Tôi Nhận Ra Mình Sống Trong Một Thế Giới Game Eroge

Chương 39: Người còn sống

Tôi đang ở đâu thế này?

Chắc chắn một trăm phần trăm rằng tôi không còn ở trong biệt thự to tướng của tên nhân vật chính kia nữa. Điều cuối cùng lưu lại trong ký ức là một cơn buồn ngủ mãnh liệt ập đến với mình bất thình lình. Và rồi vào lúc này, bằng một phương pháp thần kỳ nào đấy, tôi xuất hiện ở đây.

Từ lúc nào tôi bị mộng du vậy? Suốt cả ngày, hết chuyện kỳ lạ này đến chuyện kỳ lạ khác cứ xảy ra đối với dàn nhân vật chính. Cuối cùng, sự kỳ lạ ấy cũng đã đến với tôi. Dù không thoải mái lắm với vấn đề trên, tôi cũng chẳng bị bất ngờ mấy. Lỗi hệ thống ảnh hưởng đến tôi âu cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Với cây hoa anh đào đặt ở giữa sân cùng với tháp đồng hồ quen thuộc, tôi nhận ra ngay đây là trường của mình, hay nói đúng hơn là cổng trường, nơi mọi chuyện bắt đầu. Tuy vậy, vẫn có chút khác biệt so với hình ảnh sân trường vào buổi sáng. Thay vì dày đặc những hình nhân bóng di chuyển vào khuôn viên, hiện tại, nơi này chẳng có ai.

Phía trên cao, tháp đồng hồ đang điểm khoảng hơn mười giờ một chút. Nếu vậy, sân trường vắng người cũng dễ hiểu thôi, bởi vì toàn bộ đều đang ở trong lớp cả.

Bỗng dưng, tôi được một phen bất ngờ nho nhỏ. Bạn thuở nhỏ của Han vừa xuất hiện trong tầm nhìn, bước đi bên cạnh cô là một người nào đấy.

Tại sao Rachel lại ở đây? Còn người mà cô ta đang nói chuyện là ai? Lẽ ra cô nên ở trong lớp cùng Han mới phải. Còn tên bên cạnh, hắn ta mang một chiếc áo sơ mi trắng và quần tây đen đơn giản như những nhân vật nam khác. Chỉ có điều tôi lại chẳng nhìn ra được gương mặt của hắn chút nào. Như được phủ lại bởi một màn sương mù, tất cả những đặc điểm nhận dạng của tên lạ mặt ấy đều bị ẩn đi. Tối thiểu, tôi biết thân hình hắn và Han khác nhau xa.

Tôi từng nghe việc không nhìn rõ gương mặt của ai đó đại diện cho việc bản thân đang nằm mơ. Kết luận đấy vừa ngu ngốc lại vừa lười biếng, nhưng nó là thứ logic duy nhất mà tôi có thể đưa ra được vào lúc này.

Mà thậm chí dù cho nó có là mơ đi chăng nữa thì quả thật giấc mộng hiện tại cũng rất khó hiểu. Thứ này đáng lý ra phải được dựng nên từ ký ức, đúng chứ? Mơ là thế mà. Đó là một cơ chế để não bộ đưa những ký ức ngắn hạn thành những ký ức dài hạn. Nó còn là cách để não bộ giải quyết những trăn trở và những suy nghĩ của con người.

Tuy nhiên, quan trọng hơn cả, tôi lại không hề nhớ đến cảnh tượng này. Với tư cách là một người rình mò bám đuôi chuyên nghiệp cùng hàng nghìn hàng vạn năm kinh nghiệm, tôi không hề nhớ đến việc bạn thuở nhỏ của Han ra ngoài nói chuyện riêng với một người đàn ông khác. Giấc mơ này đang được xây dựng dựa trên những cơ sở không hề tồn tại trong hiện thực. Nếu chuyện này có xảy ra, tôi chắc chắn phải có ký ức về nó. Và cũng vì thế, cảnh tượng đang diễn ra làm bản thân cực kỳ tò mò.

Quan sát bọn họ một lúc, tôi nhận ra Rachel trông vô cùng mất kiên nhẫn và bực bội. Trong khi nói chuyện với tên kia, cô đứng khoanh tay lại, ánh mắt lam bảo thạch hoàn toàn lơ đễnh và không chút hứng thú nào. Gần mộ nửa thời gian, đôi đồng tử ấy lườm người đối diện. Thế nhưng, đa số thời gian còn lại, Rachel lại hướng về lớp học ở tầng hai. Cô hành xử đúng như cách một bạn thuở nhỏ phải hành xử khi phải tiếp xúc một tên con trai khác.

Không thể tin là có một ngày tôi thấy Rachel trong mộng giống với Rachel mình từng biết trong quá khứ. Trong khi đó, cô nàng tóc vàng mà tôi tiếp xúc gần đây lại khác hoàn toàn. Đúng là trớ trêu!

Trí tò mò dần chiếm lấy toàn thân, tôi như biến thành một con mèo nhỏ, rón rén tìm đường đến miếng mồi thị phi ngay trước mắt. Dẫu khoảng cách dần thu ngắn lại, tôi vẫn chẳng hiểu được cả hai đang nói gì. Thứ duy nhất tôi nghe được tựa như âm thanh khi nhét đầu mình dưới nước.

Dẫu thế, khi tôi còn chẳng có cơ thể trong giấc mơ này, không có gì có thể làm tôi bất ngờ được nữa. Khả năng thích nghi của con người quả thực vô cùng kỳ diệu.

Sau khi họ trao đổi vài lời nói đầu tiên, cuộc đối thoại giữa Rachel và tên mặt sương mù bắt đầu trở nên bạo lực. Và khi tôi nói như thế, không có nghĩa là bọn họ đang đánh tay đôi. Không hề! Nói một cách khái quát, bạn thời thơ ấu của Han đang dần tên kia ra bã và kẻ sau chẳng hề có chút năng lực nào để phản kháng. Cho dù đầu liên tục bị nện vào những thanh sắt tạo nên cổng trường, hắn không hề bỏ chạy hoặc chống trả.

Đúng là một tên đần độn.

Nhưng khổ nỗi, tôi lại ngưỡng mộ tên đần độn đấy. Mặt sương mù ạ, dù cậu là ai, cậu vẫn xứng đáng nhận được sự tôn trọng cấp cao nhất của tôi vì đã làm Rachel tức giận tới mức đó. Bản thân tôi còn chưa bao giờ dám đối đầu với Rachel như vậy. Khủng khϊếp thật!

Bị tóc vàng tấn công như vũ bão, mặt sương mù vẫn còn dám nói một thứ gì đó để làm cô ta con điên tiết hơn ban đầu. Nghe được âm thanh của hắn, bạn thuở nhỏ của Han thét to một lần nữa và nện đầu của hắn ta thật mạnh vào khung cửa kim loại ở phía sau. Rõ ràng là lực đẩy của cô ta làm cong cả sắt thép.

Đến đây, phần gáy của người lạ mặt đã vỡ toang cả ra. Tuy vậy, mặc kệ dòng máu đỏ thẫm chảy ướt cả lưng, tên kia vẫn cố gắng nói một điều gì đấy.

Hắn càng nói bao nhiêu, vẻ mặt Rachel càng khó hiểu bấy nhiêu. Thấy bọn họ không nhận ra xung quanh có mình, tôi đánh bạo tiến lại gần hết mức có thể để lắng nghe thứ mà hắn ta nói.

"...đồng hành..."

Đồng hành? Đồng hành là thế quái nào?

Chưa kịp giải thích, lúc kết thúc câu nói cũng là lúc mặt sương mù lịm xuống, không còn di chuyển được nữa. Hắn hoặc ngất xỉu, hoặc tử vong. Theo tôi đoán thì hắn đã chết. Cũng phải thôi, tổn thương não như thế thì làm sao mà sống được. Những tổn thương trên cơ thể con người kia một lần nữa làm tôi thán phục năng lực chịu đòn của tên đấy. Dù không biết mặt sương mù cố gắng làm điều gì, quả thật, hắn đã rất kiên cường với mục đích của bản thân.

Xác chết tên đấy ngồi bệt dưới đất, rũ rượi và tơi tả. Khi cơ thể đang lạnh dần, đầu hắn cũng từ từ ngoẹo về phía bả vai. Bởi đã xuất huyết quá nhiều, làn da từ trên xuống chỉ còn một màu tím tái bệnh trạng. Áo đồng phục trắng lúc đầu giờ đây đã hoàn toàn biến sắc. Nếu ai không rõ sẽ còn nghĩ nó là một cái áo màu đỏ ấy chứ. Trên mặt đất loang lổ toàn là những vệt huyết sắc bắn ra từ chính cơ thể của con người kia, cùng với những mảnh xương sọ bị vỡ.

Nhìn chung, đây là một hiện trường của một vụ thảm sát.

Chứng kiến hình ảnh này, Rachel nhanh chóng xoay gót quay trở lại lớp học và không nói một lời nào. Trước khi rời đi, cô ta không quên dùng khăn tay chùi đi những vết máu bắn lên gương mặt xinh đẹp của mình với vẻ chán ghét tột độ. Chưa một lúc nào bạn thuở nhỏ của Han quan tâm đến xác chết đấy. Họa chăng, trong đầu của cô ta vẫn luôn là hình ảnh của một kẻ sẽ không bao giờ quan tâm đến cô thật lòng. Tôi đoán lúc này Han đang nằm say giấc cạnh bên cửa sổ trên lớp học, không hề hay biết cô bạn thưở nhỏ của mình vừa mới gϊếŧ người.

Thật đáng thương... Tên sương mù, và cả Rachel nữa, họ đều thật đáng thương...

Chờ đã? Gì thế kia?

Chẳng phải Rachel đó á? Sao cô ta còn ở đây? Tôi chắc chắn mình không lầm vào đâu được, chính mình vừa thấy Rachel đi vào trong kia mà?

Vì một lý do nào đấy, khác hẳn với thái độ dửng dưng không chút hứng thú của cô khi nãy, Rachel giờ đây mang một vẻ đắng chát trên gương mặt mình. Tôi hiểu điều này nghe có vẻ vớ vẩn, nhưng Rachel hiện làm tôi cảm giác như một con người khác vậy. Bên trong đôi lam bảo thạch kia không hề sở hữu một vẻ điên loạn khi sát hại người kia. Trái lại, tôi đang chứng kiến một loại cảm xúc chưa bao giờ tồn tại ở cô ấy.

Tội lỗi.

Rachel đứng nguyên vị, quan sát thân xác tàn tạ của mặt sương mù từng chút một. Cô không nói một lời.

Nói thật lòng, cảnh tượng này cứ kỳ quặc thế nào ấy. Giả sử bản thân chẳng biết gì về bạn thời thơ ấu của Han, dám chắc tôi đã nghĩ cô ta có một em hoặc chị gái song sinh rồi ấy chứ. Và với cái nhìn chăm chú mà cô đang dành cho xác chết kia, bất cứ ai cũng có thể nhìn ra được những cảm xúc khác thường trên gương mặt của cô ấy. Như thể đây là một bộ phim tình cảm cẩu huyết, cô chị gϊếŧ chết người yêu của em gái song sinh, để em của mình phải khóc than đau đớn sau khi đến hiện trường.

Trừ trường hợp Rachel bị rối loạn nhân cách, cô ta đang làm tôi nghĩ rằng có đến hai người hệt như nhau vậy. Cô chị chính là Rachel vừa mới rời đi, cũng là Rachel trong quá khứ. Còn cô em chính là người tôi đã tiếp xúc suốt thời gian qua.

Chỉ có thế mới giải thích được thứ tôi đang xem mà thôi.

Rachel từng là một sát nhân vô nhân tính, một rào cản khổng lồ cho hậu cung của Han. Cô ta gϊếŧ và hành hạ người khác không một chút nao núng. Trong đôi mắt của cô, tôi đã quen với việc nhìn không thấy hối hận cùng tội lỗi.

Nhưng giờ đây, tôi lại chứng kiến một Rachel hoàn toàn khác. Ngay cả quần áo của cả hai còn không giống nhau. Một người vừa rời đi với quần áo xộc xệch với những vết máu nhỏ bắn lên cơ thể. Người còn lại thì sạch sẽ như chưa từng có gì xảy ra...

Chờ một chút...

Sạch?

Làm sao lại thế được? Tôi dám thề trên ý thức của mình máu đã bắn lên người cô ấy. Rõ ràng, cô nàng bạn thuở nhỏ trước mắt tôi không hề có chút dấu hiệu nào cho thấy cô vừa tấn công một người đến chết. Tóc của cô ta vẫn ngay ngắn, không chút rối loạn, còn lớp trang điểm hiển nhiên chưa bị phai đi chút nào. Đến cả áo và váy cũng chẳng có nhiều vết nhăn nào cả.

Nói một cách đơn giản, Rachel này trông như cô ta vừa mới đến đây mà thôi.

Rút cuộc, họ có phải là cùng một người hay không?

...Tại sao tôi lại cố gắng sử dụng logic trong mơ cơ chứ... Chiêm bao thì chỉ là chiêm bao mà thôi, tất nhiên là phải có hai Rachel rồi. Thậm chí toàn bộ sân trường có thể đột ngột xuất hiện hàng trăm hàng nghìn Rachel cùng một lúc. Ai mà biết được?

Vứt bỏ suy nghĩ của bản thân sang một bên, tôi tập trung vào cô nàng ở trước mặt. Sau một thời gian ngắn, bản thân nhận ra mình thích Rachel này hơn. Lý do không phải vì cô không tàn bạo như người mới rời đi, cũng không phải vì những cảm xúc lần đầu tiên tôi nhìn thấy ở cô ấy.

Cô...giống một con người thực thụ hơn là một nhân vật.

Nếu có thể, tôi muốn được hiểu cô gái này hơn. Cô có tiềm năng để trở thành một...bạn đồng hành.

Khoan đã? Rachel đang tan biến vào hư không?! Ngay cả xác chết của mặt sương mù cũng vậy!

À! Tôi hiểu rồi. Giấc mộng này cuối cùng cũng đã đến hồi kết. Đã đến lúc phải tỉnh dậy rồi.

Toàn bộ mọi thứ trong tầm nhìn của bản thân từ từ tan ra thành từng mảnh nhỏ, nhường chỗ lại cho một phông nền đen tối. Tuy vậy, tôi cũng không cần phải ở bên trong màn đêm quá lâu, bởi không gian lại một lần nữa thay đổi.

Trước mặt tôi thay vì là bàn ăn trong nhà bếp, người đầu tiên tôi nhìn thấy lại chẳng phải là các cô gái hay bạn gái của tôi.

Mà là Han

Tên nhân vật NAM chính...

Cái quái gì thế này? Tại sao tôi lại ở trong phòng ngủ nhìn hắn cơ chứ?! Tôi thề rằng mình chẳng có hứng thú đến Han chút nào đâu!!

Lại mộng du sao? Từ nhà bếp tự động bước lên phòng ngủ của hắn, nhìn chằm chặp gương mặt say giấc của Han?

Ôi giàng ơi...

Tôi bỗng nhiên nghe thấy âm thanh bước chân của một ai đó. Cùng lúc, một gương mặt quen thuộc xuất hiện. Đó là Rachel.

Nhờ giấc mơ vừa rồi, tôi đã có thể nhận ra cô nàng này là Rachel của hiện tại. Cô không phải là một kẻ sát nhân tâm thần điên loạn, mà là cô gái với sự tội lỗi đầy trong đôi mắt xanh của mình.

Cô không phải một nhân vật nữ chính của một trò chơi dơ bẩn, mà là một con người thực sự.

Trong đôi mắt ấy, tôi nhìn được sự đau đớn, tôi nhìn được sự tuyệt vọng. Chúng trào ra ngoài hai mắt, hóa thành những giọt nước mắt châu ngọc trong suốt và lăn dài trên gò má xinh đẹp của cô. Phía quanh mí của Rachel là hai màu hồng đỏ, thể hiện rằng cô đã nức nở được một lúc.

Không cần phải nói, tôi cũng có thể hiểu Rachel chẳng vui vẻ gì. Tôi đã chứng kiến cảnh tượng này đủ để biết cảm xúc thật sự của cô nàng ra sao.

Han chưa bao giờ chú ý đến chuyện này, nhưng mỗi khi Rachel hạnh phúc từ tận đáy lòng, dù cho có cố gắng không cười, khóe môi bên trái của cô ấy vẫn sẽ hơi giật nhẹ. Thói quen đấy hình thành bởi vì Rachel ép bản thân phải giữ mình bình tĩnh khi nhận được những phần quà quý giá từ phía Han. Nhưng trong thực tế, cô chỉ muốn cười phá lên thật hạnh phúc mà thôi. Chỉ vì Han nói cô không nên cười to như vậy, Rachel đã buộc mình thay đổi.

Vào lúc này, tôi chẳng thấy khóe môi của Rachel di chuyển. Những giọt nước mắt trong veo của cô không phải là vì vui mừng. Dù có đẹp tựa kim cương, chúng được tạo nên từ sự đau thương tột độ.

...

Có phải tôi đã sai hay không?

...

Suốt cả ngày, cô đã tránh xa Han nhiều hết mức có thể. Tôi là một tên ngốc ngu đần, nên chẳng thể nào hiểu được lý do. Ít nhất, Rachel đã thể hiện rất rõ rằng cô chẳng muốn được ở bên cạnh Han nhiều như quá khứ nữa.

Tôi đã không tin vào điều đấy. Hay, họa chăng, tôi đã cố ý thuyết phục mình không tin?

Nhưng cô gái đang đau đớn này không phải là nhân chứng rõ ràng nhất hay sao?

Cô không phải là người tôi đã thấy trong giấc mơ, là cô gái tôi muốn tìm hiểu sâu hơn hay sao?

Có phải chính tiềm thức đang nói với tôi một điều gì đó?

Rachel cũng có cảm xúc của riêng cô. Cô nên được lựa chọn người mình muốn gần gũi. Những việc tôi làm chỉ đơn giản là đang can thiệp vào cuộc đời cô ấy mà không hỏi ý kiến gì của người trong cuộc. Bạn thuở nhỏ của Han chưa bao giờ yêu cầu tôi phải hỗ trợ cô ấy trong chuyện tình cảm cả.

Người mong muốn mọi thứ diễn ra theo cốt truyện là tôi. Người đã ép Rachel phải làm theo ký ức cũng là tôi. Như một kẻ cầm đầu, hoặc kẻ chủ mưu, tôi ép bọn họ phải đi theo con đường tôi muốn.

Tôi...xem bọn họ không khác gì những nhân vật vô tri giác...

Họ không phải như vậy!

Ngay cả khi họ không có linh hồn, trong thế giới đen tối này, tôi và họ đều bình đẳng. Dù bản thân có được ban tặng ý thức, tôi lấy đâu ra quyền lợi điều khiển người khác cơ chứ? Họ không phải đồ vật để tôi chơi đùa hết lần này đến lần khác.

Rachel là một con người. Chẳng những vậy, tất cả mọi người đều là người.

Cảnh tượng này chính là minh chứng rõ ràng nhất cho chuyện đó.

Rachel không muốn ngủ với Han. Hoàn toàn không!

Chỉ vì mong muốn ích kỷ của mình, tôi đã đẩy người khác vào hoàn cảnh họ không muốn.

Nhưng mặt khác, tại sao bạn thời thơ ấu của Han lại chuẩn bị làm chuyện này khi cô ấy chẳng có vẻ gì là mong muốn nó? Có thể nào ai đó đang ép cô làm chuyện này? Hệ thống? Trò chơi?

"G-híc-gϊếŧ. Tôi! Đừng...híc...để tôi l-làm việc n-này!!" Rachel mở miệng van xin. Giọng nói của cô khản đặc và đứt quãng, khó nói lên thành lời.

L*иg ngực tôi nhói lên. Tại sao...Rachel lại như vậy?

"Được."

Từ phía sau tóc vàng, giọng nói mệt mỏi của lớp trưởng vang lên.

"C-cảm...híc...ơ-ơn."

"Tớ xin lỗi vì đã làm việc này. Tớ mong cậu có thể hiểu và tha thứ cho sự ích kỷ của bản thân." Laura thở dài.

Một cây dao lạnh lẽo và bén nhọn xuất hiện trong tay lớp trưởng. Nó là vũ khí ưa thích của Rachel. Bàn tay đang nắm lấy nó tràn đầy vết thương, thậm chí là vết cắn, nói cho tôi biết một trận chiến kinh khủng vừa mới xảy ra.

Cậu đang làm gì thế Laura? Không. Cậu đã làm gì rồi...?

Rachel cắn chặt môi, cố gắng cật lực để nói rõ từng lời một.

"Bảo vệ C...híc...vì tôi. C-cậu ấy xứng đáng...híc..."

Lớp trưởng dang tay ra và ôm chầm lấy Rachel.

"Tớ sẽ làm mọi giá. Ngủ ngon."

Cậu làm gì vậy? LỚP TRƯỞNG!! RACHEL?! DỪNG TAY!!!

Với một động tác đầy vụng về nhưng dứt khoát, Laura cắm mũi dao vào cổ cô gái tóc vàng và rút ra.

"Khặc! Khục! Ặc! Gảm...ơng!"

Trong cơn mưa máu, chỉ còn một cô gái đứng lặng yên.