Sầm Tuế ăn cơm tối xong cũng không ở lại bên ngoài quá lâu, cô và các chị em của mình ba người lập tức ai về nhà nấy.
Khi ngồi trên xe taxi trở về nhà, Sầm Tuế ngẩn người nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, thấy đèn đường như đang kết thành một chuỗi ánh sáng vụt qua khỏi mắt cô. Đột nhiên Sầm Tuế lại nhớ đến bàn tay vàng mà âm thanh trong khoảng không kia nhắc đến trước khi hồn phách của cô được trở về.
Cô thật sự đã nghĩ mãi nhưng vẫn không biết “gỗ tử đàn” “hoành thất thụ bát” và bàn tay vàng kia có liên quan gì với nhau.
Thật ra cô cũng không khao khát về bàn tay vàng như thế, mỗi ngày đều làm việc chăm chỉ, cho đến bây giờ đều sống bằng thái độ tốt nhất.
Nhưng lúc này, nhiều nhất trong lòng cô chính là sự tò mò.
Suy nghĩ một lát, Sầm Tuế lại lấy điện thoại ra, vào phần tìm kiếm, cô gõ vào ba chữ “gỗ tử đàn” vào ô tìm kiếm.
Sầm Tuế khá hiểu biết về giày dép, quần áo, túi xách, mỹ phẩm trang điểm, nhưng với mấy thứ như gỗ tử đàn này thì đúng là không hề biết gì.
Cô tìm tòi trên điện thoại một lát thì đại khái cũng đã biết chút ít về gỗ tử đàn.
Đây là một loại gỗ quý, chỉ riêng giá tiền mà nói đã đắt hơn gỗ lim mà cô từng nghe qua rất nhiều, người bình thường thì không thể dùng được.
Dù chỉ là một chuỗi vòng tay bằng gỗ tử đàn nho nhỏ, chất tốt thì giá bán ra đã vô cùng cao.
Ngoại trừ vòng tay, còn lại đều liên tưởng đến đồ cổ Minh Thanh, hoặc là đồ dùng hiện đại trong nhà.
Người bên cạnh cô không có ai yêu thích sưu tầm.
Sầm Tuế nghĩ chẳng lẽ bàn tay vàng có liên quan đến đồ dùng trong nhà?
Thế nhưng cô lại hoàn toàn không hề có chút hiểu biết gì về những món đồ dùng bằng gỗ trong nhà mình.
Mặc kệ mấy vật liệu bằng gỗ này có tính đặc trưng riêng như thế nào, cô đều không có hiểu biết gì về chúng cả.
Lúc Sầm Tuế về đến nhà, ba Sầm và mẹ Sầm còn chưa về, cô chào hỏi bảo mẫu trong nhà họ Sầm là dì Đường xong, thì quay sang quét mắt nhìn một vòng những vật xung quanh đã quá quen thuộc với cô, sau đó nhìn kỹ vào những món đồ dùng bằng gỗ trong nhà mình.
Ít nhiều gì thì ba của cô cũng là một tổng giám đốc, gia đình cô cũng thuộc thành phần có tiền, mà đồ dùng bằng gỗ thật trong nhà cũng không ít.
Nhưng Sầm Tuế nhìn tới nhìn lui cũng không nhìn ra được mấy món đồ gỗ này làm từ gỗ gì.
Thế là cô tạm thời bỏ qua, đi lên lầu tắm rửa một trận.
Tắm rửa xong lại xuống lầu, lúc này vừa vặn ba Sầm và mẹ Sầm đã trở về.
Sầm Tuế nhìn thấy ba Sầm và mẹ Sầm, còn có một loại cảm giác xuất thần xuyên không, trong lòng và khóe mắt cô không kìm được mà chua xót.
Ba Sầm và mẹ Sầm nhìn thấy cô thì hai mắt cũng sáng lên, mẹ Sầm còn cười nói: “Càng ngày càng đẹp ra!”
Sầm Tuế đi đến trước mặt hai người, cô cố nén cảm xúc chua xót trong lòng, cười nói: “Mẹ, mẹ cũng xinh đẹp!”
Mẹ Sầm cười lên vô cùng ấm áp, giọng nói của bà dịu dàng: “Con đã ăn cơm tối chưa?”
Sầm Tuế dựa sát vào người bà: “Ăn rồi! Con ăn với mấy người Mẫn Nhi.”
Mẹ Sầm quay đầu lại nhìn cô, vẫn nói lại câu trước đó: “Thật sự rất đẹp!”
Bởi vì trong lòng cô luôn cảm thấy mình thiếu sót, cảm thấy bản thân mình của trước kia không phải là một đứa con gái đủ tư cách, nên lúc này cô cứ bám theo bên cạnh ba Sầm và mẹ Sầm, nói rất nhiều lời với họ. Đồng thời trong lòng cô cũng âm thầm lập lời thề, đời này cô phải làm cho họ được sống hạnh phúc đến cuối đời.
Một nhà ba người ngồi ăn hoa quả trong phòng khách, trò chuyện cực kỳ vui vẻ.
Trong lòng Sầm Tuế còn đang băn khoăn về chuyện gỗ tử đàn, nên cô lập tức giả vờ thuận miệng hỏi thăm ba Sầm một câu: “Ba, con nghe bạn của mình nói gỗ tử đàn rất đắt, nhà chúng ta có nhiều đồ gỗ như vậy, trong số này có loại làm bằng gỗ tử đàn không?”