Tôi Nhận Ra Mình Sống Trong Một Thế Giới Game Eroge

Chương 48: Ngày thứ hai

Ánh nắng rực rỡ của mặt trời buổi sớm chạm khẽ lên mặt, đánh thức tôi dậy từ một giấc ngủ bình yên. Quả thật, phải lâu lắm rồi bản thân mới được tận hưởng một lần say giấc nhẹ nhàng đến mức này. Qua khung cửa sổ bằng kính, tôi chẳng mất bao nhiêu thời gian để thấy mặt trời chưa lên quá cao. Vì vậy, ánh sáng mà nó tỏa ra vẫn còn vô cùng dịu dàng.

Nhiệt độ của nơi này cũng thoải mái lạ thường đối với tôi. Mỗi khi ở nhà, chẳng mấy khi mà tôi được tận hưởng bầu không khí này. Bởi lẽ khi không có cửa và tường để chắn gió hoặc mưa, tôi cũng chẳng có bao nhiêu hy vọng vào việc mình được đủ ấm hay không. Chỉ cần sống qua ngày hôm sau đã là quá tốt rồi...

Chờ đã!? Cửa sổ á? Nhà tôi làm quái gì có cửa sổ?

Tôi đang ở đâu thế này?!

Khi thị lực dần ổn định lại, hiện thực cũng cùng lúc ập đến. Không cần phải được ai giải thích, tôi cũng rõ là nơi này chẳng phải nhà mình. Một thứ làm từ những đường kẻ bút chì nguệch ngoạc thì làm sao có thể so sánh với nơi này cho được cơ chứ. Chỉ cần ngước lên trần nhà là đã thấy một sự khác biệt một trời một vực so với chỗ ở của tôi rồi.

Cũng vì thế mà tôi chúa ghét mỗi lúc trời trở lạnh. Thông thường, tôi phải lẻn vào nhà Han để tiện thể "mượn" chăn, gối và một số thứ để tạm dựng lên một túp lều. Tôi biết làm thế là không tốt, và cũng có khả năng là sẽ bị Rachel gϊếŧ phắt đi khi phát hiện, nhưng tôi làm quái nào mà có lựa chọn bao giờ?

Khác với mọi người, mỗi ngày của một nhân vật làm nền bắt đầu bằng hình ảnh bầu trời đầy mây, bồng bềnh và lãng mạn. Còn hình ảnh trần nhà sơn màu trắng kem kết hợp đèn ốp hình tròn trên đỉnh đầu hiện tại là một thứ mà tôi chưa bao giờ nghĩ đến.

Một nhân vật phụ như tôi đây thì làm thế nào được cấp cho một nơi ở sang trọng thế này cơ chứ?!

Dần dần, ký ức của tối qua quay lại. Thứ cuối cùng tôi còn nhớ là thϊếp đi trong một sự ấm áp và thoải mái kỳ lạ. Nói như vậy, nơi đây ắt hẳn là biệt thự của Han.

"C này." Ở phía sau lưng, giọng nói ngọt ngào của lớp trưởng vang lên.

Nghe thế, tôi nhanh chóng xoay người lại. Laura đã nằm nghiêng người một phía và nhìn tôi từ lúc nào không hay. Nhờ vào ánh sáng từ bên ngoài, gương mặt xinh đẹp của cô nàng sáng ngời hơn hẳn. Đây có vẻ là thứ mà người ta gọi là "tỏa nắng".

Với một nụ cười thật dịu dàng, cô hỏi tôi: "Cậu ngủ ngon chứ?"

Và tôi trả lời câu hỏi đấy thật lòng nhất có thể.

"Như chưa bao giờ được ngủ ngon như vậy! Còn cậu?"

Laura vươn bàn tay của cô ấy và chạm thật khẽ lên gương mặt tôi.

"Tớ cũng thế. Việc được thức dậy bên cạnh người mình thích thật sự là một điều tuyệt vời."

"Ha ha..." Tôi cười gượng để che giấu sự xấu hổ của mình.

Thú thật, tôi chẳng biết phải trả lời cô ấy như thế nào cho phải. Đối với lớp trưởng, tình huống có lẽ khác tôi rất nhiều. Còn đối với tôi, chuyện giữa hai người vẫn còn ở vạch bắt đầu mà thôi. Nếu tôi nói những lời yêu thương vào lúc này, chúng sẽ cực kỳ vô hồn và sáo rỗng.

Đúng, tôi hiểu Laura hơn bất cứ ai, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ dùng những thông tin mà mình có để làm lớp trưởng phải si mê bản thân vô tội vạ. Cô ấy xứng đáng được tôn trọng nhiều hơn như vậy.

Một mặt, lương tâm sẽ chẳng bỏ qua cho tôi nếu bất kỳ lời nói vô nghĩa nào được cất lên. Mặt khác, tôi lại muốn cô ấy cảm thấy được quan tâm và hạnh phúc.

Tham lam đúng là một đại tội mà...

Nhưng vào lúc tôi đang suy nghĩ quá xa, lớp trưởng lại cứu tôi khỏi chính mình.

"Cậu không cần phải trả lời tớ đâu C ạ. Thật ra, tớ xin lỗi vì đã làm cậu thấy khó xử. Những gì tớ mong muốn là để bày tỏ cảm xúc của mình, và cũng chỉ đơn giản thế thôi. Tớ muốn cậu biết rằng tớ quan tâm đến cậu."

...Hôm nay, tôi biết được rằng thiên sứ không cần thiết phải có cánh, cũng không cần có tóc vàng mắt xanh.

"Lớp trưởng, tớ cảm ơn cậu." Câu nói ấy đến từ tận sâu trong lòng tôi.

"Hì hì!" Chẳng biết có phải do nắng sớm hay không, nhưng gò má Laura trông có vẻ hồng hào hơn so với khi nãy.

Sau đó, dù tay vẫn không ngừng chạm vào mặt tôi, lớp trưởng im lặng không nói thêm gì nữa. Tôi thì không cử động, để yên cho đầu ngón tay của cô lần theo từng tấc trên gương mặt mình. Dẫu hai người không trao đổi thêm lời nào, nhưng một sự ăn ý và bình thản tột cùng dần hình thành trong nội tâm chúng tôi.

Như thể bọn tôi đã luôn là một cặp vậy.

"ĂN SÁNG!!!"

Nhưng chẳng được lâu, không gian riêng tư của bọn tôi bị đánh gãy bằng tiếng gõ cửa cồng cộc.

"Rachel đến gọi bọn mình kìa..." Tôi có thể cảm nhận bàn tay của lớp trưởng cứng lại sau khi tóc vàng lên tiếng.

"Đúng là thứ kỳ đà cản mũi..." Lớp trưởng thở dài. Đôi mắt nâu xinh đẹp của cô ấy rõ ràng vừa thoáng qua một vệt sáng đáng sợ.

Cũng phải thôi, ai lại trách Laura được cơ chứ. Khó khăn lắm mới có được một chút không gian riêng tư, nhưng chưa được lâu thì lại bị tước đi mất. Ai cũng sẽ khó chịu trong hoàn cảnh đấy cả.

"Laura này, cậu...ở đây cả đêm với tớ á?" Thấy lớp trưởng khó chịu, tôi tìm cách đổi chủ đề. Tiếc thay, tôi chẳng nghĩ ra được gì hay ho cả.

"Cậu đoán xem?" Lớp trưởng cười thật tươi, nhưng cô rõ ràng là chẳng có ý muốn trả lời câu hỏi của tôi.

Thật tàn nhẫn!

"Hì hì hì! Thôi! Chúng ta ra ngoài đi. Ả...Rachel đã chuẩn bị đồ ăn sáng cho cậu rồi đấy." Lớp trưởng đẩy tôi ngồi lên.

Rốt cuộc là thế nào?! Bọn tôi có ngủ với nhau cả đêm hay không?! Tôi cần câu trả lời!! Tôi có làm gì khác hay không? Hay chỉ đơn giản là ngủ thôi? Nếu không có chuyện gì xảy ra là tốt nhất. Tôi vẫn chưa chuẩn bị tinh thần cho những chuyện quá người lớn đâu...

Ban đầu, tôi chỉ muốn chuyển sự chú ý của cô sang một chủ đề khác. Nhưng bây giờ, tôi không thể không biết câu trả lời được. Từ một ngọn lửa tò mò nhỏ, nó nhanh chóng biến thành một cơn bão táp điên cuồng trong lòng.

"Nhưng cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tớ!"

"Được rồi, được rồi." Laura che miệng cười khúc khích, một hình ảnh mà cô hiếm bao giờ thể hiện.

Tim tôi ngay tức thì chụp lấy tấm ảnh đấy để giữ lại cho riêng mình.

"Tối hôm qua..." Cô tiến lại thật gần, thầm thì vào tai tôi. Hơi thở của lớp trưởng làm da tôi dựng đứng lên cả. Đồng thời, toàn thân tôi cũng gồng cứng lên, chờ đợi sự thật đến với mình.

"...Chẳng có gì xảy ra cả."

Tôi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cũng không thể không thừa nhận tôi có một chút thất vọng rằng không có gì xảy ra.

"Phù! Không có gì là tốt rồi!"

"Thật không đấy? Cậu có chắc là cậu không thất vọng vì hai ta chưa làm gì cả?" Laura nhìn tôi đầy ẩn ý. Ánh mắt của cô như đang nhìn thẳng vào nội tâm của tôi vậy.

Tôi dám thề là có!

"Tớ dám thề là không!"

Chờ đã...

TÔI NÓI NGƯỢC SUY NGHĨ CỦA MÌNH RA RỒI!!!

"Chờ đã!! Khoan nào!! Ý tớ không... Khỉ thật! Ý tớ là..."

Nhưng một ngón tay đã đặt lên môi trước khi tôi kịp kết thúc câu nói của mình.

"Suỵt. Tớ hiểu mà! Cậu không...khục...cần phải khẩn trương như vậy."

Đừng có mang vẻ nhịn cười như thế chứ! Tôi xấu hổ sắp chết được rồi đây này!!

"Thôi nào, bỏ chuyện đó qua một bên. Chúng ta đi ăn sáng thôi. Mọi người đang chờ cậu cả đấy!" Lớp trưởng đưa tôi bàn tay mềm mại của cô ấy.

"Đi thôi..." Nắm bàn tay của bạn gái mình, tôi nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ. Càng ở đây lâu bao nhiêu, tôi càng cảm thấy mình sẽ chết vì xấu hổ bấy nhiêu. Nếu Laura đã cho tôi cơ hội để không nói về nó nữa, không có lý do gì để tôi tiếp tục làm mình phải độn thổ cả.

Chẳng mất bao lâu, trước mặt tôi là một bữa sáng thịnh soạn. Đủ loại thức ăn đầy màu sắc mà tôi chẳng phải biết gọi tên như thế nào đã được Rachel dọn sẵn được một lúc. Hiển nhiên, đam mê về ẩm thực của tóc vàng rất mạnh mẽ. Nếu không, cô sẽ chẳng bao giờ có thể tạo nên một bữa sáng như thế này.

Phòng bếp đã được dọn dẹp sạch sẽ và ngay ngắn, chẳng còn là một đống hỗn độn như tối qua. Giờ thì tôi nhớ rõ rồi. Sau khi hỗ trợ mọi người, thay vì rời khỏi nhà Han như Laura muốn, tôi có vẻ như đã thϊếp đi trong vòng tay của họ.

Khi trải nghiệm một cảm giác ấm áp và quan tâm của hai cô gái kia, bên trong tôi đã có một thứ gì đó vỡ òa.

Lần đầu tiên trong suốt cuộc đời của mình, tôi được chẳng những một, mà là hai người khác giới ôm chầm lấy. Đó sẽ là một kỷ niệm mà tôi sẽ chẳng bao giờ có thể quên được. Sau hằng hà vô số năm, cuối cùng, tôi cũng đã không còn vô hình nữa.

Tôi...chưa bao giờ nghĩ rằng ngày này sẽ đến.

Khi Laura phát hiện tôi đang khóa môi với Rachel, tôi chỉ còn biết chờ đợi cái chết. Khi Han rơi vào tình huống như vậy với bọn họ, hắn đã phải trải qua những cái chết đầy kinh hoàng. Có một lần, Han bị bẻ từng cái răng một. Đó là hậu quả của việc hôn một ai đó khác.

Thế nhưng, lần này, Rachel và Laura lại không cùng nhau chặt tôi ra thành tám mảnh. Lý do nằm ở đâu?

Chưa kể đến việc họ chắc chắn đã phải kiềm lại những cảm xúc của mình. Để làm được điều đó hoàn toàn chẳng dễ dàng chút nào.

Theo tôi đoán, cả hai người bọn họ đã vượt lên được chính mình bằng cách nào đấy. Hoặc là Rachel và Laura đã không để sự phẫn nộ trong họ lấn át tình cảm, hoặc cả hai dành cho tôi sự quan tâm to hơn rất nhiều so với những gì mà tôi đang đoán. Dù cho lời đáp có là gì đi chăng nữa, chúng cũng chỉ có lợi cho tôi mà thôi.

Đồng thời, chúng cũng là những thứ tôi hằng mong đợi.

Khi điều ước trong tim được hoàn thiện, có gì đó tận sâu được thả ra. Chúng là những thứ tôi chôn giấu, và trong một khoảnh khắc yếu lòng, tôi đã hơi mất chút kiểm soát đối với những suy nghĩ của mình.

May mắn là tôi chưa điên đến mức nói chúng ra.

Nhiệt tình cộng ngu dốt chính là phá hoại. Chính tôi đã là người phá hoại hạnh phúc của họ, cho họ những kết cục còn tệ hơn cả ban đầu. Chỉ riêng việc đó thôi đã đủ khiến bất cứ ai bỏ mặc tôi rồi.

Cho nên, tôi phải giấu họ mọi chuyện. Ít nhất là cho đến khi lần thiết lập này kết thúc.

"Chào buổi sáng, người đẹp say ngủ!" Rachel vẫy tay với tôi. Tóc vàng như thể đã biến thành một người khác sau sự kiện tối hôm qua. Còn về phần lý do, có lẽ phải thật lâu về sau tôi mới được biết.

"Chúng ta ăn sáng rồi cùng nhau đến trường C nhé!" Mọt sách nói. "Tớ đã hỗ trợ Rachel nấu ăn đấy!"

"Ê, sư phụ! Ngủ ngon không đấy? Đây chắc là lần đầu tiên tớ có nhiều bạn ở nhà tớ như thế này vào buổi sáng đấy!" Ở một phía, Han gọi tôi. Tên đầu đất này điềm nhiên không nghĩ gì về việc tôi ngủ qua đêm ở nhà hắn cả.

"Nào, mời cậu ngồi!" Lớp trưởng siết nhẹ tay tôi. "Mọi người chỉ còn chờ mỗi C thôi."

Một cảm giác khác lạ bỗng xuất hiện trong lòng tôi. Khi những ánh mắt, những con người này đều hướng về chính mình, tôi cứ thấy thổn thức như thế nào ấy.

Tôi chọn một chỗ cho mình và Laura ngồi sát bên cạnh. Cùng lúc, Rachel và Kurokawa cũng mon men lại gần, để Han ngồi lẻ loi một phía.

"Này... Sao mọi người bỏ rơi tớ..." Han sụt sùi.

"C là khách. Là khách thì phải được ưu tiên." Rachel không ngần ngại gì đáp.

"..." Nghe vậy, tên nhân vật chính khựng người lại.

"Xin lỗi cậu nhé." Tôi cảm thấy như mình đang chiếm lấy vị trí của hắn vậy.

"Đừng lo, Rachel nói đúng mà. Mọi người đang là khách, và tớ phải ưu tiên cho các cậu." Han gật gù. "Tối qua mọi người ngủ thế nào?"

"Rất ổn, còn cậu?" Tôi hỏi ngược lại hắn, nhưng trong thâm tâm đã rõ câu trả lời.

"Tớ á? Tớ ngủ say lắm. Cứ như có người chuốc thuốc mê tớ ấy!!" Han cười.

...

Rachel nâng muỗng lên sát mặt tôi.

"Đó là lý do em nghĩ là anh nên ngủ lại đấy, C ạ! Há to miệng nào."

Rachel...tớ không phải em bé...

"Cô không thấy mình đang làm phiền cậu ấy sao? Đây, C. Tớ lấy thức ăn giúp cậu rồi này." Lớp trưởng đặt một đĩa đầy đồ ăn đủ các loại trước mặt tôi.

Laura...như thế cũng chẳng tốt hơn là bao đâu...

"Xem hai cậu kìa. Làm C càng ngày càng khó xử!" Kurokawa lắc đầu. Đáng tiếc, hai đĩa thức ăn giống hệt nhau ở chỗ cô ấy đã phản bội cô.

"Chờ đã... "em"? Và hành động đó là sao?!" Han hôm nay sắc sảo kỳ lạ. "Chuyện gì đã xảy ra khi tớ đang ngủ vậy?!?"

"Chẳng có gì xảy ra cả." Tôi đáp nhanh như chớp.

Đây là một bữa sáng tuyệt vời và ấm áp. Tuy vậy, thức ăn vẫn chưa thể nào ấm bằng điều mà những con người ở đây đang mang lại cho trái tim của tôi.

Cho dù một ngày nào đó, hệ thống tái thiết lập, tôi sẽ mất đi hình ảnh và những người đồng hành này, hiện tại, tôi sẽ trân trọng họ hết mức có thể.

Những câu hỏi khác, hãy để ngày sau giải quyết.