Khi cả bọn vẫn còn trong bếp, tôi đã cố gắng hết sức để có thể chạm vào C, thậm chí chẳng do dự siết cổ Han để ép buộc hệ thống phải tái thiết lập. Tuy rằng cơ thể run rẩy liên tục bởi bản thân đang đi ngược với cốt truyện, tôi vào khoảnh khắc đấy vẫn chưa từ bỏ.
Tôi...vẫn còn là chính mình...
Tôi...không phải một nô ɭệ hay một con rối...
Laura, tại sao cô lại không kết liễu tôi đi? Tại sao ngay cả lời cầu xin được chết của tôi chẳng hề có ý nghĩa nào? Hay có lẽ đối với cô, việc tôi hoàn thành nghĩa vụ của mình trong trò chơi, biến thành một thứ công cụ mua vui cho hệ thống mới khiến cô hài lòng? Tôi không được phép chết với một cơ thể trong sạch hay sao?
Ả ắt hẳn đã nghĩa gϊếŧ tôi trong nhà bếp sẽ vô cùng phiền phức. C đang ngủ ngay ở nơi đó. Khi cậu thức dậy mà mọi thứ vẫn chưa được dọn dẹp, điều đấy sẽ trở thành một mối nguy lớn cho ả ta. Nếu vai trò giữa tôi và lớp trưởng bị hoán đổi, tôi cũng sẽ nghĩ như cô ta vậy.
Để mọi chuyện đơn giản hơn, Laura hoàn toàn có thể siết cổ tôi. Dù gì đi chăng nữa, một sàn nhà không dính máu vẫn dễ che giấu sự thật hơn. Tuy nhiên, tôi có thể đảm bảo rằng hệ thống sẽ chẳng để yên cho lớp trưởng nếu cô ta tấn công tôi bằng tay không. Một nhát dao vào động mạch cổ sẽ mang đến kết quả vừa nhanh, vừa an toàn.
Vấn đề sẽ không có gì đáng nói nếu tôi không nhìn thấy gương mặt của lớp trưởng. Khi cô ta chứng kiến cảnh tượng tôi kéo Han lên cầu thang, tôi đã nhìn được những cảm xúc tương tự như khi bản thân rời khỏi căn phòng ban đầu. Laura chỉ đứng đó im lặng nhìn tôi làm những việc mình chẳng hề kiểm soát được. Tôi chẳng thể quên được ánh mắt chằm chặp của ả.
Bởi đó là một ánh mắt của sự thương hại.
Lớp trưởng không cười khinh khỉnh, cũng chẳng có vẻ tự hào vì đã chiến thắng, hoàn toàn không.
Trong số toàn bộ những cảm xúc tôi có thể nhìn được từ ánh mắt của một người, thứ tôi thấy lại là một sự...đồng tình.
Thương hại...cùng đồng tình...đó là hai thứ Laura dành cho tôi.
Liệu mọi chuyện có thể khác đi nếu chúng tôi tồn tại ở một thế giới khác? Ở nơi này, ai ai cũng đều có vấn đề về tâm lý. Những nhân vật nữ đều có khả năng trở thành một con người điên loạn. Tôi tự hỏi một thế giới nơi chẳng ai phải đổ máu vì một cốt truyện đã được định sẵn từ trước, đó sẽ là nơi như thế nào?
Chúng tôi là kẻ thù, không sai. Dẫu vậy, trong một hoàn cảnh khác, trong một thế giới khác, mọi người có thể trở thành bạn bè hay không? Suy cho cùng, tôi và Laura...thật sự giống nhau rất nhiều. Bọn tôi đều mong muốn người mình yêu thương được an toàn, đều mong muốn cậu ấy được hạnh phúc, và đều sẽ trả mọi giá để giúp cậu đạt được điều đó.
Tất nhiên, đó cũng chỉ là những suy nghĩ vẩn vơ tôi tự đưa ra để không nhìn vào hiện thực. Còn hiện tại, cả hai đều có những mục tiêu không thể từ bỏ được.
Laura cần giữ C bên cạnh cô ta, còn tôi thì cần kéo cậu ấy về phía mình. Huống hồ, tôi chưa nhắc đến Kurokawa, một người mà chính bản thân cũng không thể phớt lờ được nữa.
Cho đến giờ phút này, tôi vẫn không thể tin được người đến hỗ trợ vào thời khắc yếu đuối của mình lại chính là mọt sách. Chính Kurokawa đã cho tôi một cơ hội bằng việc vật Laura lăn trên nền đất, mặc cho những mũi dao bén ngọt đâm vào cơ thể. Khi chính mình đã tuyệt vọng, sự can thiệp của mọt sách đã giúp vực dậy ý chí chiến đấu cuối cùng trong tôi.
Chớp lấy thời cơ hoàng kim đấy, tôi chạm vào C, ngỡ rằng đó chính là giải pháp. Tôi thật sự cho là mọi chuyện sẽ diễn ra đúng với suy nghĩ của mình.
Trớ trêu thay, việc xảy ra với lớp trưởng không hề xảy ra với tôi. Xiềng xích vô hình vẫn còn đó, trước sau như một. Ngay cả khi những giọt máu đỏ sậm của Kurokawa bắn đầy ra đống gối trên sàn, ngay cả khi mắt tôi gần như khô cạn, mọi thứ vẫn không gì thay đổi.
Tôi, lại một lần nữa, bị từ chối quyền tự do của một con người.
Kurokawa dùng máu tươi của cô ấy, và đổi lấy chuyện đùa hài hước nhất trong lịch sử nhân loại.
Đó là lý do tôi cười.
Thế giới này khốn nạn đến mức tôi không thể nhịn được mà phải phá lên như một con dở hơi.
Laura đã cố hết sức để ngăn tôi chạm vào C, nhưng chính ả cũng không thể không mang một vẻ chấn kinh tôi chưa bao giờ thấy. Nhìn đôi mắt nâu của cô ta, tôi hiểu một điều, rằng chính Laura cũng chẳng hề nghĩ rằng tôi sẽ thất bại.
Toàn mọi người đều trở thành diễn viên hài của bộ kịch này. Tôi, Kurokawa, Laura, thậm chí là cả C nữa, tất cả đều chiến đấu một cách vô ích.
Tôi bị đạp vào vực thẳm của tuyệt vọng bởi lớp trưởng, được mang lại một tia hy vọng nhờ tay mọt sách, để rồi bị ném quay trở lại nơi địa ngục tăm tối ấy một lần nữa. Và vào lần thứ hai bị tước lấy hy vọng, trái tim tôi bị vùi còn sâu hơn lần trước cả nghìn lần.
Cuối cùng, tôi cũng được cảm nhận thứ đau đớn xé toạc linh hồn mà những người lữ hành lạc trong sa mạc phải trải qua, vào lúc ốc đảo trong mắt họ hiện nguyên hình là một ảnh ảo tạo nên bởi nhiệt độ và ánh sáng.
Chẳng có nước, cũng chẳng có hy vọng. Thứ mà tôi và những người lữ hành đấy cùng chia sẻ chỉ là một sự tuyệt vọng giày xéo tâm hồn.
Nỗi đau này của tôi, họa chăng, chỉ là một thứ mua vui cho người khác.
Không thứ gì có thể đo đếm được trái tim bên trong l*иg ngực này của tôi đã vỡ nát thành bao nhiêu mảnh. Nếu thế giới này có một vị thần, một đấng sáng tạo, một tác giả, hắn, hoặc mụ ta, là một thực thể đầy kinh tởm.
Không biết liệu tên tác giả đấy cảm thấy thế nào khi nhìn vào sự khổ sở của tôi? Không, hơn cả thế nữa, của chúng tôi? Từ chối quyền được làm con người của tôi để mua vui cho thiên hạ có làm hắn thỏa mãn hay không?
Khi thấy Rachel phải đau đớn như hiện tại, tác giả đã nghĩ gì? Hay đấng sáng tạo của bọn tôi đơn giản chỉ là cười đùa cho qua?
Tôi không biết.
Thật sự không biết... Mà cho dù có biết đi chăng nữa, tôi còn làm được gì?
Sau khi đặt Han lên giường ngủ của hắn, cơ thể của tôi tự động di chuyển vào căn phòng bên cạnh. Đó cũng chính là phòng ngủ của tôi. Suốt toàn bộ quá trình, quả thật như Kurokawa đã nói từ trước, Han chẳng hề hay biết. Tôi phải công nhận mọt sách là một con người thông minh nhưng cũng không kém phần toan tính.
Tuy nhiên, phần việc của Kurokawa đã kết thúc. Giờ là đến phiên tôi.
Sau chuyện này, tôi sẽ tự tìm một cơ hội để kết liễu Laura, sau đó là tự sát. Trong lúc chuyện với Han đang diễn ra, tôi sẽ nghĩ về Han như là...một dụng cụ...với khả năng làm mình mang thai...
"Ọe!"
Kinh tởm!
Trong khi ngập trong một cảm giác buồn nôn, cơ thể tôi lật tung tủ quần áo như thể đang tìm một vật. Rất nhanh, một bộ nội y xuyên thấu hiện ra trong tầm mắt.
Không chút chần chừ, tay tôi chộp lấy nó và ngay tức thì mang bộ đồ ấy lên, đấy là nếu có thể gọi mảnh vải lụa này là một loại quần áo. Sau đó, chân tự động bước về tấm gương lớn ở giữa phòng, mặc cho chính chủ có muốn hay không.
Tôi từng cực kỳ hạnh phúc chỉ vì được phép phục vụ Han mà thôi. Chẳng dừng lại ở đó, tôi lại lấy điều đó làm kiêu ngạo, bởi lẽ chỉ duy nhất mình mình mới được làm như vậy. Nếu chưa bao giờ nghe được tiếng lòng của C, có lẽ tôi sẽ không kiềm chế được mà nhảy lên giường với bạn thuở nhỏ của mình rồi ấy chứ.
Nhưng điều đấy giờ phút này chẳng còn tí ý nghĩa nào nữa.
Trong gương, những giọt nước mắt đang lăn dài trên má tôi hiển nhiên không đại diện cho sự hạnh phúc. Gương mặt mếu máo xấu xí kia cũng không đại diện cho sự hạnh phúc.
Trừ hai dòng nước ấm chưa hề dừng chảy cùng đôi mắt sưng húp, từ phía cổ trở xuống, tôi không cử động được bất cứ thứ gì. Mỗi khi nấc lên, tôi nghe được giọng mình lạc đi và run rẩy. Cổ họng thì đã trở nên khô rát vì đã thút thít quá nhiều. Thật sự, tôi mong mình có thể dừng khóc.
Tôi chẳng hề muốn làm chuyện đó với Han chút nào.
Nhưng thế thì sao? Tôi còn làm được gì ngoại trừ thổn thức và rêи ɾỉ? Dù là tay hay chân, tôi đều không thể kiểm soát được chúng. Đến cả việc dụi mắt còn không thể, số phận của tôi đã thực sự được an bài.
Cơ thể tôi đứng trước gương, cho tôi thấy một bộ trang phục thiếu vải nhất tôi từng mặc lên người mình. Tệ hơn nữa là việc chính tôi là người đã mua nó để chuẩn bị cho thời khắc này.
Bộ nội y ấy được làm từ một tấm lụa mỏng màu trắng tinh, đi từ phần cổ và kết thúc ở phần hạ bộ của tôi. Nó không có lấy một họa tiết gì đặc sắc hoặc có ren, mà chỉ đơn thuần là vải trơn. Tuy nhiên, ở giữa phần ngực lại có hai vùng mờ đυ.c dùng để che đi hai điểm nhạy cảm nhất của thân trên. Phần còn lại thì gần như hoàn toàn xuyên thấu, để lộ gần hết thân thể của tôi. Còn nửa thân dưới...thì không có gì cả. Bộ nội y này không có nửa dưới.
Tất cả...là vì mục đích thuận tiện. Người mà tôi cho xem bộ nội y này sẽ không cần phải làm bất kỳ thứ gì vì tôi có khác nào khỏa thân đâu.
Ấy vậy mà cơn ác mộng này vẫn chưa đi đến điểm cao trào của nó. Bộ nội y chỉ là trang phục khêu gợi cảm xúc xá© ŧᏂịŧ. Để nhân vật chính có thể bị choáng ngợp bởi sự mạnh dạn của mình, tôi còn cần phải trông thật xinh đẹp nữa. Nếu không, người kia chỉ có thể ham muốn cơ thể này mà không muốn nhìn vào mặt tôi. Đó cũng chính là lý do cơ thể hướng đến bàn trang điểm.
Sử dụng từng công cụ trên bàn, đôi mắt xanh ngọc của tôi bật lên cùng với bờ mi cong vυ't. Môi được sơn một màu đỏ bóng, vừa gợi cảm, lại vừa không dung tục. Vì mặt đã đỏ lên vì cố gắng chống cự, thay vì đánh một lớp phấn hồng, cơ thể lại cho tôi một lớp phấn trắng. Nhờ vậy, gò má nhanh chóng biến thành một sắc phớt nhẹ màu hồng ngại ngùng và e ấp.
Hệ thống chết tiệt kia biết rõ tôi thiếu thứ gì và điều chỉnh khuyết điểm đó không chút sai sót. Tất cả chỉ là để làm hài lòng nhân vật chính, làm hài lòng người chơi, người xem.
68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f4a6975337553664f5959324e6f413d3d2d313237393536373535332e313732316162656661393262306164313532333032393839303336342e706e67
Trong trái tim vụn vỡ của tôi giờ đây chỉ còn lại một hố sâu vô tận. Chứa bên trong đó là những toàn bộ cảm xúc đen tối nhất của bản thân. Hệ thống có ép tôi phải yêu Han đến mức nào đi chăng nữa cũng chỉ là vô dụng. Trái với những cảm xúc hạnh phúc và ấm áp mà C tặng tôi bằng việc trả giá bằng mạng sống của cậu ấy, những thứ tôi đang trải qua không gì hơn cái lạnh đầy băng hàn của độ không tuyệt đối. Nó máy móc, rỗng tuếch, và vô hồn. Đó là thứ cảm xúc giả tạo, vô giá trị được tạo nên từ những dòng lệnh và dòng kịch bản do một ai đó viết ra.
Tôi...không thể yêu Han được. Tôi cũng chẳng phải một diễn viên với khả năng làm tròn vai của mình đến giờ phút cuối cùng vì fan hâm mộ.
"Tất cả...híc...những gì tớ muốn, là...híc...được bù đắp cho cậu..." Giọng nói khàn khàn của tôi vang lên trong phòng ngủ.
Tôi chỉ là một cô gái muốn được yêu thương người đã hy sinh vì mình, đòi hỏi điều đấy có quá đáng lắm hay không?
Nhưng hệ thống sẽ không cho phép điều đó xảy ra. Dưới sự điều khiển của cốt truyện, cơ thể đã đứng dậy từ bàn trang điểm và bước ra ngoài, hướng đến nơi bạn thời thơ ấu của tôi đang nằm ngủ.
"Đây...híc...chỉ là một giấc mộng... Híc...chỉ là mơ thôi..." Trong lúc bước đi, tôi tự thôi miên bản thân bằng những thứ mà chính mình cũng biết là giả dối.
Han ạ, tôi không yêu cậu. Cậu cũng chẳng có tình cảm gì với tôi. Đừng bao giờ quên chuyện này! Khi tôi ngồi lên người cậu, đó không phải là vì tôi muốn như vậy đâu, mà là tôi bị ép buộc!
Sự thật là tim tôi chỉ có hình ảnh của một chàng trai vô diện mà thôi.
"Ha...híc...ha ha! Khốn...híc...nạn!"
Hắn kia rồi, vẫn chưa thay đổi gì kể từ lúc tôi đặt hắn lên giường. Nhân vật chính vẫn ngủ ngon lành và thoải mái. Nhịp thở của hắn, không như tôi, rất nhẹ nhàng và đều đặn.
Thật chậm, cơ thể tôi đến gần giường ngủ của hắn.
Tôi đoán chuyện đến đây là kết thúc.
Việc tôi cần làm là đợi đến khi xong việc và đợi một cơ hội để tự vẫn. Tất nhiên, trước đó, tôi sẽ bắt Laura phải trả giá vì những việc cô ta đã làm. Thề với trời, lớp trưởng sẽ phải ăn lưỡi dao rọc giấy của ả thêm một lần nữa! Tôi hứa với cậu đấy Laura!
Hai mắt nhắm nghiền, tôi gồng cứng cơ thể, chờ đợi một cơn đau từ hạ bộ. Tất cả những gì ở trước mắt tôi biến thành một màu đen kịt.
Thế nhưng, trong bóng đêm cô đơn ấy, lại một lần nữa, cậu xuất hiện.
Ghê quá đi! Ác mộng kiểu gì mà thực tế thế không biết! Tôi chưa bao giờ nghĩ Laura lại có thể sát hại Rachel chẳng chút nao núng như thế cả. Dù đó là mơ mùi máu tươi bắn ra từ động mạch trên cổ bạn thuở nhỏ của Han vẫn vô cùng tanh tưởi. Đây có phải là cái người ta gọi là Lucid dream hay không?
Vẫn là cậu...vẫn là giọng nói đầy vẻ ngớ ngẩn ngốc nghếch của cậu xuất hiện trong hố đen tuyệt vọng của tôi. Không thể tin được, làm thế nào? Không phải mọt sách đã tính kỹ liều lượng thuốc ngủ rồi hay sao?
Chờ đã?
Có lẽ nào...? Kurokawa...cô đã tính đến cả trường hợp này hay sao? Mọt sách! Cô quả thực là một thiên tài!!
Mọi người đâu rồi? Hả?! MÁU Ư?!!!
Tiếng lòng của C ngay tức khắc biến thành một vẻ thất thanh. Nghe thế, tôi nhận ra lại một lần nữa những cố gắng của cô ta đã thành công cốc.
C sẽ không đến nơi này để nhìn tôi.
Cậu ấy sợ tôi hơn sợ giặc. C sẽ chẳng bao giờ liều mình chết vào lúc này chỉ để thấy tôi làʍ t̠ìиɦ với một người khác. Cậu đã có một người yêu thương mình, không lý nào cậu sẽ vứt bỏ cô ta để cứu lấy một người đã hành hạ cậu hàng nghìn hàng triệu lần trong quá khứ. So với Laura, tôi...chẳng có tý tư bản nào... Mà thực ra, tôi cũng không muốn C thấy mình trong hoàn cảnh này.
"Cảm ơn...mọt sách!" Một nụ cười khó khăn nở trên môi, tôi thầm nói.
Tệ! Tệ thật! Tôi có còn đang mơ hay không vậy? Biết là không nên, nhưng tôi nghĩ mình nên tìm Rachel để xác nhận. Nếu đây không phải mơ, thì tóc vàng ắt phải còn sống. Laura, xin cậu, đừng gϊếŧ Rachel!
Tôi bất giác hít một hơi thật sâu.
Rachel, Kurokawa, mong sao các cô ấy bình an!!!
"C!!!"
Từ tận sâu bên trong l*иg ngực, tôi gào lên tên cậu, mong sao cậu có thể nghe được với giọng nói đã vỡ của mình.
Thế quái nào Rachel lại gọi tên tôi tuyệt vọng như vậy?! Không ổn! Thật sự không ổn! Tôi cần phải đến đó ngay! Xin lỗi Laura, nhưng nếu tớ không đi, tớ nghĩ mình sẽ hối hận cả đời.
"KÉO TỚ RA KHỎI ĐÂY!!!"