Tôi Nhận Ra Mình Sống Trong Một Thế Giới Game Eroge

Chương 40: Laura: Vì cậu

Sau khi Rachel rời đi, nhóm ba người bọn tôi giờ chỉ còn lại hai. Đứng trước Kurokawa, tôi nhận ra gương mặt ẩn sau mái tóc của cô ta đang nhìn mình chằm chặp. Trên cánh tay, máu vẫn chưa thể ngừng chảy từ một vết thương dài sọc. Đó là thành quả từ mũi dao rọc giấy mà tôi đã dùng khi nãy. Đến lúc này, thứ chất lỏng đỏ sậm ấy đã loan ra đầy mặt đất vì cuộc chiến của bọn tôi.

Ngay cả khi cơ thể đầy rẫy những vết xước và vết cắt, trên gương mặt của Kurokawa vẫn không thể hiện cảm xúc gì cả. Cô ta không nhăn lại vì đau, cũng chẳng cau mày vì khó chịu khi mất máu. Trên thực tế, con mọt sách này trông cứ như chưa có chuyện gì xảy ra. Bởi lẽ mái tóc đen của ả che hơn phân nửa khuôn mặt, tôi thật sự không rõ cô ta đang nghĩ gì trong đầu.

Cả hai chúng tôi nhìn nhau, không nói lời nào. Một sự tĩnh lặng nặng nề và đáng sợ nhanh chóng bao trọn lấy không gian.

Tôi và Kurokawa đều đang đợi đối phương cất lời. Nhưng đồng thời, bọn tôi đều hiểu từ ngữ nào cũng đều vô dụng.

Ắt hẳn những gì cô ta đang nghĩ là những lời sỉ vả khó nghe. Ngay cả khi không hiểu Kurokawa, tôi ít nhất cũng có thể đoán được phần nào nội tâm của cô ả. Việc tôi bỏ mặc Rachel cho hệ thống kiểm soát rõ ràng chẳng hề công bằng cho bất cứ ai ngoại trừ tôi ra. Và cũng đúng như bạn thuở nhỏ của Han đã nói, Kurokawa sẽ không tài nào chắc chắn được liệu tôi có lại làm như vậy nữa hay không. Khi sự kiện của mọt sách bắt đầu, tôi hoàn toàn có thể bỏ mặc cô bị chiếm hữu bởi cốt truyện.

Thế nhưng, khác với Rachel, Kurokawa sẽ không cần phải trải qua sự kiện của cô ta nữa.

"Tớ xin lỗi Kurokawa. Tớ không còn cách nào khác..." Một lần nữa, tôi chuẩn bị tinh thần.

Còn Kurokawa, cô vẫn giữ im lặng.

"Xin cậu hãy hiểu cho. Rachel bắt buộc phải biến mất nếu tớ muốn được ở bên cạnh C."

Họ cũng như tôi, đều có quyền được tự do. Đối với mọi sinh linh trên đời, điều đấy cũng là một trong những nhu cầu cơ bản nhất, chỉ đứng sau nhu cầu sinh lý mà thôi. Chẳng có ai thích việc bị dắt mũi bởi một thứ cốt truyện biếи ŧɦái và dơ bẩn cả.

Bên trong thế giới này, toàn bộ mọi người đều là những con rối chịu sự chi phối của hệ thống. Tiếc cho Rachel và Kurokawa, tôi chọn hạnh phúc của mình thay vì hợp tác với họ.

Tôi biết mình ích kỷ. Tôi chỉ muốn mỗi mình bản thân được ở cạnh C mà thôi. Cũng chính vì sự ích kỷ đấy, tôi tước đoạt hy vọng tự do của Rachel.

Thế nhưng, tôi không hối hận. Cho dù thời gian có đảo ngược, đó vẫn sẽ là lựa chọn của tôi.

Rachel là nhân tố khó đoán nhất trong số ba người bọn tôi. Trong quá khứ, dưới sự kiểm soát của hệ thống, cô ta đã là một con quái vật bất khả chiến bại. Nếu vậy, khi được thả tự do, có trời mới biết cô ta sẽ làm gì. Đấy là chưa nói đến việc định mệnh của tôi là chết dưới tay cô ta. Tôi chỉ là một nhân vật phụ cỏn con, trong khi Rachel lại là một nữ chính. Khi câu chuyện còn chưa bắt đầu, tôi đã được chú định là phải thất bại.

"Trái với Rachel hoặc cậu, Kurokawa, cuộc sống của tớ cực kỳ ngắn ngủi. Nếu định mệnh bắt buộc tớ phải chết dưới tay Rachel, cậu có nghĩ tớ nên tiếp tục để ả ta tiếp tục tồn tại hay không?"

Khoảng cách giữa hai người bọn tôi dần hẹp lại. Không hề xoay nhìn nơi khác hoặc lui bước về sau, Kurokawa vẫn giữ nguyên nét mặt vô cảm của mình.

Có một điều tôi nhận ra về bản chất của mỗi con người của trò chơi. Đó là ngay cả khi tôi hoàn toàn tự do, chẳng còn bị hệ thống ép bản thân phải làm theo ý nó, tôi vẫn mang tính cách như thiết lập ban đầu. Ý thức của bản thân không thêm hoặc bớt gì trong tính cách cả. Nó chỉ đơn thuần cho phép tôi suy nghĩ cho chính mình và dừng ở đó.

Ban đầu, C gọi tôi là một con người nghiêm túc. Sau khi được cậu cứu, tôi vẫn còn là con người đấy, chỉ là tốt hơn một chút.

Một khi có được sự tự do, Kurokawa vẫn sẽ là chính cô ta, một con người ưa ngược đãi. Nếu trong quá khứ cô là một người ưa bàn mưu tính kế, tính cách đấy vẫn sẽ được giữ nguyên vào ngày cô ta được cứu rỗi bởi C.

Kinh nghiệm cá nhân của tôi cho biết được chạm vào cậu ấy sẽ xóa bỏ những xiềng xích vô hình của hệ thống. Trừ điều đó ra, mọi thứ vẫn sẽ như cũ.

Một sát nhân vẫn sẽ là một sát nhân.

Chính vì lý do này, tôi không thể cho phép bạn thuở nhỏ của Han trở nên như chính mình.

"Tớ hiểu bản thân đang đặt C vào hoàn cảnh khó khăn nhất có thể. Nhưng tớ thật sự không còn cách nào khác. Tớ chẳng tài nào đặt niềm tin vào việc Rachel sẽ không hóa điên."

Mặc kệ Kurokawa có đáp lời mình hay không, tôi tiếp tục màn độc thoại của mình mà không hề để ý giọng đã chẳng còn bình tĩnh được nữa.

"Người như Rachel là một biến số cực kỳ lớn, đến nỗi tớ phải sử dụng những chiến thuật hèn hạ nhất để cô ta có thể biến đi. Cô càng ở xung quanh lâu bao nhiêu, tương lai của tớ và C sẽ càng tệ hại bấy nhiêu. Nếu cô ta đạt được tự do, chắc chắn một điều Rachel sẽ muốn chiếm hữu C cho riêng mình. Tâm trí của cậu ấy là một kho báu vô giá. Những ai với ý định xấu hoàn toàn có khả năng lợi dụng nó để làm hại tất cả mọi người."

"Tớ..." Tôi dừng lại một chút để nhìn mọt sách ở đối diện,cố gắng tìm hiểu xem cô đang có biểu cảm như thế nào. "...Tớ không phải một con người máu lạnh. Điều duy nhất trái tim tớ mong muốn nhất là một cuộc sống bình yên cho C, nơi mà cậu có thể bỏ qua tất cả mọi chuyện về thế giới này. C xứng đáng được sống một cuộc đời đầy ắp yêu thương, hơn là phải thót tim vì sợ hãi mỗi khi có điều gì đó lạ lùng xảy đến."

"Nói nhiều lại biến thành nói dở... Cậu chắc hẳn đang nghĩ rằng tớ chỉ đang thanh minh cho hành động của mình thôi, đúng chứ? Kurokawa, thứ lỗi cho màn độc diễn vừa rồi của tớ nhé. Nhìn chung, những ai nghĩ rằng tớ đúng sẽ thấy tớ đúng và ngược lại. Không có cách nào để tớ có thể thay đổi ý kiến của cậu về mình, mà điều đấy cũng là chẳng cần thiết."

"Ư!"

Nắm lấy tay còn lại của Kurokawa, tôi kéo cô ta vào một căn phòng ở gần đó. Mặc dù vừa rên lên đau đớn, trong suốt quá trình, cô không một lần chống trả. Như thể từ bỏ mọi thứ, mọt sách ngồi yên và để mặc tôi làm mọi chuyện.

"Vì cuộc sống bên cạnh cậu ấy, tớ sẽ gạt bỏ mọi vật cản trên đường. Toàn bộ. Ngay cả khi điều đó sẽ làm tổn thương chính tớ và người khác, chỉ cần cậu ấy nắm bàn tay của tớ và thầm nghĩ nó ấm như thế nào, tớ đã đủ mãn nguyện rồi."

Hạ thấp người xuống, tôi nhìn thẳng vào gương mặt bị khuất của Kurokawa.

"Đến lượt cậu. Sẽ đau đấy."

Tôi xé tay áo của Kurokawa xuống với một tiếng xoẹt lớn, kéo giãn nó ra và quấn xung quanh cánh tay còn đang rỉ máu của mọt sách.

"...Cô làm gì vậy?" Cuối cùng, Kurokawa cũng đã lên tiếng. Cô ta nghe có vẻ hơi ngạc nhiên.

"Tớ đang giúp cậu sơ cứu, nếu đây có thể gọi là sơ cứu. Ít nhất tớ mong giúp cậu cầm máu. Sau khi xong việc ở đây, tớ sẽ kết thúc mọi chuyện với Rachel ở lầu trên." Tôi giải thích.

Gương mặt dần tái màu, mọt sách lắc đầu và hỏi tôi: "Không, ý tôi là tại sao cô lại giúp tôi? Tại sao không để tôi chảy máu đến chết?"

Nghe vậy, lần này đến lượt tôi lắc đầu.

"Nghe có vẻ khó tin, nhưng tớ chưa bao giờ muốn cậu phải chết cả, Kurokawa ạ. Tớ có thể gọi cậu là Kuro hay không?"

"Sao cũng được." Cô trả lời với một thái độ bất cần.

"Cảm ơn cậu nhé! Kuro này, tớ muốn mời cậu cùng tớ bảo vệ C. Chúng ta sẽ cùng có cơ hội để trở thành người cậu ấy yêu!" Tôi mỉm cười thân thiện nhất có thể.

"...Cô có điên không, Laura? Sau những việc vừa xảy ra, cô vẫn nghĩ tôi còn hợp tác được với cô á? Bỏ mặc chuyện đó qua một bên, Laura, cô có dám đảm bảo không vứt bỏ tôi hay không? Chẳng phải tôi cũng là một trong những mối nguy đối với cô sao?"

Dù không thấy mắt của Kurokawa, tôi nghĩ khả năng cao là cô ta đang nhìn tôi với cặp mắt đầy ngạc nhiên.

"Đầu tiên, Kuro, khi tớ tấn công cậu bằng con dao rọc giấy, mục đích chính là để cậu thả tớ ra. Cũng vì lý do đấy mà tớ đã không kéo mũi dao đến tận cùng hoặc đâm vào những điểm trọng yếu trên cơ thể cậu. Ngay từ đầu, tớ đã muốn cậu trở thành đồng minh hơn là một kẻ thù. Rachel thì lại khác." Cầm trong tay thứ vũ khí đơn sơ, tôi chỉ cho cô xem những thứ mình vừa nói.

"Cô ta thế nào?"

"Trong quá khứ, cả tớ lẫn Rachel đều bị ép phải yêu Han." Một cảm giác kinh tởm nhanh chóng lan tỏa khắp toàn thân khi tôi nói những lời này. "Sau khi làʍ t̠ìиɦ với hắn, cô ta gϊếŧ tớ và sau đó thì gϊếŧ chính người bạn thưở nhỏ của mình! Cậu nghĩ như thế nào nếu đối tượng từ Han đổi thành C? Điều gì sẽ xảy ra nếu tớ làm chuyện ấy với bạn trai của mình và bị cô ta phát hiện?"

Không suy nghĩ gì nhiều, mọt sách trả lời ngay tắp lự. "Nói một cách logic, cô ta sẽ gϊếŧ cậu rồi sẽ gϊếŧ C. Sau cùng, cô ta sẽ tự sát."

"Chính xác! Kuro, cậu thì khác. Qua những thông tin ít ỏi mà tớ biết hiện tại, cậu là một người chịu chia sẻ. Và tớ thú thật, cho dù có ghét điều đấy ra sao, cách tốt nhất để sống trong thế giới này là phải thỏa hiệp."

Kurokawa hơi lùi lại một chút. Và với một giọng nói khó tin, cô hỏi: "Cô chấp nhận để tôi ở quanh C á?"

"Nếu cậu ấy không có vấn đề gì vơi chuyện đó, đúng vậy." Tôi gật đầu.

"Nếu tôi không muốn thì sao?"

"Vậy cậu cứ tự nhiên ở cùng Han. Đơn giản! Ở bên cạnh C như một con người tự do, hoặc ở bên cạnh Han như một con rối, cậu tự chọn được mà. Tuy nhiên, khi cậu chọn Han, tớ sẽ đảm bảo cậu không còn bất cứ liên hệ gì với C được nữa. Cậu hoặc theo phe tớ, hoặc đối nghịch tớ. Và đừng hỏi xem có lựa chọn khác hay không. Chúng ta đều là người thông minh, cậu hẳn rõ là chẳng có thứ gì trung lập có thể sống được đến cuối cùng." Giọng nói của tôi trầm xuống.

Nhưng Kurokawa vẫn chẳng thể hiện điều gì khác thường. "Nói thế nghĩa là cô cũng rõ thật ra tôi làm gì được chọn, đúng không lớp trưởng?"

Tôi nhìn thẳng mọt sách, không trả lời.

"Rachel quả thật chẳng hề sai khi nói cô là một đồ đạo đức giả. Dù gì đi nữa, tôi chấp nhận. Một câu hỏi nhỏ. Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi không hề dành tình cảm cho C?" Cô ta thở dài, chấp nhận lời đề nghị của tôi.

"Càng tốt." Tôi trả lời ngắn gọn.

Đó là kết quả tốt nhất, đồng thời cũng là một thứ hoàn toàn không thể xảy ra. Ít nhất, tôi không tin Kurokawa hiện tại có thể nhìn C mà chẳng hề rung động.

"Cô muốn bắt tay để hoàn tất thỏa thuận của chúng ta không?" Mọt sách nâng cánh tay không bị tổn thương của mình lên.

"Được!"

Nhưng khi chuẩn bị nắm lấy bàn tay của cô ta, mọt sách giật thật mạnh và kéo tôi xuống. Bị bất ngờ, tôi mất thăng bằng và đập thẳng mặt xuống đất.

"Á! Cái quái gì?!"

Không chỉ vậy, cô ta ngay tức khắc ngồi lên lưng tôi và đè nó xuống. Một cảm giác đau xé da lan tràn toàn bộ da đầu, Kurokawa vừa dùng tay nắm lấy mái tóc tôi.

"Cô làm cái trò gì thế!? Thả tôi..." Trong lúc tôi đang thét lên, tiếng lòng quen thuộc kia xuất hiện.

Ghê quá đi! Ác mộng kiểu gì mà thực tế thế không biết! Tôi chưa bao giờ nghĩ Laura lại có thể sát hại Rachel chẳng chút nao núng như thế cả. Dù đó là mơ mùi máu tươi bắn ra từ động mạch trên cổ bạn thuở nhỏ của Han vẫn vô cùng tanh tưởi. Đây có phải là cái người ta gọi là Lucid dream hay không?

Tại sao?! Tại sao cậu ấy lại thức dậy vào lúc này?!

Mọi người đâu rồi? Hả?! MÁU Ư?!!!

"Kurokawa! Cô giải thích đi! Chuyện gì đang xảy ra?! Chẳng phải cô đã điều chỉnh liều lượng thuốc ngủ rồi hay sao? Thả tôi xuống!!!" Tay chân vùng vẫy khắp nơi, tôi cố gắng thoát khỏi đòn khóa của mọt sách.

"Đúng. Tôi đã tính liều lượng vừa đủ cho C." Lần đầu tiên, giọng nói của Kurokawa xuất hiện một vẻ lạnh lùng.

Tim tôi đập càng nhanh hơn, kéo theo đó là một cảm giác lo lắng vô cùng. Chẳng lẽ...

"Đến lúc cậu ấy tỉnh giấc rồi. Hơi trễ một chút, nhưng tôi không quá lệch so với dự định là đủ."

Cô ta lừa tôi...

Ả TA THUỘC PHE RACHEL TỪ ĐẦU ĐẾN GIỜ SAO?!

"KUROKAWA!!!!"

"Nghe này, lớp trưởng!"

Con ả khốn đó kéo tóc và da đầu tôi ngược về sau. Không nhịn được, tôi rên lên thành tiếng.

"Đối với tôi, Rachel không phải người nguy hiểm nhất. Mà đó chính là cô."

Tệ! Tệ thật! Tôi có còn đang mơ hay không vậy? Biết là không nên, nhưng tôi nghĩ mình nên tìm Rachel để xác nhận. Nếu đây không phải mơ, thì tóc vàng ắt phải còn sống. Laura, xin cậu, đừng gϊếŧ Rachel!

"KHÔNG!! Bỏ tôi ra! C đang tìm ả điên kia!!"

"Đúng thế. Cậu ấy sẽ cứu Rachel khỏi cô. Cậu ấy sẽ cứu mọi người khỏi thế giới kinh tởm này!!!"

Rachel, Kurokawa, mong sao các cô ấy bình an!!!