Cho dù tôi có cố gắng đến đâu, đôi chân vẫn không hề lắng nghe sự kiểm soát của chính mình mà chỉ liên tục bước về phía trước. Chẳng cần C ở đây để giải thích, tôi cũng biết mình đang hướng về nơi nào. Vào lúc này, tôi không còn là tôi nữa mà chỉ là một người xem, một khán giả không hơn không kém, vô lực thay đổi bất kỳ điều gì.
Xiềng xích vô hình trên cơ thể này liên tục ép bản thân phải di chuyển, mặc cho tôi có muốn hay không. Chúng không quan tâm đến tôi đang run rẩy như thế nào, chúng không quan tâm tôi kinh tởm với sự kiện này ra sao. Chúng chỉ muốn tôi phải hoàn thành công việc mà mình được giao phó. Cốt truyện dơ bẩn của trò chơi cần được triển khai, còn tôi thì cần phải làm vật hy sinh cho thế giới nghiệt ngã này.
Toàn bộ tế bào trong cơ thể sôi trào, gào thét sự tự do. Từng tấc trên người tôi đều chưa dừng việc đấu tranh để chống lại hệ thống. Tiếc thay, càng phấn đấu nhiều bao nhiêu, tôi lại càng hiểu rằng sự thôi thúc từ thế giới khủng khϊếp bấy nhiêu. Với những sự kiện vào buổi trưa, hay khi đi bên cạnh Han vào lúc sáng, tôi vẫn còn có thể phần nào làm những gì mình muốn, tôi vẫn còn được quyền tự chủ. Thế nhưng, vào thời khắc này, như thể toàn thân bị nhét vào một bộ giáp tự động, tôi gần như không thể làm gì được nữa.
Tôi sắp bị ép lên giường với một người mình không yêu. Chuyện đó đã chắc như đinh đóng thuyền.
Không phải một con người, không hề sở hữu quyền tự định đoạt số phận, "Rachel" mãi mãi và vĩnh viễn chỉ là một nhân vật nữ chính trong một thế giới trò chơi.
Ngay từ lúc thế giới này mở ra, tôi đã luôn là một công cụ tìиɧ ɖu͙© mua vui cho người khác. Sự thống khổ đầy tính giải trí này của bản thân từ lâu đã mang một cái giá nhất định.
...Nói như thế, tôi có khác gì một con điếm rẻ tiền hay không?
Liệu đây có phải sự trừng phạt do những việc tôi đã làm trong quá khứ? Nhân quả tuần hoàn? Có phải chăng thế giới này ép tôi phải nhận ra kết cục định sẵn để tra tấn tinh thần? Nó có phải muốn tôi phải khổ sở, phải tuyệt vọng? Nó có muốn tôi phải cảm thấy chính tôi ghê tởm và dơ bẩn đến mức nào?
Thực tế là nó đã thành công...
Ít nhất, giả sử tôi chưa bao giờ nhận ra C, tôi chưa bao giờ được mang vào thế giới ký ức của cậu, tôi sẽ không phải chịu khổ sở như hiện tại. Tôi vẫn sẽ vui vẻ hiến dân bản thân mình cho một người không bao giờ trân trọng nó. Và rồi, tôi vẫn sẽ tàn sát những ai dám lại gần người đấy như một ả tâm thần đúng nghĩa. Còn bây giờ, tôi còn chẳng dám mở mắt ra để nhìn. Ngoại trừ ước rằng những việc tiếp theo sẽ diễn ra nhanh nhất có thể, đầu óc đã không còn hoạt động nữa.
Cột sống tôi cứ gai lên liên hồi, vì ở phía sau, những ánh mắt chằm chặp từ Laura và Kurokawa chưa hề biến mất. Họ tập trung vào tôi từng chút một, như thể cần phải đảm bảo rằng thân này không làm điều gì đó quái lạ ngoài ý liệu. Hai cô ả muốn thấy mọi chuyện đi đến tận bước cuối cùng hay sao?
Trừ những tiếng bước chân, không gian xung quanh hoàn toàn không có lấy một âm thanh nào. Laura và Kurokawa cũng chẳng buồn trò chuyện với nhau trong hoàn cảnh như vậy. Họa chăng, thứ duy nhất mà tôi nghe được đó là âm thanh thình thịch trong l*иg ngực và tiếng thở ngày càng loạn nhịp của chính mình.
Đã không còn lý do gì để tôi nên tiếp tục thống thiết với Laura nữa. Ngay cả khi quỳ gối cầu xin, bọn họ vẫn không đoái hoài gì đến tôi. Ngay cả khi tôi lột bỏ sự tự trọng của mình như một kẻ ăn mày, quỳ mọp xuống để đầu chạm sàn nhà, chẳng có gì thay đổi.
Khoảnh khắc tuyệt vọng nhất của tôi, với họ, không hơn gì một thứ phiền phức.
"Cô đấy, Laura, nhìn cô mà xem bản thân có khác gì một Rachel nữa hay không. Một lớp trưởng, hành xử một cách phiến diện và ích kỷ hệt như một bạn thuở nhỏ của Han, chuyện này mỉa mai đến mức tôi phải cười trong khi đang khóc đấy. Thấy đống nước mắt này không? Chúng không phải những giọt nước mắt đau thương đâu. Nhìn vào cậu, tôi cảm thấy như mình đang nhìn vào gương ấy. Hai chúng ta không khác nhau nhiều lắm đâu, con khốn yandere TÂM THẦN ạ!" Vẫn hướng về phía trước, tôi nói to.
"Còn cô nữa, Kurokawa, đồ hèn nhát! Một con mọt sách gan bé vô tích sự! Tôi nói thẳng nhé, cô thậm chí còn không xứng đáng là một trong chúng tôi. So với lớp trưởng, tôi còn coi thường cô hơn đấy! Cô muốn thoát khỏi lời nguyền này, nhưng lại do dự hành động. Những kẻ dửng dưng đứng nhìn còn đánh khinh hơn những kẻ thủ ác gấp triệu lần!"
Nếu cơ thể này vẫn chịu sự kiểm soát của mình, tôi sẽ không do dự nữa mà tấn công cả hai người bọn họ. Đáng lý ra tôi phải làm như vậy từ đầu mới phải.
"Im lặng được rồi Rachel. Cô cũng sẽ làm vậy nếu rơi vào hoàn cảnh của tôi mà thôi." Laura lạnh lùng đáp.
Về phần Kurokawa, tôi hơi chút ngạc nhiên rằng cô ta giữ im lặng.
"Sau đó thì sao, lớp trưởng? Cậu có ý định sẽ để Kurokawa rơi vào tình huống hệt như những gì cậu đang làm với tôi hay không? Nghe tôi này, mọt sách, cô ta làm như thế được một lần, nghĩa là cô ta có thể làm như vậy lần thứ hai. Suy nghĩ cho kĩ đi, liệu Laura sẽ để cô yên một khi tôi không còn là trở ngại nữa hay không." Nhưng không quan tâm họ nói gì, tôi tiếp tục.
Vì cơ thể tự động di chuyển về trước, tôi không biết được ở sau lưng đang xảy ra chuyện gì. Dẫu vậy, tôi đoán được ít nhất cả hai ả ta đang trừng mắt nhìn nhau. Đặc biệt là Kurokawa, chắc chắn ả phải hiểu được điều mà tôi đang nói.
"Tôi chẳng nên lạy lục van xin cô làm gì!"
Việc đấy thực sự ngu ngốc không lời nào diễn tả được. Tại sao tôi lại đặt niềm tin của mình nơi họ cơ chứ? Đúng là khi hệ thống tước lấy toàn quyền kiểm soát cơ thể này, tôi đã quá xúc động. Van xin bọn họ cứu bản thân đã chẳng giải quyết được gì cả.
"Xin lỗi cậu. Tớ rất tiếc, nhưng mọi chuyện diễn ra theo hướng này là tốt nhất." Vẫn chất giọng như cũ, Laura bảo tôi.
"Lớp trưởng nói đúng. Cậu không phải là muốn chuyện này xảy ra suốt bao nhiêu năm nay rồi sao?" Kurokawa cất lời.
Nhìn đi Rachel.
Nhìn đi, rồi khóc. Con khốn đần độn, giờ thì ai sẽ giúp mày đây? Khi những ả đàn bà sau lưng hoàn toàn có năng lực kéo mày ra khỏi vũng lầy này, chúng vẫn dửng dưng không nói. Không chỉ vậy, chúng còn đẩy mày rơi sâu hơn, để mày bị cuốn đi không chút thương tiếc.
Thế giới này là như vậy đấy Rachel. Ngoại trừ chính bản thân mày ra, sẽ chẳng có ai giúp đỡ cả. Ở nơi tận cùng của vực sâu đau thương, sẽ có ai, giờ mày đã rõ chưa?
...
Đây có phải cảm giác của việc bị bỏ rơi hay không?
Đây có phải cảm giác của...cô đơn hay không...?
Nó lạnh quá, thật sự lạnh, đến mức tứ chi không còn cảm nhận được gì... Cảm giác đấy đến từ sâu thẳm bên trong nội tâm và lan tràn ra ngoài như một thứ ký sinh trùng dị dạng. Hy vọng, ước mơ, tất cả đều bị nó gặm nhấm để làm lớn mạng hơn chính nó.
C ơi...tớ cần cậu...
Hóa ra, đây mới là ý nghĩa của sự cô đơn cùng cực, là khi bị từ chối mọi sự cố gắng không chút thương tiếc.
...Đây chẳng phải hệt như những gì C đã phải trải qua hay sao? Trước đây, toàn bộ những phương pháp C đã thử chẳng phải cũng bị tôi chà đạp và vứt bỏ? Không hề đoái hoài đến mạng sống của bản thân, chàng trai vô diện kia đã tự đưa mình vào những hoàn cảnh nguy hiểm chỉ vì sự tự do của một người sẽ không nhìn về phía cậu. Lần này sang lần khác, năm này sang năm khác, C đã bị tôi mài mòn đến mức nào? Đến độ cậu đã từ bỏ cả niềm tin của bản thân và biến thành một người chỉ nương theo cốt truyện như hiện tại?
Trên đời này, chỉ mình cậu là hiểu được cảm giác lạc lõng này. Chỉ cậu mới có thể giải thích cho tớ hiểu làm sao để thoát ra. Bởi vì cậu là người đã trải qua tất cả những chuyện này, và còn hơn thế nữa.
Nhưng C này, tại sao thế giới này lại chọn tớ? Tại sao lại là lúc này? Theo cậu nghĩ, điều này có công bằng đối với tớ hay không? Khi tớ chẳng có ý thức, kết cục là phải tận mắt chứng kiến Han nɠɵạı ŧìиɧ. Và khi tớ có ý thức, kết cục là phải tận mắt chứng kiến mình làm chuyện đó với Han.
Không đâu nhỉ?
Nhưng cậu biết điều gì mới đáng nói nhất hay không? Đó là vào giờ phút này, tớ vẫn nghĩ về cậu. Ngay cả khi cơ thể này đang tự động hướng đến nhân vật chính của thế giới, đầu óc của tớ vẫn chỉ có hình bóng của cậu mà thôi.
Trong thế giới đen tối này, cậu là điểm tựa tinh thần duy nhất của tớ, thứ duy nhất làm tớ không hề bị nuốt chửng bởi con quái vật mang tên tuyệt vọng đang lớn dần bên trong mình.
Chàng trai vô diện ơi, dù tiến triển mọi chuyện rất nhanh, tớ vẫn muốn cậu biết người tớ thích là cậu, không phải một nhân vật chính nào đấy.
C ạ, tớ muốn được ở bên cậu. Tớ muốn cậu thay thế vị trí của Han. Trong câu chuyện cuộc đời của Rachel này, nhân vật chính của nó giờ đây không còn tên là Han nữa. Tớ muốn được ở bên cạnh một người sẽ hy sinh mạng sống chỉ để hiểu về tớ. Nhà đẹp? Tớ chẳng cần. Ăn ngon? Tớ cũng chẳng cần.
Tớ chỉ cần cậu mà thôi.
Giá như...giá như tớ biết sớm hơn...giá như thế giới ký ức của cậu đến với tớ trước tất cả mọi người...giá như tớ không nghi ngờ cậu mà ôm chầm lấy cậu vào buổi sáng ngày hôm nay, thì có lẽ, tớ đã có cơ hội được ở bên cậu rồi.
...
C này, cậu liệu có phiền không khi tớ mong cậu sẽ chấp nhận tớ trong một cuộc đời khác?
Cậu sẽ đón bàn tay của tớ thay vì Laura chứ?
Cậu sẽ không bỏ rơi tớ như những người khác chứ?
Tớ hứa, tớ sẽ ngoan. Cậu thấy đấy, tớ không còn là con người cũ của mình nữa.
Xin cậu...đừng đuổi tớ đi...
Xin cậu...đừng bỏ rơi tớ...
Lần sau, C nhé?
Tôi gọi tên chàng trai vô diện ấy trong trái tim của mình, sắp đặt một lời hẹn ước với cậu ấy trong kiếp sau. Có lẽ kiếp này, tôi không thể được cậu đón nhận nữa. Chỉ mong rằng tôi còn nhớ được C trong tương lai của mình, nếu tôi có một tương lai khác.
Trước ngực đã đẫm ướt, nhưng tôi cũng chẳng mấy quan tâm làm gì. Vùng vẫy, đấu tranh, phản kháng, tôi đã cố gắng hết cả.
Tiếc thay, trong cơ thể không còn chút sức lực nào, những cố gắng của tôi trở nên vô ích dưới ách thống trị của hệ thống. Thứ tốt nhất tôi có thể làm là khiến cơ thể của mình run lên để hạn chế tốc độ của bước chân mà thôi.
Không lâu sau, từ căn phòng của buổi thảo luận, bọn tôi đã bước vào lại phòng bếp. Tại nơi này, nằm gục mặt xuống bàn để ngủ là hai cậu con trai. Một trong số đấy là C. Vì cả hai đang bàn về kế hoạch tìm bạn gái mới cho Han, vị trí của họ ngồi sát bên nhau.
Khóe mắt bỗng xuất hiện bóng hình của Laura. Tôi hiểu được lý do vì sao. Bởi ả là một con khốn ích kỷ, lớp trưởng đang che chắn trước người C để tôi không có cơ hội nào để chạm vào cậu. Cho đến thời khắc cuối cùng này, Laura vẫn như vậy.
Vẫn tương tự như một Rachel.
Buồn cười. Hết sức buồn cười.
"Ha ha ha ha!" Với một giọng nói vỡ tan tành, tôi không kiềm chế được bản thân nữa. "T-tôi nói lại, chúng t-ta rất giống nhau đấy lớp trưởng!"
Cô ta lườm tôi không nói gì, nhưng tôi có thể thấy toàn bộ cơ thể của Laura căng cứng lại, chờ đợi đòn tấn công từ phía tôi.
"X-xin lỗi đã làm c-cô thất vọng. T-tôi không còn s-sức nữa rồi."
Mười bước, rồi đến năm, rồi còn hai, khoảng cách giữa tôi và bọn họ ngày một gần.
Han giờ đây đang nằm ngáy o trước mặt tôi. Cạnh bên cậu là chàng trai vô diện thần kỳ ấy. Nếu như, một trong hai không tồn tại...
Tay tôi duỗi ra thật chậm, run rẩy liên hồi. Tôi còn muốn làm một thứ cuối cùng.
Nếu hệ thống này không tự động tái thiết lập, tôi sẽ ép nó phải làm như vậy. Khi Han chết, toàn bộ mọi người ở đây đều sẽ chết cùng với tôi. Mong sao, khi chuyện đó xảy ra, tôi sẽ giữ được ý thức của mình trong tương lai.
Laura, cô có thể bảo vệ C khỏi tôi.
Thế nhưng, cô đã quên Han rồi. Còn mọt sách đang ở gần đó, tôi chẳng còn quan tâm cô ta nữa. Theo như lời C nói, vào thời điểm này, cô ta còn chưa có nhiều cảm xúc dành cho bạn thơ ấu của tôi.
Đây chính là giải pháp cuối cùng tôi có để có thể tự cứu mình khỏi sự dơ bẩn mình chuẩn bị làm.
Gϊếŧ Han, thế giới sẽ trở về buổi sáng. Gϊếŧ Han, tôi phải gϊếŧ Han!
Với toàn bộ sức mạnh còn sót lại, hai tay tôi duỗi thẳng về phía cổ của cậu ấy. Tuy nhiên, như có một bức tường vô hình chắn phía trước Han, tôi lại không tài nào chạm vào mục tiêu của mình được. Cứu cánh của tôi ở ngay kia, tôi có thể làm được.
Tôi biết mình có thể làm được. Cố lên, Rachel! Cố lên!
"Ư!" Không kiềm chế được, tôi rên lên một tiếng nhỏ.
Thấy vậy, Laura lắc đầu.
"Cô đang muốn gϊếŧ Han sao? Cô thật sự đang chuẩn bị gϊếŧ người mình đã yêu suốt quãng đời của mình á? Vậy ra giá trị của tình cảm trong cô chỉ đến mức này, tôi hiểu rồi. Cô thầm yêu hắn bao nhiêu năm? Mười? Mười lăm?"
"Im đi!" Tôi gào lên.
Lớp trưởng nhìn tôi với ánh mắt khinh khỉnh. "Đáng thất vọng."
"Câm miệng!"
Tôi nhận ra mình không thể gϊếŧ Han. Tương tự hệ thống áp đặt lên cơ thể mình, rào cản giữa hắn và tôi quá lớn. Hiện thực thật phũ phàng. Ngay cả cố gắng thúc đẩy một lần tái thiết lập vẫn không thể thành công. Còn cơ hội nào cho tôi nữa?
C...xin cậu...dậy đi...
"Hả?" Nhưng vào lúc này, Laura đột nhiên ngã xuống sàn nhà.
Kurokawa? Cô đang làm gì vậy? Từ khi nào...?
Bất ngờ trước cú đẩy của mọt sách, gương mặt xinh đẹp của lớp trưởng đập thẳng xuống nền đất. Trùng hợp làm sao, cô ta ngã vào vị trí không có lấy một cái gối nào. "A!!!"
"CÒN CHẦN CHỜ QUÁI GÌ NỮA?! CHẠM VÀO CẬU ẤY ĐI!" Kurokawa thét to.
Đây là cơ hội ngàn năm có một! Con mọt sách kia vừa mới dùng hết trọng lượng cơ thể của mình mà đẩy ả Laura sang một phía.
Không lỡ mất nhịp nào, tôi ngay tức thì đưa tay về phía C. Như dự đoán, tôi và cậu không tồn tại bất cứ rào cản nào như với tên nhân vật chính.
"KHÔNG! Tránh ra!" Laura gầm lên trong khi cố gắng ngồi dậy. "BỎ TÔI RA!!"
Cơ thể bị ôm chầm lấy bởi Kurokawa, lớp trưởng vùng vẫy để thoát thân mà không được. Chẳng còn cách nào khác, cô ta dùng tay tấn công mọt sách.
"Tôi không buông đâu!!" Kurokawa ghì chặt người xuống còn hơn trước.
"ĐỦ RỒI!" Laura thét to. Từ đâu đó, con dao rọc giấy lại xuất hiện.
Và đâm vào vai của Kurokawa.
"AAAAAAA!!! CÔ NGHĨ CON DAO TÍ HON ĐẤY SẼ KHIẾN TÔI BUÔNG SAO?!" Hai chân đạp mạnh, vị trí của cả hai lại một lần nữa bị đấy xa hơn nơi khác, dọn đường cho tôi tiếp cận C.
"ĐỒ KHỐN NẠN!!!" Laura lại một lần nữa gào lên, con dao rọc giấy nhuốm màu đỏ thẫm kia cũng đồng thời rút ra, và đâm vào cánh tay của mọt sách.
Khác với khi nãy, ngoại trừ tiếng thét đau đớn của mọt sách, tôi còn nghe thấy tiếng kim loại bị gãy.
"AAAAAA ha ha ha ha!!! Không còn lưỡi dao nữa rồi thì cô làm gì được?!"
"RACHEL!!!!" Vỏ bọc nghiêm túc ngoan hiền đã hoàn toàn bị gạt qua một bên, lớp trưởng vào giờ phút này cũng điên loạn chẳng kém gì tôi cả. Với ánh mắt sát nhân, Laura đẩy Kurokawa sang một bên.
"Tôi còn ở đây này, đồ khốn!!" Tay nắm chặt mái tóc nâu của lớp trưởng, mọt sách giật nó xuống thật mạnh.
Mất hết thăng bằng, lớp trưởng lại ngã xuống đất. "Không!!"
Trong một thời gian dài bằng cái chớp mắt, xung đột gây ra do Kurokawa trở nên đẫm máu. Trên sàn nhà và vỏ gối xung quanh đã tràn đầy một thứ chất lỏng tanh tưởi.
Tôi chẳng biết tại sao cô ta lại giúp mình, nhưng đây là thứ ân huệ sánh ngang với cứu rỗi mạng sống của tôi.
Nhịp tim gia tốc đến tận cùng, bơm adrenaline đi khắp cơ thể. Từ cảnh tứ chi lạnh buốt, năng lượng trở lại với cơ thể đã gần bỏ cuộc này của tôi. Vẫn dưới sự can thiệp của hệ thống, tôi bước về phía C thật thật chậm. Tuy nhiên, khoảng cách giữa bàn tay của tôi và C càng ngày càng ngắn.
"RACHEEEEEEEL!!!" Ở nơi khóe mắt, tôi nhận ra nét điên rồ trên gương mặt Laura.
"Chạm vào cậu ấy ngay đi!!!" Kurokawa cố hết sức để giữ ả tóc nâu không đi về hướng này.
Không còn chỗ cho sai lầm nữa. Chỉ có tôi, C, và hệ thống mà thôi.
Cậu ấy nằm ở đấy, say giấc nồng.
Hy vọng của tôi ở trên bàn ăn, bên trong thân hình đơn bạc ấy.
Và rồi, bàn tay run rầy này chạm vào ánh sáng tự do trước mắt.
Một khoảnh khắc lặng im kỳ lạ xuất hiện giữa ba người bọn tôi. Kết cục đã được quyết định, Kurokawa không cần phải tiếp tục chiến đấu nữa, ngay cả Laura cũng rời khỏi trạng thái mất trí của chính mình.
Ả biết mọi chuyện đã kết thúc.
Về phần mình, tôi chỉ mong chờ một sự giải thoát.
Một giây trôi qua, rồi đến hai, vẫn chẳng cảm thấy có gì đặc biệt. Tôi vẫn đang bị hệ thống kéo về phía Han, chẳng có gì thay đổi.
Tim nhảy hẫng một nhịp, sự bất an nhanh chóng bao trùm toàn bộ cơ thể này của tôi. Không chỉ đơn giản là chạm vào cơ thể của C, tôi sờ mặt cậu, sờ tóc của cậu.
Nhưng kết quả vẫn hệt như vậy.
Xiềng xích vô hình vẫn còn đấy, áp lực từ hệ thống vẫn còn đấy, tôi vẫn là một nhân vật nữ chính có tên Rachel.
Tôi vẫn không được là một con người.
"Ha ha...ha ha ha ha...hic...ha...hic..." Đầu gối nện xuống sàn nhà, tôi đã chẳng còn đứng được nữa.
Nâng hai tay che lấy gương mặt, tôi cố gắng cười thật to. Tôi muốn nụ cười của mình cuốn phăng đi sự đau khổ đang trào dâng nơi ngực của mình. Điều đấy rất khó, bởi lẽ tiếng cười không che giấu được từng tiếng nấc nghẹn ngào, cảm xúc chân thực nhất mà tôi đang trải nghiệm.
"Ha...hic...ha ha....oa ha....hic...ha ha ha haaaaaaaa!!!"
Hết...thật rồi...
Sau mọi chuyện...số phận của tôi vẫn không thể thay đổi...
Tôi...muốn chết...
Hy vọng, rồi lại tuyệt vọng, rồi lại hy vọng , rồi lại tuyệt vọng. Tại sao lại để tôi cảm nhận vòng luẩn quẩn kinh hoàng này cơ chứ? Tại sao lại phải tra tấn tôi như thế này?
Không mất bao lâu, cơ thể lại bắt đầu làm chuyện nó phải làm. Chỉ có điều, lần này, tôi không còn ý chí để chống cự nữa.
"Tại sao...không được? Tại sao cô làm được?!!" Tai tôi nghe được tiếng trách móc của Kurokawa.
"Tớ...tớ không biết..." Laura ấp úng.
Với chút sức lực ít ỏi của mình, tôi xoay đầu nhìn hai cô gái ấy.
"G-gϊếŧ...t-tôi...đi!"