Tôi Nhận Ra Mình Sống Trong Một Thế Giới Game Eroge

Chương 46: Cảm giác được quan tâm

"RACHEL! Thả bạn trai tôi ra! Ngay!" Tôi nghe được Laura gầm lên giận dữ. Giọng nói của cô ấy gần như điên cuồng.

Chết dở!! CHẾT DỞ THẬT RỒI!!! Tôi phải xin lỗi Laura ngay lập tức!

Đáng tiếc rằng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Mặc kệ những cảm xúc đã rõ mười mươi của lớp trưởng cùng sự vùng vẫy của tôi, cô gái phía trước mặt tôi đây vẫn còn đắm mình vào việc liếʍ láp đôi môi tôi. Thậm chí cô còn cố gắng đi sâu hơn bằng lưỡi mình nữa chứ!

Quan trọng hơn hết, dù thân hình có to hơn cô, tôi lại chẳng thể nào đẩy Rachel ra xa được. Sức mạnh của tóc vàng dễ dàng kiềm tôi lại mà không cần phải mất bao nhiêu công sức.

"RACHEL! ĐỦ RỒI! CÔ DỪNG LẠI ĐI!" Lớp trưởng thét ra lửa. Và lần này, âm thanh phẫn nộ kia ở gần tôi hơn so với lúc ban đầu.

Trong quá khứ, tôi đã luôn tự hỏi mình sẽ phản ứng như thế nào khi rơi vào hoàn cảnh của một nhân vật chính. Bởi lẽ đã thấy quá nhiều sự ngu ngốc của Han, tôi đã ngỡ rằng mình sẽ có thể đối phó một cách thông mình hơn và hợp lý hơn rất nhiều để có thể tiếp tục tồn tại.

Giờ phút này, khi chính mình bị bắt quả tang, tôi cuối cùng cũng đã hiểu nội tâm Han biến thành một mớ bòng bong ra sao khi bị phát hiện nɠɵạı ŧìиɧ với một người con gái khác. Và cũng phải thú thật rằng đây là một cảm giác khó tả. Nó là một thứ hỗn tạp được tạo nên từ sự xấu hổ, hổ thẹn, cùng bất ngờ.

Những thứ trong lòng tôi lúc này chẳng khác một ly cocktail cảm xúc, một thứ đồ uống đáng nguyền rủa, với khả năng ban tử cho những ai không kiềm chế được bản tâm mình. Đối với tôi lúc này, chỉ cần nhấp môi nhẹ là sẽ gặp thần chết ngay tức khắc. Ngặt nỗi, tôi thậm chí còn không đủ sức để tẩu thoát.

Và không, tôi không phải loại người biếи ŧɦái đến mức độ sẽ thấy phấn khích khi bị phát hiện nɠɵạı ŧìиɧ. Ở đâu đó có thể tồn tại loại người này, nhưng tôi chắc chắn một nghìn phần trăm là không. Chỉ có một xã hội pháp trị mới có thể khiến con người trở nên thèm khát những sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ cao độ như vậy.

"Ừng...ại!" Môi bị khóa lại bởi tóc vàng, tôi chẳng cách nào khác ngoại trừ phát ra những âm thanh kỳ lạ để biểu đạt ý muốn.

"Cô không thấy C chẳng muốn tiếp tục sao?" Lớp trưởng tiến lại càng gần hơn.

Tôi có thể cảm nhận được Laura đang ở phía sau lưng mình. Chợt nhớ về hình ảnh đẫm máu với nhân vật chủ đạo là lớp trưởng, tôi rùng mình trong sự sợ hãi. Cầu trời là lớp trưởng không mang theo con dao nào cả...

Đây là một thế giới của các cô nàng điên rồ, không phải một nơi mà ai ai cũng có thể cười đùa với nhau như truyện tranh. Việc Laura chẳng hề bỏ chạy khi chứng kiến cảnh tượng đang diễn ra ngay lúc này đã nói lên tất cả. Cô không quỵ xuống khóc than vì đau khổ hoặc bỏ đi vì thất vọng. Việc mà Laura muốn làm trong thời khắc này tôi dám cá là kết liễu Rachel mà thôi.

"RACHEL!!! BỎ RA!!" Ở phía sau lưng tôi, một đôi tay mềm đang cố gắng tháo gỡ cái ôm vững như bàn thạch của tóc vàng. Tuy nhiên, tương tự như những lần bọn họ đối đầu nhau trong quá khứ, Laura thật sự không đủ sức mạnh vật lý để chiến đấu với cô nàng ở phía trước ngực tôi đây.

Nói thật, khi cô xuất hiện, tôi đã biết mình đã đến giờ chết. Ngay cả khi không có vũ khí trong tay, khi biết sức mình chẳng thể chống lại Rachel, cô sẽ sử dụng công cụ nào đấy. Mong rằng lớp trưởng sẽ nhẹ tay...

Ít nhất đừng chặt thân này ra thành từng mảnh...

"Ớ...In ỗi...ưm?!" Khi âm thanh ấp úng thoát ra từ kẽ hở trên miệng tôi, nơi đấy nhanh chóng bị Rachel lấp lại bằng đôi môi mềm của mình.

Tóc vàng cứ tham lam giữ chặt lấy cơ thể, chẳng muốn bỏ tôi ra và cũng chẳng muốn tôi nói chuyện, như thể cô đang muốn nhắc tôi phải tập trung vào mình ấy.

"Đừng lo, C! Tớ sẽ cứu cậu ra nhanh thôi!" Trái ngược với thái độ cô dành cho Rachel, lớp trưởng trấn an tôi bằng một giọng nói thật nhẹ nhàng.

Hiện tại, tôi đang bị kẹt giữa hai cô gái theo đúng nghĩa đen. Ở phía trước là Rachel, còn ở phía sau là lớp trưởng. Cũng vì lý do này, tôi không thể nhìn được gương mặt mà bạn gái của mình đang thể hiện. Tuy vậy, với bầu không khí nặng hàng chục tấn mà Laura đang tỏa ra, tôi cũng không đủ dũng khí để nhìn.

Ít nhất, tôi có thể dùng trí tưởng tượng. Lượng sát khí đến từ phần lưng nói cho tôi biết lớp trưởng đang có lửa bay ra từ đôi mắt nâu của cô ấy. Bên trong đôi đồng tử kia là một màu đen ngòm chứa đầy hận thù và ghen tuông. Tay của cô đã ghì thật chặt, đến nỗi chúng biến thành một màu trắng bệch.

Tôi biết Laura chẳng thể nào tha thứ được cho hành động này của tôi đâu... Cô trấn an tôi chỉ là để có thể tập trung vào đối thủ ở trước mắt. Rachel khi chứng kiến Han nɠɵạı ŧìиɧ cũng đã dùng chiến thuật tương tự như vậy. Cô bảo Han về nhà thật nhẹ nhàng, và dùng khoảng thời gian còn lại để hành hạ Laura cho đến chết.

Sự kiện lúc này chẳng khác nào sự kiện đó cả, chỉ có điều vai vế lại có chút xíu sự thay đổi. Nhưng nhìn chung, không sớm thì muộn Rachel sẽ thả tôi ra, tôi sẽ bỏ chạy, lớp trưởng sẽ chiến đấu với tóc vàng theo cách nào đó. Người thắng sau cùng sẽ có quyền được tiếp tục tình yêu của mình.

Còn số phận của tôi...sẽ được định đoạt bởi quyết định của người thắng cuộc. Thật sự mà nói thì tôi không muốn chết.

"THẢ CẬU ẤY RA!!!" Laura tiếp tục kéo Rachel ra khỏi tôi, nhưng hoàn toàn không tác dụng.

Nếu tôi chết, có lẽ Han cũng chẳng sống được bao lâu trong một lần thiết lập đầy rẫy cạm bẫy như thế này. Chẳng cần suy nghĩ cũng biết trò chơi sẽ quay lại từ đầu, và các cô gái sẽ lại quên đi họ là ai. Họ chắc cũng sẽ quên đi tôi.

Mọi chuyện sẽ trở về như lúc ban đầu, nơi Han là nhân vật trung tâm của thế giới.

...Nơi tôi sẽ lại cô đơn.

Tôi phải quay lại những tháng ngày dài vô tận trong đau khổ đó nữa sao? Lại phải chứng kiến những cô gái chiến đấu cho đến chết nữa sao?

Không... Đừng làm vậy với họ nữa...

Hửm? Vòng tay của tóc vàng...? Rachel nới lỏng ra rồi?! Cô nàng trả tự do cho tôi ư?!

Phù!!!

Tạ ơn trời!!

Ngay tức khắc, không ngần ngại gì, tôi xoay hẳn ba trăm sáu mươi độ, mặc kệ ánh mắt đẫm ướt của Rachel và quỳ mọp xuống đất dập đầu.

"Tớ thành thật xin lỗi cậu!"

Không đổ lỗi, không lý do, việc đầu tiên tôi làm là nhận lỗi về phía mình. Huống chi, việc tôi đang hôn Rachel là một thứ nói có sách, mách có chứng, hoàn toàn không có cơ hội để bào chữa. Có nói thế nào đi chăng nữa cũng chỉ sặc một mùi dối trá.

"Đừng lo, C. Tớ hiểu rất rõ cậu bị cưỡng hôn như thế nào." Laura quỵ xuống đất cùng tôi. Bàn tay cô vươn ra phía trước, chạm vào má người con trai vừa bị bắt quả tang tại trận một cách đầy âu yếm.

Điều đó làm tôi hổ thẹn vô cùng.

"TỚ XIN LỖI!!!" Tôi vung đầu thật mạnh xuống sàn, chờ đợi một tiếng vang thật to khi trán mình và gỗ va vào nhau. Với tốc độ thế này, chắc chắn rằng xương sọ tôi sẽ nứt ra. Tôi chấp nhận hậu quả đấy.

Thế nhưng, trái với tưởng tượng, tôi lại chẳng hề thấy đau chút nào. Trước khi đầu kịp chạm sàn, Rachel đã kịp chặn lại và nâng đầu tôi lên. Cũng nhờ vào đó, tôi thấy được toàn cảnh xung quanh mình.

Ba cô gái, ba nét đẹp khác nhau, nhưng cùng một vẻ lo lắng, thậm chí là có một chút buồn bã trong ánh mắt của họ.

Lớp trưởng trông mệt mỏi rã rời, quần áo của cô có vài vị trí bị xé toạc ra, cứ như vừa mới choảng nhau với một ai đó. Mọt sách thì đứng phía sau cô với một tay bị băng lại bằng vải, nom cũng chẳng khá hơn là bao.

Không hiểu sao, tôi lại nhớ đến cơn ác mộng kia khi chỉ một mình Laura sống sót. Hiện thực tốt hơn giấc mơ đấy rất nhiều, vì bộ ba này vẫn còn tồn tại. Không ai phải chết, không ai phải hy sinh vì tình yêu.

Thật tốt quá!

"C ngốc, tại sao anh lại phải xin lỗi? Rõ ràng là anh bị cưỡng hôn bởi em mà?" Rachel xoa đầu tôi một cách trìu mến.

"Quả thực là như vậy. Tớ chẳng phải loại con gái bị ghen tuông làm mờ mắt đâu! Lẽ ra cậu nên tin tưởng bạn gái của mình hơn mới đúng chứ?" Laura nhanh chóng gạt bỏ tay Rachel đi phăng một bên và thay thế vào vị trí của cô ấy.

"Tớ sẽ tin cậu nói, C ạ. Cậu chắc chắn không phải loại con trai lừa dối người yêu của mình." Kurokawa tự tin bảo tôi.

"Xin cảm ơn." Tôi nói như vậy, nhưng lòng vẫn tràn đầy khó hiểu.

Làm sao họ lại tin tưởng tôi đến thế cơ chứ?

"Chào Laura, Kurokawa! Hai cậu khỏe chứ?" Rachel vẫy tay chào hai cô gái kia.

Laura đảo mắt sang tóc vàng. Thái độ của cô biến thành tức giận trong tích tắc. Ngay cả khi cái nhìn đó không dành cho tôi, nó vẫn khiến sống lưng gai lên vì lạnh.

"Đừng chào hỏi gì tôi cả, thứ mèo mả gà đồng. Chúng ta không phải bạn bè của nhau." Nâng tôi đứng lên, lớp trưởng lạnh lùng nói.

"Không ngờ là cậu...chủ động đến mức này đấy, Rachel ạ." Kurokawa cũng không có một thái độ đẹp gì mấy.

"Chủ động mới có người yêu được, các nàng ạ." Tóc vàng đưa một ngón tay về phía sau lưng, hướng đến tên nhân vật chính còn nằm ngủ mê mệt. "Chúng ta rời khỏi đây đã nhé? Tớ không muốn ở trong căn phòng này nữa."

Đến lúc này, tôi mới sực nhớ rằng Han vẫn còn say giấc. Chẳng hiểu hà cớ gì mà những tiếc thét giận dữ của Laura lại chẳng làm hắn tỉnh được. Cái tên đầu đất này đúng thật là ăn ngủ như tiên!

"Không. C này, hay là chúng ta đi khỏi nơi này thôi? Đã trễ lắm rồi! Còn Kurokawa cũng phải về nhà nữa." Laura rõ ràng không cho Rachel bất cứ sự đồng tình nào cả.

Kurokawa nhanh chóng đáp lời: "Đừng lo cho tớ. Tớ đi đâu với các cậu đều được. Gia đình tớ đã cho phép rồi."

Cô nàng xin phép gia đình từ khi nào vậy?

Thật ra, tôi đồng ý với lớp trưởng. Càng ở trong căn biệt thự này lâu bao nhiêu, tôi càng ngày càng cảm thấy mình bị quan tâm bấy nhiêu.

Và xin thưa, tôi biết mình từng nói không muốn bị lẻ loi đơn độc. Nhưng tình hình hiện tại thì chẳng phải là quá sức một kẻ bấy lâu nay chỉ biết mỗi bản thân hắn thôi sao? Bấy nhiêu sự quan tâm này sẽ dẫn đến cái chết, theo nghĩa đen ấy!

"Tớ nên về nhà ngủ thôi. Cũng trễ lắm rồi nhỉ."

"Được! Các cậu có thể về." Rachel chợt trở nên thoải mái đến không ngờ. Cứ nghĩ rằng cô ấy sẽ níu giữ bọn tôi lại ấy chứ. "Nhưng dọn hết đống máu trên sàn nhà trước khi rời đi nhé!"