"Nhanh tay lên nào! Chà mạnh lên! Làm xong rồi để tớ còn đi ngủ nữa!" Ngồi chễm chệ trên ghế, khoác trên người một bộ đồ ngủ kín đáo hơn, Rachel ra lệnh cho tất cả mọi người như một bà hoàng. "Hì hì! Tớ vẫn luôn muốn được nói những câu như vậy."
Con khốn này! Rõ ràng là ả đang lợi dụng sự thỏa hiệp của tôi!
Được lắm, Rachel! Được lắm! Cô chờ tôi đấy!
Nghe thấy âm thanh sàn sạt của bàn chải cọ lên mặt sàn ở gần mình, tôi hơi xoay đầu và bắt gặp gương mặt Kurokawa. Cô ta cũng đang hơi nhìn về phía bên này thì phải.
Cô có thấy việc hậu quả của mình chưa, mọt sách? Chúng ta đã có thể cùng nhau làm C hạnh phúc. Chỉ tôi và cô thôi! Nhưng không! Cô chọn cách khác. Từ việc đối mặt với một tình địch, giờ thì cô có hai. Hài lòng rồi chứ?
Thật là!!
Khi bị con mọt tóc dài ấy nhảy lên người và lôi xuống, tôi đã có linh cảm chẳng lành. Suy cho cùng, đó cũng là do lỗi ở chính tôi. Đúng là tôi chẳng hè ngờ đến việc Kurokawa sẽ cùng chung một đội với Rachel. Và cũng vì chính sự tin tưởng vô căn cứ ấy mà tôi đã để thất thế hoàn toàn.
Tuy nhiên, dù cho có quay ngược thời gian, tôi nghĩ mình cũng sẽ không xuống tay với Kurokawa được. C chắc chắn có lo lắng cho sự sống còn của con mọt sách đấy. Huống hồ, thời gian dành cho tôi hạ thủ thật ra lại chẳng được bao nhiêu. Đó là chưa tính đến trường hợp việc giấu xác chết của cô ta trong ngôi nhà này sẽ cực kỳ khó khăn. Với thời lượng tôi có trong tay, việc đấy là gần như bất khả thi.
Hiện tại, con ả mèo mả gà đồng Rachel đang có những biểu hiện cực kỳ khác thường. So với sự tự do mà tôi đạt được, Rachel tỏa ra một loại không khí của một người chiến thắng sau khi được C chạm vào. Cách cô ta nói chuyện cũng đã hoàn toàn khác. Lúc ban đầu, tôi có thể miêu tả giọng nói của ả bằng từ nhẹ nhàng. Nhưng vào lúc này, ả vô cùng dịu dàng đối với C. Bên cạnh đó, đại từ mà cô ta dùng giờ đã biến thành "em" và "anh" một cách thân mật cực kỳ.
Ả cho tôi một cảm giác như một người vợ hiền vừa đi công tác xa trở về, và Rachel cực kỳ hạnh phúc vì được nhìn thấy C.
Nói đơn giản, Rachel lúc này, không phải là Rachel mà tôi biết. Ả đã hoàn toàn biến thành một con người khác.
Quan trọng hơn cả là Rachel chẳng hề thể hiện sự bạo lực của mình nữa. Dù là với tôi hay Kurokawa, cho đến lúc này, con hồ ly tinh tóc vàng kia vẫn giữ một thái độ tươi vui kỳ quái. Như thể bản chất sát nhân cùng sự ghen tuông kinh hoàng đã biến mất, ả hành xử rất đỗi bình tĩnh dù có bất cứ chuyện gì xảy ra.
Tôi không đần độn đến mức nghĩ rằng Rachel đã "trở thành người bình thường". Tất cả mọi dữ liệu đều đang ám chỉ rằng sự tự do của cô ta không tương đồng với tôi.
Trong thế giới ký ức đấy, cô đã thấy gì vậy Rachel...?
"Xem cậu kìa, lớp trưởng, có mỗi chà sàn mà cũng chẳng xong. Lườm tớ mãi thì đến khi nào mới sạch được? Nhanh nhanh!" Rachel vỗ nhẹ hai tay vào nhau.
Quỷ tha ma bắt!!!
Máu ở đâu ra mà lắm thế nhỉ.
Ngay khi chuẩn bị tranh luận với ả, tôi lại nghe được tiếng lòng của chàng trai vô diện kia. Cũng như tôi, cậu đang dùng bàn chải cọ những giọt máu bẩn ra khỏi sàn nhà.
"Máu bắn tung tóe như thế này thì vết thương phải tệ ra sao?" Không kiềm được trí tò mò trong lòng cậu, C hỏi bọn tôi.
"To." Kurokawa trả lời đầy mơ hồ.
"Nặng." Và tôi cũng vậy.
Ngồi trên ghế dựa, tóc vàng cười nhẹ không nói gì. Thậm chí Rachel còn tiện tay ghim vào một miếng táo tai thỏ mà Kurokawa cắt lúc nãy. Cũng phải thôi, người gây ra những vết máu đổ trên sàn nhà bếp không phải ả, mà là tôi cùng nạn nhân mọt sách của mình.
Thật ra, việc che giấu sự thật là một chuyện dối trá. Thế nhưng, toàn bộ ba người bọn tôi đều hiểu bản thân mình không thể không làm vậy. C càng hiểu ít bao nhiêu là càng tốt bấy nhiêu, và điều này đã trở thành luật giữa cả bọn. Cho dù phía sau lưng cậu có diễn ra bao nhiêu hỗn loạn, C vẫn phải luôn luôn nhìn về ánh sáng. Nếu không, chúng tôi sẽ vĩnh viễn không bao giờ có được cậu.
Ừm... Tôi vẫn chưa rõ gì cả...
Xin lỗi cậu... Tớ thật lòng xin lỗi cậu... Nhưng có những thứ tớ phải giữ mãi trong lòng thôi...
Tuy vậy, vết thương trên tay Kurokawa quả thật là không nhỏ tí nào đâu. Chờ đã?! Cô nàng chẳng phải là sắp đưa tay vào một thùng nước bẩn đó sao?!
"Khoan nào! Kurokawa! Làm như thế là sẽ bị nhiễm khuẩn đấy!"
Số lần tôi thấy bọn họ sống sót sau chiến đấu nhưng sau cùng lại không qua khỏi bởi nhiễm trùng vết thương nhiều vô số kể. Tôi hoàn toàn chẳng muốn Kurokawa có vấn đề gì đâu.
"Nếu cậu muốn hỗ trợ, tớ nghĩ mang gối đi giặt thì sẽ phù hợp hơn đấy. Vết thương trên tay cậu không chạm nước sẽ tốt hơn."
"Ừm. Tớ hiểu rồi." Ngay tức thì, cả tôi và Rachel đều đảo mắt về phía Kurokawa. Nhờ đó, tôi nhận ra khóe miệng của con mọt hai mang kia nhếch lên.
Thật lòng mà nói, tôi chẳng muốn để ý tới Kurokawa nữa. Sau quá nhiều lần đổi đội, không lý gì mà tôi lại đặt niềm tin vào ả. Sớm hay muộn, ả sẽ bị quả báo thôi.
"C này, anh biết là anh không cần phải giúp bọn họ mà nhỉ?" Rachel bước lại vị trí của bạn trai tôi không chút câu nệ.
Tuy không hài lòng mấy thái độ gần gũi của cô ta, tôi lại đồng ý với đề nghị đó. C nên được nghỉ ngơi.
"Ý tớ cũng như Rachel. Cậu chỉ cần ngồi xuống là được. Ngày hôm nay dù ít dù nhiều cũng đã quá mệt mỏi rồi."
"Đúng vậy. Ở trên sàn là máu của tớ, nên cậu cứ để tớ và lớp trưởng xử lý thôi. Cậu không cần hỗ trợ tớ đâu." Ôm trên tay đống gối bị loang những giọt màu đỏ nâu, Kurokawa nói vọng lại. "Rachel này, máy giặt ở đâu thế?"
"Ở bên trái cậu ấy. Xa hơn một chút! Thêm chút nữa. Cứ mở cửa phòng mà vào, không khóa." Rachel ngẩng lên và chỉ về một bên.
"Có gì đâu nào. Tớ chỉ đơn giản là muốn giúp, thế thôi." Bạn trai tôi cười.
Không quan trọng đó có phải là nghĩa vụ của tôi hay không, hỗ trợ các cô gái này là một việc hết sức bình thường. Nghe này, các chàng trai, muốn giữ bạn gái là phải biết làm như tôi vậy. Cho họ thấy các cậu quý mến họ, dù là những cử chỉ nhỏ nhặt nhất. Khen họ, xoa đầu họ, giúp họ những việc hằng ngày dù họ không yêu cầu. Đó mới là bạn trai giỏi!!
Lại một lần nữa, C lại vui vẻ giảng bài cho những "độc giả" vô hình của cậu. Tuy nhiên, tôi sai khi ngỡ rằng cậu sẽ tiếp tục như bình thường.
Bạn trai giỏi... Khỉ thật! Tôi vẫn chưa làm rõ mối quan hệ giữa mình và Rachel cho lớp trưởng biết. Không biết cô nàng đang cảm thấy thế nào đây... C ơi là C, mày đang hành xử mập mờ có khác gì Han không chứ!
C đã đặt bộ bàn chải của cậu xuống từ lúc nào rồi.
Tôi không phải thiên tài. Tôi cũng chẳng phải một chuyên gia tình yêu. Thế nhưng, nếu tôi chẳng hề nhận ra những cảm xúc của Rachel và Laura, thì bản thân đúng là loại đầu óc ngu si, tứ chi bại liệt.
Tớ không nghĩ vậy đâu, C ạ. Theo tớ, cậu đã là một cá thể hoàn mỹ rồi. Tớ chẳng thể nào mong vào một bàn trai hoàn hảo hơn được nữa.
Tôi đã chấp nhận làm bạn trai của Laura. Tất nhiên là lớp trưởng phải nhìn tôi bằng đôi mắt đầy ý tứ. Còn Rachel...nói thế nào cho phải đây...có vẻ như đã có mục tiêu mới cho chính cô ấy rồi.
Vào lúc này, tôi nhận ra có một ánh mắt đang nhìn về phía mình. Con người đấy chính là Rachel. Trong đôi mắt lam bảo thạch mà C luôn khen đang hàm chứa những cảm xúc khác thường hơn bao giờ hết.
Tôi thật sự không rõ ẩn phía sau ánh lam kia là những lời tâm sự như thế nào, và cũng chẳng biết liệu có một ngày mình sẽ hiểu chúng hay không. Dẫu vậy, chúng làm tôi khẳng định thêm rằng cô ta đã nhìn thấy những điều mà tôi chưa biết.
Có cần bằng chứng cho những cảm xúc của họ hay không? Tôi nghĩ là không. Chứng cứ mạnh mẽ nhất cho sự quan tâm của họ chính là mạng sống hiện tại này. Để có thể không gϊếŧ tôi phắt đi vì ghen tuông, chắc chắn trong trái tim của hai cô gái kia là những tình cảm mạnh mẽ đến nỗi lấn át được bản chất ác liệt của thế giới. Nếu không, tôi đã bị bẻ gãy đầu từ lâu rồi.
Khi tôi vào căn phòng đấy, trái tim như bị nhấn chìm vào biển lửa của sự phẫn nộ. Thật sự mà nói, tôi đã gần như mất mọi lý trí.
Bởi vì Rachel đang khóa môi C.
Cô ta khóa môi bạn trai tôi!
Trên đời này sẽ không bao giờ tồn tại một loại thiết bị nào đo được độ sôi trào chứa trong l*иg ngực tôi vào thời khắc đấy. Tôi dám chắc toàn thân mình nóng còn hơn lõi mặt trời! Mỗi lúc đưa tay vào thùng nước, xà phòng làm tay tôi rát lên, bởi chúng vào lúc này hằn sâu những vết thương khi phải siết thật chặt để kiềm chế.
Khi đó, tôi nhớ rằng rằng nhà bếp có rất nhiều dao. Tôi đã có thể kết liễu toàn bộ tất cả mọi người. Với một vũ khí sắc lẻm và một ý chí tựa núi lửa phun trào, tôi hoàn toàn có thể làm được việc đấy. Mọi việc...thật sự đơn giản biết bao...
Nhưng mà...tôi vẫn phải cho qua...
Bởi cậu...sẽ lại bị tổn thương nếu tôi làm như vậy...
Mọi thứ đều sẽ vô nghĩa nếu thế giới nội tâm C xem tôi là kẻ thù...
Mọi điều đều sẽ hóa vô ích, nếu cậu nghĩ về tôi không như một lớp trưởng gương mẫu, mà là như một con quái vật tàn bạo. Sự thống khổ tâm lý đó sẽ kinh hoàng đến mức nào, tôi không hề có nhu cầu được trải nghiệm. Ít nhất, tôi biết rằng nó sẽ còn tệ hơn là chết.
Tôi biết việc mình làm sẽ tạo tiền đề cho những thứ còn ngu ngốc hơn về sau. Dẫu có thế đi chăng nữa, tôi vẫn sẽ chọn việc đứng nhìn nụ hôn của cậu bị tước đi hơn là vĩnh viễn không bao giờ được cậu đến gần.
Cho nên tôi bỏ qua mọi chuyện.
Điều đó không có nghĩa là tôi đã quên. Sẽ có một ngày tôi đòi lại phần công bằng này cho mình.
Những lần đầu tiên khác của C phải thuộc về tôi!
Giải thích thế nào mới không bị đâm chết đây, trời ạ! Bắt đầu ra làm sao? Tôi có nên quỳ gối xin lỗi không? Thôi, cứ thử vậy. Tôi cũng làm quái gì còn lựa chọn khác.
"Laura này, cho tớ xin lỗi." Giọng nói của C đậm âm thanh của sự hổ thẹn. Chẳng những vậy, cậu còn quỳ xuống đúng như suy nghĩ trong lòng.
"C này..." Rachel nắm lấy vai cậu, nhưng bạn trai tôi lắc đầu và đẩy tóc vàng qua một phía.
"Tại sao cậu lại xin lỗi tớ?" Tôi không nghĩ là bạn trai mình làm gì sai cả. Tiếng lòng cậu đã là những bằng chứng rõ rệt nhất có thể. Chính bản thân C cũng chẳng hề mong muốn mình rơi vào tình huống này.
Lỗi không thuộc về cậu ấy. Quá khứ, hiện tại, tương lai, đều như nhau cả.
Tất cả đều do mỗi con hồ ly tóc vàng kia. Ả là đối tượng trả thù duy nhất của tôi, không phải cậu.
Tớ xin lỗi vì đã hôn Rachel. Nói đi, C. Nói đi nào!
"Tớ..."
Nói đi! Cố lên!
C tự cổ vũ chính mình trong tâm trí.
"Tớ xin lỗi vì..."
Khỉ thật! Hà cớ gì mà cổ họng cứ nghẹn lại mỗi khi tôi cố gắng chứ. Không...không phải cổ họng...mà là lương tâm... Hai cô gái này đã im lặng để cho tôi cơ hội được bày tỏ lòng mình, cứ như thể đây là một phiên tòa thú tội vậy. Rachel tuy là người đã chủ động, nhưng tôi cũng chẳng phải là một người trong sạch cho mấy. Đêm hôm khuya khoắt, ai lại mò vào phòng của người khác như tôi vậy? Lỗi cũng tại bản thân thôi.
Rachel, cô sẽ chỉ ngồi yên đó và nhìn cậu tự đánh giá bản thân như vậy sao? Tôi đã nghĩ cô sẽ là người bảo vệ người yêu của mình bằng mọi giá chứ. Chẳng lẽ tôi lại sai? Lên tiếng đi chứ!
"Laura, để tớ giải thích hộ C. Khi nãy, tớ là người hôn cậu ấy, C chẳng làm gì sai cả." Cuối cùng, Rachel cũng cất lời.
Hả?
Đừng ngạc nhiên như vậy, ngốc. Ả thú nhận sự thật đấy là chuyện đáng phải làm. Bằng không, tớ sẽ chẳng bao giờ có thể xem ả là một đối thủ được. Thực ra, nếu Rachel tiếp tục im hơi lặng tiếng, có phải trả giá đắt tớ cũng sẽ để ả biến khỏi nơi này.
Tôi đặt những thứ trong tay mình xuống và đến ngồi trước mặt cậu, đỡ cậu dậy từ tư thế quỳ.
"Nếu chuyện xảy ra như vậy, tớ thấy cậu không có lý do gì để xin lỗi cả." Tôi nhẹ tay xoay đầu chàng trai vô diện trước mặt mình.
"Nhưng...tớ...Rachel..." C ấp úng. Giọng cậu hơi run run, và điều đó làm tôi muốn vỡ ra.
"Đó là tại em. C này, em chỉ muốn anh biết anh có ý nghĩa như thế bào với em mà thôi." Rachel đặt tay lên lưng cậu ấy, mắt rưng rưng.
Chàng ngốc này không nhớ những gì cậu ấy đã làm cho tôi, cho chúng tôi. Vì lý do này, những sự hy sinh của cậu lại càng có giá trị hơn bao giờ hết. Làm sao tôi có thể trách một người đã luôn chiến đấu cuộc chiến của tôi thay cho chính tôi đây? Khi chẳng có ai giúp đỡ, khi tuyệt vọng thống trị, cậu vẫn không chùn bước. Ở phía trước cậu đã luôn bao phủ một màu đen vô vọng, vậy mà cậu vẫn luôn bước đến phía trước.
Cho đến một ngày, khi trái tim nồng ấm của cậu biến thành chai sạn, cậu dừng lại.
Tôi ước mình có thể nói với C.
Tôi ước mình có thể giải thích rằng cậu không cô đơn nữa, rằng tôi thích cậu đến điên rồ...
Tôi sẽ không bao giờ hiểu được một người đã phải trải qua những gì mới có thể quỳ xuống xin lỗi bạn gái của mình khi cậu ấy không hề sai. Từ lúc nào, suy nghĩ trong đầu cậu đã trở thành như vậy? Thật không công bằng cho bạn trai tôi!
Nội tâm của cậu thật sự nghĩ đó là lỗi của mình. Không chút dối trá, không tìm lý do, người đầu tiên có lỗi trong suy nghĩ của C lại là chính mình...
Tôi phản bội lòng tin của Laura. Tôi cũng chưa thể từ chối lời tỏ tình của Rachel một cách thẳng thắn. Hiện tại, dù có muốn cả hai người bọn họ đạt được hạnh phúc, rõ ràng là tôi hoàn toàn chẳng đủ khả năng. Tôi còn chưa hiểu hạnh phúc thật sự là thế nào cơ mà.
Khi C nghĩ như vậy trong lòng, cả tôi và Rachel cùng nhau ôm chầm lấy cậu. Như sợ chàng ngốc của mình vỡ vụn, tôi chỉ dám chạm C thật nhẹ nhàng. Rachel cũng đã không kiềm được nước mắt của cô ta nữa.
Những thứ đau đến xé lòng, bị chàng ngốc của tôi nói như thể gió thoảng qua tai. Nó không những làm tôi khó thở, mà còn làm l*иg ngực của tôi như bị nện bởi búa tạ.
Chỉ có những người thật sự nằm ở đáy vực sâu mới có thể nhẹ nhàng với nó như thế.
"Anh không sai, mặt trời của em. Anh không sai!" Rachel nghẹn ngào. "Lỗi của em. Em đã ép anh đi quá xa rồi."
Tôi có thật sự đã làm hết những gì mình có thể hay không? Tình cảm là thứ quan trọng nhất đối với những cô gái này, còn tôi lại phản bội chúng. Tôi đâu nào xứng đáng với sự quan tâm của họ?
"C này, tớ biết cậu đang có nhiều điều muốn nói. Nhưng không sao, chúng ta còn nhiều thời gian ở bên nhau mà. Cậu chỉ cần biết là bọn tớ muốn cậu được hạnh phúc, chỉ đơn giản thế thôi." Tôi đưa tay vào tóc chàng trai vô diện đấy và khẽ nói.
"Nhưng mà..." C vẫn chưa hài lòng.
"Tớ và Rachel có xứng đáng được yêu thương hay không?" Tôi chợt hỏi.
Đúng như mong đợi, chàng ngốc trả lời chắc nịch: "Tất nhiên rồi!"
"Vậy thì cậu cũng thế!"
"Vậy thì anh cũng thế!"
Trùng hợp thay, tôi và Rachel cùng đáp lời.