Tôi Nhận Ra Mình Sống Trong Một Thế Giới Game Eroge

Chương 42: Rachel?

Nội tâm tuy thấp thỏm lo âu khi chứng kiến những vệt máu trên sàn nhà, chân tôi vẫn không dám dừng lại. Sau khi nghe thấy tiếng gọi thất thanh của Rachel, tôi biết mình chẳng thể do dự được nữa. Vào thời khắc này, tâm trí hoàn toàn không nghĩ đến bất cứ thứ gì ngoại trừ sự an toàn cho những cô gái kia.

Nhanh, phải nhanh hơn nữa!

Tôi biết mình đang làm chuyện bao đồng, tôi lại càng hiểu hơn bản thân gần như không thể thay đổi được gì cả. Suy cho cùng, tôi chỉ là một nhân vật làm nền, không hơn và không kém. Khác với một nhân vật chính, trong cơ thể này không mang một sức mạnh tiềm ẩn hay một định mệnh phi thường. Nói một cách ngắn gọn, tôi chẳng có tí tư bản nào để có thể gọi mình là một cứu tinh. Điều đấy thật phũ phàng, và cũng là sự thật mà tôi đã phải chấp nhận.

Thế nhưng, khi chạy lên lầu, l*иg ngực tôi vẫn nhói lên đau điếng khi nhớ đến vẻ mặt đau thương và đôi mắt xanh ngập tràn sự thống khổ của Rachel. Dẫu cho mọi chuyện chỉ xảy ra trong một giấc chiêm bao, tôi vẫn không tài nào rũ bỏ những cảm xúc mà chúng mang lại.

Trong ký ức, vào đêm đầu tiên của Han và Rachel chưa bao giờ có người phải đổ máu. Từ trước đến giờ, tôi đã luôn chẳng hề để tâm hoặc coi đó là một chuyện quan trọng. Cốt truyện chỉ đơn giản là thế, tôi nghĩ vậy. Tuy nhiên, khi biết rằng cô gái tóc vàng kia có thể bị gϊếŧ, hơn bao giờ hết, tôi muốn cứu lấy cô. Trước đây, tôi chỉ làm vậy vì chính mình, vì bản thân sợ cô đơn, nhưng lần này, tôi chỉ đơn thuần muốn cô nàng kia được sống.

Có thể, chờ đón bản thân là sự kiện hệt như trong giấc mơ kia. Nếu vậy, tôi cho dù có phải hy sinh chính mình cũng sẽ thay đổi hiện thực đó. Khi Laura kề dao vào cổ Rachel, tôi sẽ cố gắng không do dự. Ít nhiều gì tôi cũng đã quen với cái đau rồi.

Tất nhiên, nói như vậy không có nghĩa là tôi chẳng sợ. Trên thực tế, răng tôi đã liên tục đánh cầm cập vào nhau kể từ khi thấy thứ màu đỏ sậm quen thuộc kia. Tôi biết rõ mười mươi máu đồng nghĩa với việc gì trong thế giới thống trị bởi các cô nàng bị loạn trí. Họ sẽ không đơn thuần làm đối thủ bị thương, không hề. Đó chẳng phải là tìm thêm chuyện cho họ trong tương lai sao?

Với sự tàn bạo khó tin, họ sẽ kết liễu mạng sống của kẻ địch không thương tiếc.

Trong ngực, nhịp tim tôi tăng ngày càng nhanh, bơm adrenaline đến mọi ngóc ngách trong cơ thể. Cùng lúc đó, các cơ bắp của tôi đều như bị kích hoạt bởi phản xạ chiến hay chạy. Lý trí nói tôi rằng bản thân phải chạy thoát khỏi nơi này, còn trái tim thì lại khác. Trong khi cảm giác lo lắng tột cùng nhấn chìm những suy nghĩ của bản thân, đưa toàn bộ cơ thể vào một cái lạnh đến rợn người, l*иg ngực tôi vẫn ấm nồng, bảo mình phải tiến về phía trước.

Tôi lo cho Rachel, thật sự như vậy.

Trong ác mộng, tôi đã được chứng kiến cảnh tượng lớp trưởng cắt cổ bạn thuở nhỏ của Han và để cô nàng chảy máu đến chết. Mọi thứ kết thúc bằng hình ảnh huyết tinh của một Laura với máu bám đầy cơ thể đứng trơ trọi trong phòng ngủ của tên nhân vật chính kia. Thú thật, tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ lại thấy cảnh tượng như vậy, bởi lẽ Laura trong suy nghĩ của tôi chưa bao giờ có cơ hội để thật sự biến thành một yandere. Lý do mà lớp trưởng đưa dao vào cổ bạn cùng lớp của mình, tôi sẽ chẳng bao giờ được biết. Kỳ lạ nhất là Rachel lại không hề phản kháng.

Kỳ lạ nhất là Rachel lại không hề phản kháng

"Xin cậu! Nhanh...lên!!" Một lần nữa, lời cầu xin run rẩy của Rachel xuyên vào hai tai.

"Tớ sắp đến rồi!!" Tôi la lớn, chân tiếp tục dùng hết tốc lực để chạy lên lầu. Tại sao căn biệt thự của Han lại to một cách quái đản như thế này cơ chứ?!

Sự tuyệt vọng rõ mồn một trong giọng nói của Rachel, và nó chẳng làm con tim hồi hộp của tôi nhẹ nhõm hơn chút nào cả. Có lẽ nào việc đang xảy ra trong cơn ác mộng của tôi lại đang dần biến thành hiện thực? Đặt trong tình huống bình thường, tôi hẳn sẽ cười cợt cho qua. Nhưng...trong hoàn cảnh như hiện tại, hiện thực đang nện thật mạnh vào mặt tôi.

Có phải mọi chuyện diễn ra là do tôi hay không? Tôi là người đã mang cả bọn đến đây, như vậy, đó có gây nên bất cứ hiệu ứng cánh bướm kinh hoàng nào đó mà tôi không thể mường tượng được?

Nếu thật sự Laura sẽ hạ sát Rachel, như thế...lại một lần nữa...tôi là người mang lại cái chết cho họ sao...?

Không được! Tuyệt đối không được! Tôi cần phải đảm bảo sự an toàn của Rachel ngay lập tức. Sau khi khẳng định chẳng có gì nguy cấp xảy ra, tôi sẽ tìm lớp trưởng và mọt sách rồi biến khỏi nơi này. Đáng lẽ ra người đầu tiên tôi nên chú ý phải là bạn gái của mình mới đúng. Tuy vậy, chẳng thể nào tôi rũ bỏ được thanh âm nghẹn ngào của cô gái tóc vàng kia.

Tôi cảm thấy mình sẽ hối hận nếu chọn lý trí. Quả thật là kỳ lạ...

Càng lại gần căn phòng đấy, tôi lại càng thấp thỏm lo âu hơn nữa. Toàn bộ tế bào đều đang cầu nguyện rằng tôi không cần phải thấy cảnh tượng huyết tinh kia.

Kể từ giờ phút này, tôi hứa sẽ không đẩy Rachel vào vị thế cô ấy không thích nữa.

Cái kịch bản chết tiệt kia có thể cút! Nó chẳng phải là chỉ mang lại cho tôi, không, cho chúng tôi không gì khác ngoại trừ thống khổ và tuyệt vọng thôi sao? Tại sao tôi lại phải làm răm rắp theo một thứ được thiết kế để hại đời những cô gái vô tội này? Tại sao tôi cần phải tuân theo một đấng sáng tạo khi hắn chỉ biết có mỗi việc làm những nhân vật của mình phải dằn vặt?

Tôi thật là đần độn mà...

Rachel không phải một nhân vật. Laura không phải một nhân vật. Kurokawa không phải một nhân vật.

Họ, cũng như tôi, là những con người bằng xương bằng thịt. Tôi được đặc quyền biết họ sẽ làm gì và có tính cách như thế nào, không có nghĩa là tôi ở một vị trí cao hơn họ.

Các cô gái này được sinh ra ở đây, lớn lên ở đây, và sẽ tiếp tục như thế. Chỉ vì họ không cư xử với sự thấu hiểu về hiện thực của thế giới này như tôi không có nghĩa họ là thứ đồ vật để kiểm soát. Nếu tôi cứ liên tục ép họ phải làm theo cái hệ thống trời đánh kia, thì tôi có khác gì nó hay không?

Và, có một việc tôi rất rõ.

Đó là bản thân cần xin lỗi Rachel.

Thâm tâm khắc ghi suy nghĩ ấy, tôi đến trước cửa phòng ngủ của Han. Bởi cửa không khóa, tôi cứ thế mà vào. Trong những lần thiết lập khác, cửa phòng cũng đã luôn như vậy.

"C-cậu...đến...r-rồi..." Với một giọng nói cứng ngắc cùng thô ráp, cô nàng quay lại nhìn tôi.

" Với một giọng nói cứng ngắc cùng thô ráp, cô nàng quay lại nhìn tôi

Cùng lúc đó, một cảm giác hoài niệm ập đến. Tôi đã thấy cảnh tượng này ở đâu rồi chăng?

"Tớ đây rồi." Lắc đầu để rũ bỏ cảm giác kỳ lạ ấy, tôi hồi đáp tóc vàng.

Mắt cô ấy sưng húp lên và đỏ hoe, hẳn là đã khóc rất nhiều. Mặc dù hai mí đầy nước, tràn ra cả bên má, đôi mắt xanh màu lam ngọc ấy vẫn rạng ngời và rực rỡ hơn bất cứ vì sao nào. Bên trong chúng chẳng hề ẩn chứa sự điên loạn của Rachel mà tôi từng biết trong quá khứ.

Vào thời khắc này, điều tôi nhìn ra được từ đôi mắt đó của Rachel...là hy vọng.

Trong giấc mộng, tôi vẫn còn nhớ mồm một đôi ngọc lam bảo thạch sáng long lanh đầy nhân tính kia. Chúng thuộc về Rachel thứ hai, người còn đứng ở lại sau khi cô nàng thứ nhất đã gϊếŧ tên xấu số mặt sương mù. Chúng thuộc về một con người thực thụ, với cảm xúc, với hối hận, với nỗi đau thương khôn tả.

Đó là đôi mắt của cô gái tóc vàng tên Rachel, và chúng xuyên thấu trái tim tôi như một ngọn giáo. Màu xanh kia thật trong trẻo, không một chút tì vết. Sự hy vọng ngập tràn trong mắt của cô khiến tôi nhận ra Rachel chẳng hề đổ lỗi cho những gì tôi đã làm. Ngay cả khi bản thân năm lần bảy lượt đẩy cô ấy về phía khác, cô vẫn tin rằng tôi sẽ đến.

Tôi thật sự chẳng tài nào hiểu được vì lý do gì mà tóc vàng lại tin tưởng bản thân đến như vậy. Cũng vì lý do đó, tôi nghẹn lại vì hổ thẹn.

Ước gì cậu ghét tớ, Rachel ạ. Bởi vì nếu cậu ghét tớ, ít nhất, lương tâm tớ sẽ không phải cắn rứt nhiều như hiện tại...

Trời ơi... Tôi đã làm gì thế này? Coi cảm xúc của họ như đồ chơi? Ai cho tôi cái quyền đó cơ chứ?

Chính bản thân tôi đã đối xử với tóc vàng như một thứ đồ vật vô tri giác. Thay vì giúp đỡ cô ấy thoát khỏi số phận của mình, tôi lại là người góp phần biến nó thành hiện thực.

Tôi...sai rồi...

C, mày đúng là một thằng khốn nạn!

"C?" Cô nàng gọi tên tôi, cắt đứt những suy nghĩ đen tối đang bắt đầu ngo ngoe xuất hiện.

Được rồi, tự trách có thể để sau. Ít nhất hiện tại tôi đã có mặt ở đây để giúp tóc vàng nếu cần.

Trước mặt tôi, bạn thuở nhỏ của Han đang ở trong một bộ đồ ngủ thiếu vải. Tôi hoàn toàn chẳng lạ lẫm gì với bộ trang phục này. Trong quá khứ, chính cô đã chọn và mua nó chỉ vì đêm nay mà thôi.

Hiển nhiên, cô nàng có thể mua bất cứ màu sắc nào khác để góp phần làm cơ thể hoàn hảo trở nên càng quyến rũ hơn trước. Ví dụ như một độ kẹp tất dạng đai, hay một chiếc váy siêu ngắn chẳng hạn. Chúng hoàn toàn có thể làm bất cứ ai chìm đắm trong sự gợi cảm của cô. Thế nhưng, cuối cùng, lựa chọn mà Rachel đưa ra cho đêm đầu tiên của mình là một bộ váy ngủ xuyên thấu màu trắng, chẳng mang một hoa văn nào cả.

Lý do cũng không mấy phức tạp.

Vì đồ cưới có màu trắng.

Rachel chưa bao giờ được một cơ hội thật sự mang lên bộ váy dài trắng tinh nào, và cũng chưa bao giờ được cầm trên tay một bó hoa cho ngày đặc biệt ấy. Cô khao khát được thật sự gọi bản thân là cô dâu, được bước vào lễ đường với người mà trái tim đã yêu sâu đậm, được nghe tiếng chuông vang vọng bầu trời. Đáng tiếc thay, hơn ai hết, cô hiểu rằng mình chẳng có cơ hội đó.

Han chẳng hề nhìn về phía Rachel với ánh mắt của một kẻ si tình, còn cô thì ngược lại. Để phần nào thỏa lòng mong ước của mình, tóc vàng đã lập ra kế hoạch của ngày hôm nay, với bộ đồ ngủ kia như là một cứu cánh để thỏa hiệp với những khát vọng không hồi đáp.

"Nếu bản thân không thể làm cô dâu trong lễ đường, thì ít nhất, mình cũng có thể làm cô dâu trên giường ngủ." Rachel đã nghẹn ngào thốt lên những lời này trước khi từ bỏ đời con gái.

Từ phía sau, tôi vẫn có thể thấy được cơ thể đẹp tuyệt vời của cô nàng. Với sự hỗ trợ của lớp trang điểm, quả thật không ngoa khi nói Rachel rực rỡ gấp đôi mọi khi. Đôi môi nhỏ nhắn nhưng căng mọng của cô ấy được tô thêm một lớp son màu cánh sen, còn gương mặt thì lại phơn phớt màu hồng phấn. Lớp kẻ mắt được Rachel vẽ lên từ trước làm đôi lam ngọc long lanh kia rực rỡ hơn vạn lần. Hiển nhiên, cô muốn biến tối nay thành một đêm đặc biệt như đêm tân hôn của mình. Tuy vậy, đối lập với vẻ ngoài được chăm chút kỹ lưỡng đấy của cô là hai hàng nước mắt trong suốt.

Tại sao Rachel lại khóc?

"G-giúp...tớ!" Rachel van nài tôi.

Nghe ra sự khẩn khoản trong lời nói của cô, tôi không chờ đợi gì cả mà tiếp cận giường ngủ ngay tức khắc. Nhờ vào đó, tôi nhận ra bàn tay của Rachel đang nắm thật chặt lấy tấm vải trải giường. Thậm chí, cô dùng sức nhiều đến nỗi đâu đó còn có những vết máu nhỏ. Như thể đang gồng mình lên để chống cự một con quái thú vô hình, toàn bộ cơ thể tóc vàng cứ run lên liên hồi.

Bên cạnh cô, Han vẫn ngủ ngon lành không chút bận tâm. Quần áo của hắn vẫn còn nguyên trên cơ thể.

Có vẻ như chưa gì xảy ra cả.

"T-tớ đ-đã...đợi!!" Tóc vàng nói thật nhanh.

Bất tri bất giác, một hơi thở phào nhẹ nhõm thoát khỏi l*иg ngực tôi. Khi bản thân đã thấy quá nhiều phản ứng của Rachel đối với Han, tôi đã sợ mình đã làm một việc tồi tệ nếu cô không muốn ở bên cạnh bạn thời thơ ấu của mình.

Tuy vậy, tôi vẫn chẳng tài nào hiểu được. Vì sao cô lại làm việc này nếu cô không muốn? Rachel rõ ràng có thể đứng lên và thoát khỏi nơi này, đúng không? Hay họa chăng, hệt như những cái chết của lớp trưởng trong những lần thiết lập trước, sự kiện này cũng không thể tránh được? Có lẽ nào hệ thống và cốt truyện đứng đằng sau mọi chuyện? Nếu như đó là sự thực, thì làm cách nào mà tôi có thể cứu được Rachel cơ chứ?!

"Tớ làm gì bây giờ?" Tôi hỏi thẳng cô ấy. "Và đừng gϊếŧ tớ vì nhìn thấy cơ thể của cậu thế này nhé! Chính cậu là người gọi tớ đến đây mà..."

Từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ cố ý phá hoại sự kiện đêm đầu tiên, nên bản thân hoàn toàn mù mờ cứ như hươu nai đứng trước đèn pha vậy.

"T-tay...c-cậu..." Cố gắng nặn ra một nụ cười, Rachel bảo tôi.

Thật lòng mà nói, tôi sợ muốn chết đi được. Sau khi thấy tóc vàng hoàn toàn bình yên, hiện thực và lý trí giờ đã quay lại não bộ của tôi. Sau khi adrenaline đã được sử dụng xong hết, tôi giờ đây nhận ra đứng trước mặt mình là một cô nàng nguy hiểm. Đúng, cô ấy đã thay đổi, và tôi cũng sẽ không đối xử với cô như một nhân vật nữa. Tuy nhiên...bị chặt tay không phải một cảm giác dễ chịu gì cho lắm đâu...

"X-xin cậu...t-tin tớ!!!" Rachel khóc to.

Quỷ tha ma bắt! Cùng lắm thì tôi chết!

Cứ như vậy, tôi đưa tay về phía Rachel.

"Gần...h-hơn...c-chút nữa..."

Bọn tôi giờ đây ở gần nhau đến nỗi tôi nhìn được mọi phần trên cơ thể của Rachel. Từ trên xuống, không có bất cứ điểm nào mà tôi đủ tư cách để bình phẩm được. Tuy nhiên, là một người đàn ông chính trực, tôi xoay đầu sang nơi khác, nhưng tay thì vẫn tiến lại phía cô.

Soạt một tiếng, Rachel cầm chặt lấy nó.

Cô lạnh, rất lạnh, cứ như máu đã không còn đủ cung cấp cho từng ngón tay mảnh khảnh của cô nữa. Chúng đã như vậy từ lúc nào? Chẳng hiểu sao, cái lạnh của Rachel làm tôi nghĩ cô đã từ bỏ việc sống vậy.

Vào lúc bọn tôi chạm nhau, cơ thể Rachel cũng ngừng run rẩy. Thật sự rất đáng ngạc nhiên! Toàn bộ sự căng thẳng trong dáng người mảnh khảnh của tóc vàng biến mất trong tích tắc. Và tôi biết điều này nghe có vẻ quái lạ, nhưng tôi thề là có thể thấy những thứ gì đó tựa những sợi dây rối vô hình thoát ra từ cơ thể cô. Tôi không có mắt, nên cũng chẳng thể nói rằng những thứ mình thấy là bình thường. Có vẻ như đó là dấu hiệu tốt chăng?

Sau khi cầm tay tôi một vài giây, Rachel cũng dừng ngoái đầu nhìn mà cúi đầu cô ấy xuống. Tôi đã ngỡ rằng cô nàng sẽ bỏ tay mình ra, nhưng không, Tóc vàng chỉ nắm chặt tay tôi hơn mà thôi, đến mức mà nó bắt đầu làm tôi đau luôn ấy.

Ồ? Nàng ta giảm lực tay rồi? Cảm ơn nhé!

"Rachel, cậu..." Khi tôi vừa muốn hỏi cô có sao hay không, một tiếng tí tách nho nhỏ vang lên. Sau đó là đến tiếng thứ hai, thứ ba, rồi tôi cũng dừng đếm. Chúng rõ ràng là tiếng nước rơi lên vải.

Nhìn lại phần lưng gần như trần trụi trước mặt, bờ vai Rachel có vẻ hơi run nhẹ. Có đôi lúc, cơ thể của cô sẽ giật lên một chút, rồi lại hạ thấp như ban đầu.

"Hic!"

Rachel khóc thảm thương nữa rồi...

"Cậu có ổn không? Tớ không làm gì sai chứ?" Hơi do dự, tay còn lại của tôi đặt nhẹ lên vai cô ấy. Khi tôi chạm vào cơ thể Rachel, cô hơi chút giật mình, nhưng cũng chẳng hề đẩy nó ra.

Ngược lại, Rachel đặt tay mình lên.

"...Không hề..." Cố gắng che lại tiếng nấc, Rachel đáp.

"Có phải cậu xấu hổ vì tớ nhìn thấy...hoàn cảnh hiện tại? Nếu vậy thì tớ xin lỗi, tớ sẽ rời khỏi phòng, được chứ?"

"Đừng đi!"

Đoạn, tóc vàng đứng thẳng dậy và quay người lại. "Cậu ở đây vì tớ đặt niềm tin vào cậu. Cho nên, đừng đi, C nhé..."

Tôi đáp thế nào bây giờ? Cảm ơn nhiều?

Chưa bao giờ tôi nghe tóc vàng nói những lời như vậy với bất cứ ai, huống chi là với chính mình. Chẳng những thế, Rachel còn không chút ngại ngần nào mà ở ngay trước mặt tôi trong khi bản thân đang cực kỳ thiếu vải.

"Tớ phải xin lỗi C rất nhiều." Cô tiến lại gần hơn, đến mức da tôi có thể cảm nhận được nhịp thở của tóc vàng. Nhờ vào khoảng cách của hai bên chẳng khác nào không tồn tại, tôi nhận ra gương mặt của Rachel ngày một đỏ hơn.

"Không phải! Tớ..." Nhưng trước khi tôi kịp nói gì, một ngón tay trỏ đã đặt trước miệng bản thân.

"Đừng nói gì cả. Cậu chỉ cần hứa với tớ một điều thôi." Ngón tay ấy nhanh chóng lần qua khóe môi thật nhanh. Và rồi, cùng với những ngón còn lại, Rachel chạm vào má tôi một cách âu yếm.

Trời xui đất khiến thế nào đấy mà tôi lại chẳng thể nói không được nữa.

"Tớ đồng ý."

"Xin cậu, lần này, đừng đẩy tớ ra xa nhé!" Đôi lam ngọc nhìn chằm chằm người ở trước mắt, cô nàng khẩn cầu một lần nữa.

Tim bị nện một nhát thật đau điếng bởi câu nói của cô, tôi hổ thẹn nhìn xuống sàn nhà.

"Tớ xin lỗi vì đã không nghĩ cho cảm xúc của cậu."

Ấy thế mà, tóc vàng chỉ lắc đầu.

"Không phải, cậu nhầm rồi." Cô đặt cả hai tay lên mặt tôi. Đáng chú ý rằng giờ đây cả hai đều ấm hơn thật nhiều so với lúc nãy. "Lần này, đừng đẩy tớ ra xa nhé!"

"Ý cậu...ỬM?!!!"

Tôi đã bị tước mất nụ hôn đầu như thế đó.