Trẻ con khoe khoang với nhau, ba Sầm cũng không nghi ngờ gì cả, ông chỉ cười rồi nói: “Vật liệu đó đúng là rất quý, nhà chúng ta đúng là cũng có một món, mà còn không nhỏ đâu, ba đã rất vất vả mới nhờ cậy bạn của ba lấy về được đó!”
Sầm Tuế nhìn ba Sầm, mắt cô sáng lên: “Món nào vậy ạ?”
Ba Sầm vẫn cười: “Giá sách dựa vào tường hướng nam trong thư phòng chính là gỗ tử đàn đó.”
Sầm Tuế nghe xong thì lập tức hiểu được, ‘hoành thất thụ bát’ có lẽ là nói đến một vị trí trên giá sách. Nói ra cũng thật là, chỉ là một chuyện đơn giản thế này mà nhất định phải làm khó vậy sao?
Ba Sầm thấy Sầm Tuế hình như rất có hứng thú với vật liệu bằng gỗ, thế là ông là nói chuyện một hồi với cô về đề tài vật liệu gỗ.
Nói chuyện về vật liệu gỗ xong thì mẹ Sầm lại chen vào một lời, thế là trong lúc không hề hay biết thì chủ đề của cuộc trò chuyện lại rơi vào chuyện gia đình. mẹ Sầm nhớ đến một sự kiện, nên bà quay đầu nói với Sầm Tuế: “Đúng rồi, ngay mai Tinh Tinh sẽ đến nhà chúng ta ở, sau này cũng sẽ ở nhà chúng ta luôn!”
Sầm Tuế nghe được hai chữ “Tinh Tinh”, thì phải một lúc sau cô mới có phản ứng. Người mà mẹ Sầm nói đến chính là chị họ của cô.
Đồng Tinh Tinh lớn hơn cô một tuổi, còn mấy tháng nữa thì cũng tốt nghiệp, hiện tại đang ở giai đoạn thực tập chuẩn bị làm luận văn tốt nghiệp, sau khi tốt nghiệp là có thể làm việc ngay lập tức.
Sầm Tuế lại không có quá nhiều ấn tượng với người chị họ này, bởi vì bình thường cũng không tiếp xúc nhiều.
Không phải là người quen thân nên khi gặp mặt cũng chỉ khách sáo chào hỏi nhau một câu rồi thôi.
Đồng Tinh Tinh đi học ở thành phố Tô An mấy năm, mà cô ta cũng không thường đến nhà cô.
Sầm Tuế nhớ rất kỹ, kiếp trước không hề có chuyện này. Vì vậy cô tò mò hỏi mẹ Sầm: “Vì sao lại ở nhà chúng ta?”
Ba Sầm nói: “Vì Tinh Tinh sắp tốt nghiệp nên cô của con tìm ba, vì vậy ba đã sắp xếp một vị trí cho con bé có thể trực tiếp đến làm. Còn mấy tháng nữa là tốt nghiệp rồi, cứ để con bé đến đây ở rồi đi làm cho thuận tiện.”
Dù sao thì nhà của ông ấy cũng rộng rãi, nhiều phòng, ở thêm vài người cũng không thành vấn đề.
Sầm Tuế gật đầu biểu hiện cô đã hiểu, cô cũng không có cảm giác đặc biệt gì về Đồng Tinh Tinh cả, vì vậy cô không hỏi nhiều thêm nữa.
Nói đến nội dung bên trong cuốn tiểu thuyết, hình như Đồng Tinh Tinh cũng chỉ xuất hiện qua một lần mà thôi.
Không có liên quan gì đến nữ chính Lâm Vũ Tây, cũng không liên quan gì đến cô.
Nói chuyện phiếm với ba Sầm đến tận khuya, Sầm Tuế mới lên lầu đi ngủ.
Nhưng cô nằm ở trên giường cũng không thể nào ngủ được, bởi vì trong lòng cô vẫn còn băn khoăn về món đồ trên giá sách gỗ tử đàn.
Trước kia cô không thường ở trong thư phòng cho lắm, vì vậy không biết cái gì ở đâu cả.
Sầm Tuế đợi cho đến khi ba Sầm, mẹ Sầm và cả dì Đường đều đã đi ngủ, lúc này, cô mới khoác một chiếc áo khoác lên người, rồi lại lén lút đi xuống lầu.
Dép lê mềm giẫm lên sàn nhà không phát ra tiếng động, Sầm Tuế nhẹ nhàng mở cửa đi vào trong thư phòng, lại nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Trong thư phòng của ba Sầm được thiết kế theo phong cách rất cổ điển, bàn đọc sách, ghế dựa, giá sách đều làm bằng gỗ.
Sầm Tuế dựa theo lời ba mình nói tìm đến chiếc giá sách bằng gỗ tử đàn. Giá sách này không được xem là lớn hơn những giá sách mà cô đã từng thấy, nhưng bởi vì nó được làm bằng vật liệu quý, cho nên chỉ mới ngần ấy cũng xem như một món đồ rất có giá trị.
Miệng Sầm Tuế lập tức lẩm bẩm ‘hoành thất thụ bát’, cô ngửa đầu nhìn những thứ trên kệ sách.