Tôi Nhận Ra Mình Sống Trong Một Thế Giới Game Eroge

Chương 37: Kurokawa: Thời khắc ấy đến rồi

"Thứ nhất. C không được phép biết về việc những thành viên tại đây đã xuất hiện ý thức tương tự như cậu. Các thành viên đấy bao gồm Kurokawa, Rachel, và Laura. Tuy nhiên, trong trường hợp C tự ngộ ra mọi người đã thật sự tự do, điều kiện thứ nhất này sẽ không áp dụng."

"Thứ hai. C không được phép biết về buổi thảo luận này dưới mọi hình thức. Điều kiện này bao gồm nhưng không giới hạn những phương pháp đối thoại trực tiếp hoặc gián tiếp, thủ ngữ, chữ viết tay, thư điện tử, và các loại hình truyền đạt thông tin khác."

"Thứ ba. Mỗi thành viên hiện ở đây có quyền lợi và nghĩa vụ che giấu khả năng truyền đạt suy nghĩ khỏi chính C. Nếu trong trường hợp cậu phát hiện khả năng đặc dị của mình, người làm lộ bí mật sẽ phải chấp nhận làm theo sự thôi thúc của cơ thể hoặc chấp nhận tử vong dưới tay thành viên khác. Khi C tự sát và mọi người cùng đi theo cậu, ít nhất, người đấy nên trả giá bằng một cái chết đau đớn cùng cực."

"Thứ tư. Khi có một nữ chính mới hoặc một nữ nhân vật mới xuất hiện, tất cả các thành viên trong buổi thảo luận này sẽ hợp tác đẩy cá nhân hoặc tập thể đó xa khỏi C, dù là sống hoặc chết. Kết quả tốt nhất nên là chết trong thầm lặng khi C chưa chú ý. Tuy nhiên, tình huống có thể sẽ thay đổi tùy vào suy nghĩ của C."

Tôi bắt đầu buổi thảo luận nho nhỏ giữa các nhân vật nữ trong thế giới này bằng những điều kiện mọi người đã đề ra từ trước. May mắn thay, tên nhân vật chính kia đã cuốn lấy mọi sự tập trung của cậu một cách hoàn mỹ, nhờ đó bọn tôi mới có thể thống nhất với nhau về một số vấn đề.

"Các cậu có câu hỏi nào không?" Tôi kết thúc phần trình bày của bản thân bằng việc nhìn về Laura và Rachel. Ánh mắt tôi hơi dừng lại ở người sau một chút. Cô ta trông không ổn cho lắm.

Rachel nâng cánh tay của mình lên. Tôi nhận ra cô đang hơi run nhẹ. "Vậy những hoàn cảnh cá nhân thì sao?"

Theo tôi nghĩ, đó là một câu hỏi rất tốt. Bản thân cũng đã muốn bàn về vấn đề đó với mọi người.

Đáng buồn thay, vẻ mặt không quan tâm của lớp trưởng đã nói tôi biết câu trả lời là gì.

"Tự thân xử lý." Laura lườm Rachel.

Khác với lượng kiến thức đạt được từ hàng nghìn kiếp sống khác nhau của chàng trai vô diện kia, mọi thứ mà tôi hiểu về Laura là những suy nghĩ trong lòng C và dừng lại ở đó. Không như cậu, tôi chẳng hiểu về lớp trưởng đến mức đọc được những cảm xúc sôi trào trong cặp đồng tử màu nâu kia.

Thứ duy nhất mà tôi nhận ra chỉ có thể dùng hai từ "phiền phức" để diễn tả. Laura...hẳn là đang rất khó chịu.

"Những điều kiện này được thiết lập nên không phải để vì bảo vệ bất kỳ cá nhân nào. Chúng tồn tại vì một lý do duy nhất, và lý do đấy là để giữ bí mật. Nếu C biết sự thật, cậu, không một chút do dự, sẽ tự sát để chờ đến khi hệ thống thiết lập lại. Tớ không muốn phải nhìn thấy cảnh tượng cậu chết đi vì lý do gì nữa cả." Giọng đầy nghiêm túc và xen lẫn một chút đe dọa, Laura nói.

"Và khi điều đấy xảy ra, ý thức của tất cả mọi người sẽ bị xóa sạch. Các cậu có nghĩ bản thân sẽ giữ được những ký ức về C cho hay không? Thêm vào đấy, bắt đầu lại từ đầu nghĩa là chúng ta sẽ phải làm những việc mà chúng ta không hề muốn. Điều đấy đối với tớ còn tệ hơn là chết. Tớ tuyệt đối không chấp nhận cuộc đời đã định sẵn này!"

Những thứ cô ta vừa nói có thể tóm lại bằng vài từ mà thôi. Đó chính là "Tôi cóc quan tâm."

Lớp trưởng nói như thế thì lại rất đơn giản. Trong số mọi người có mặt trong căn phòng này, cô là người duy nhất có được tự do tuyệt đối. Bởi lẽ cô không phải một nhân vật nữ chính, sức ảnh hưởng của hệ thống lên cơ thể cô ta chắc chắn không thể nào so sánh được với Rachel hoặc với tôi.

Cũng chính vì lý do này, dù Rachel là một ả điên và sẽ làm những thứ kinh hoàng để đạt được mục đích, cô vẫn không nguy hiểm đến mức đó. Mọi việc mà bạn thuở nhỏ của Han đã làm đều nằm trong quá khứ. Còn Rachel trong lần thiết lập này vẫn chưa làm điều gì vượt giới hạn cả.

Laura, thì lại khác...

Đối tượng tôi cần phải chú ý thật ra không phải Rachel, mà lại là lớp trưởng.

Những ai có tự do đều có tiềm năng cực lớn. Và với thiết lập của mọi nhân vật nữ trong thế giới này, tiềm năng của Laura biến thành một loại vũ khí hủy diệt, đủ sức làm mọi điều cô ta muốn mà không ai có thể cản trở được.

"Cậu có đồng ý với tớ không, Kurokawa?" Có vẻ như cảm nhận được sự chú ý của tôi, lớp trưởng xoay sang phía này và cười mỉm.

Vấn đề nằm ở chỗ tôi lại đồng ý với cô ta.

Nếu tôi là người nắm được tự do trước nhất, nếu tôi được thấy những việc C đã làm với mình trong quá khứ đầu tiên, có lẽ mọi thứ đã khác. Đáng tiếc thay, chỉ đến khi ký ức về những miếng thỏ táo ùa về, tôi mới nhận ra hậu phương sau lưng từng tồn tại một người sẽ sẵn lòng vì mình đến mức đó.

"Tớ nghĩ việc chúng ta hỗ trợ lẫn nhau là việc hoàn toàn bình thường thôi. Hiện nay chỉ có ba người, nhưng theo C thì con số không dừng lại ở đây, đúng chứ?" Tất nhiên, tôi đồng ý với Laura không có nghĩa là tôi sẽ phải nghe theo lời cô ta.

"Kurokawa này, cậu nghĩ là tớ sẽ dễ dàng mắc câu như thế sao?" Laura lắc đầu sau khi nghe ý kiến của tôi.

"Đến giờ phút này, mọi người còn lạ gì nhau nữa? Thứ lỗi tớ nói thẳng nhé. Tớ KHÔNG có ý định để bản thân bị xóa sổ lần này! Tớ nợ C rất nhiều, chính xác, nhưng món nợ đấy là giữa riêng tớ và C. Xin đừng tự cho mình quyền được chen vào giữa hai người bọn tớ. Dù có phải bỏ tất cả mọi thứ để bù đắp cho cậu ấy, điều đó cũng là chính đáng. Còn về phần hai cậu, chẳng có lý do gì mà Rachel và Kurokawa phải chú ý đến C ngoại trừ sự tự do bạn trai của tớ mang lại cả."

Mặc dù cô ta không nói lớn tiếng, từng từ một đều như từ hầm băng mà ra.

"Cậu sai rồi." Bạn thuở nhỏ của Han phản bác, giọng cô có vẻ khẩn khoản.

"Tớ không nghĩ vậy đâu. Chấp nhận đi, Rachel! Cậu ngoại trừ sự tự do ra thì chẳng đạt được gì nữa cả. Trừ khi C muốn giúp cậu, một điều cực kỳ khó xảy ra, tránh xa khỏi bạn trai của tớ!"

Từ nơi nào đó giấu bên trên người, Laura lấy ra một con dao rọc giấy và hướng thẳng mũi nhọn về phía Rachel. Bén nhọn hơn cả một con dao bếp, chẳng biết nó đã được tuốt ra đến phần ngọn từ lúc nào. Khi xoay cổ tay, phần đánh bóng của lưỡi dao phản chiếu ánh sáng từ trong phòng, ánh lên cổ của Rachel như một đường rạch.

Tuy ngồi cách Laura một khoảng, tôi vẫn cảm giác được sự quyết tâm mà cô ta đang thể hiện. Đến lúc này, tôi mới biết nếu không cẩn thận, có thể mình đã bị cắt cổ từ lúc nào không hay. May mắn là cả hai người bọn tôi đều đã không quá manh động khi còn ở nhà bếp. Nếu không, hậu quả sẽ khó mà lường được.

Ánh mắt lam ngọc của Rachel trừng thẳng Laura, không chút sợ hãi: "Tớ không phải chỉ tiếp cận C vì lợi ích của mình! Tớ cũng muốn được bù đắp cho cậu ấy nữa!"

Thời gian mà tóc vàng sở hữu đang cạn dần. Nếu nhớ không lầm, sự kiện mà cô lẽ ra phải làm cùng Han đã sắp bắt đầu. Việc Rachel càng lúc càng gấp gáp là hoàn toàn dễ hiểu. Ai lại sẽ vui vẻ chấp nhận một kết cục được sắp đặt sẵn từ trước cơ chứ. Sự tuyệt vọng khi phải làm một việc mình chẳng hề muốn với một người mình chẳng hề yêu là một cảm giác không gì có thể so sánh được.

Chính bản thân tôi cũng không phải một ngoại lệ. Chỉ có điều, sự kiện của tôi sẽ xảy ra vào ngày mai, và tôi còn chẳng biết mình sẽ gặp ai hoặc làm gì. Chứng kiến Rachel vào lúc này, tôi như nhìn thấy chính bản thân trong tương lai. Cũng như cô, tôi sẽ phải giao mình cho nhân vật chính dưới sự điều khiển của hệ thống. Đó không gì hơn một thứ kịch bản đen tối, kinh tởm, và buồn nôn đến rợn người.

"Việc cậu đang làm được gọi là chiếm hữu! C không phải một món hàng!" Không giữ lại bất cứ thứ gì, tôi đối diện thẳng Laura. Nếu bọn tôi muốn làm điều gì, thì phải làm điều đó ngay.

Nghe được tôi đứng về phía mình, Rachel trông có vẻ hơi bất ngờ.

Laura nhìn chằm chằm hai người bọn tôi: "Tôi không quan tâm vấn đề của các cậu là gì. C chỉ cần một mình tôi! Cứ đi theo tiếng gọi của cơ thể đi, và chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Đây sẽ là lời cảnh cáo cuối cùng của tôi dành cho hai cậu. Cút!"

Như thế chưa đủ để dọa lui tôi đâu, lớp trưởng ạ.

"Cậu không nghĩ rằng sẽ đến một lúc cậu cần sự hỗ trợ của bọn tôi sao? Một cô bạn gái nào đấy quyền lực đến nỗi chính sự tự do của cậu cũng không thể tiêu diệt được? Cậu chẳng nhớ thế giới chúng ta đang sống là thế nào ư? Khi những cô gái khác xuất hiện, cậu sẽ làm gì? Giả sử toàn bộ đều cực kỳ đối nghịch với cậu?"

Việc cô ta chỉ khư khư giữ lấy mình như thế này sẽ mang đến kết quả tệ nhất cho tất cả mọi người, đặc biệt là C. Không sớm thì muộn, sự kiện của Rachel sẽ bắt đầu. Nói thật, tôi chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra sau đó. Tóc vàng có thể sẽ hệt như hiện tại, nhưng cô ta cũng có thể sẽ bị hệ thống kiểm soát hoàn toàn, biến thành một con quỷ sát nhân, tàn sát hết mọi người trong căn biệt thự. Không có lấy một cách để bọn tôi biết được chuyện sẽ đi theo hướng nào, điều đó mới là đáng sợ nhất.

"Lớp trưởng," Tôi tiếp tục. "Cậu liệu có muốn giữ C khỏi tiếp xúc với bọn tôi đến mức sẽ làm hại cậu ấy vì sự ích kỷ của cậu hay không?"

"Kurokawa nói đúng. Cậu đã được tự do. Những người khác cũng khao khát được như vậy. Ngay cả C cũng mong chờ điều đó. Hành động hiện tại của cậu là xem C như một con chim trong l*иg, một con cá trong chậu. Cho dù l*иg chậu có đẹp đẽ, nạm vàng, được đính đá quý nhiều đến mức nào, C vẫn chỉ sống trong sự kiểm soát của chính cậu mà thôi. Sau những thứ cậu ấy đã trải qua, cậu không nghĩ là C đáng được tự do hơn cả chúng ta hay sao?" Rachel đứng dậy.

"Các cậu mở miệng chỉ toàn là đạo lý suông thôi. Được rồi, tôi sai. Đúng là việc là của tôi hoàn toàn như các cậu nói. Nhưng vậy thì có vấn đề gì? Rachel, Kurokawa, hai cậu trả lời câu hỏi này của tôi xem. Tôi sẽ không hỏi hai cậu nghĩ về C thế nào, điều đó đã quá rõ ràng rồi. Thế nhưng, từ sâu tận đáy lòng, các cậu có làm như tôi đã làm hay không? Nếu được tự do, các cậu sẽ giữ người yêu cho RIÊNG MÌNH, hay đi san sẻ cậu cho những người khác?" Ánh mắt nâu đầy lạnh lẽo của lớp trưởng trừng trừng nhìn bọn tôi.

Những lời đấy nện vào tâm trí tôi như một nhát búa.

Tôi giữ im lặng trong chốc lát.

Tôi muốn nói dối. Tôi muốn nói rằng tôi sẽ chấp nhận sẻ chia, tôi sẽ chấp nhận làm người thứ hai hoặc thứ ba. Chỉ tiếc rằng lời nói đến gần khóe môi, tôi lại nuốt chúng ngược lại vào trong.

Bởi lẽ tôi nhận ra mình đê tiện và hai mặt đến mức đâu khi suy nghĩ như vậy. Trên đời này, không có bất cứ người bình thường nào dám vỗ ngực tự nhận mình là một kẻ thứ ba mà không cảm thấy hổ thẹn với bản tâm. Khi tôi nói dối rằng mình chấp nhận chia sẻ vì tôi muốn đạt được mục đích nào đó, đó là một sự sỉ nhục đối với chính mình, và quan trọng hơn cả, sỉ nhục C. Cậu xứng đáng có được những thứ thuần khiết nhất có thể, vì cậu chưa bao giờ mang đến những thứ rẻ mạt và nhơ nháp.

Ngay cả khi con tim tôi không hướng về cậu, cậu vẫn mong muốn tôi được hạnh phúc. Những miếng táo thỏ trong ký ức của cậu là bằng chứng rõ ràng nhất. Không tài nào tôi có thể vấy bẩn những cảm xúc thanh bạch nhất đấy của C.

"Tôi chấp nhận." Ấy vậy mà, Rachel đáp lời.

"Tôi cũng thế." Và tôi cũng vậy.

Chấn động trước câu trả lời của hai người bọn tôi, Laura không nói nên lời.

Hiển nhiên rồi, giữa tự do và tự tôn, ai có thể đưa ra lựa chọn một cách đơn giản?

Dẫu vậy, Laura đã tính sai một chuyện. Tôi không phải người bình thường. Như một kẻ thao túng thực thụ, cô ta đưa ra hai thứ và bắt bọn tôi chọn. Chắc chắn nhiều người sẽ bị cuốn theo suy nghĩ của lớp trưởng mà không hề để ý. Họ sẽ cân nhắc và đắn đo, để rồi bị cô ta xem thường.

Trên thực tế, câu trả lời lại không nằm trong một trong hai. Lựa chọn của tôi chỉ có một. Tự do hay tự tôn đối với bản thân quan trọng, nhưng chúng không thể nào quan trọng bằng một nhân tố khác.

Đó là C.

Đúng là tôi không thể lựa chọn giữa tự do và tự tôn, vì hai điều đấy là hai điều làm nên nhân tính của một con người. Thiếu chúng, tôi sẽ chẳng khác gì một nô ɭệ, một con búp bê để trò chơi lố bịch kinh tởm này điều khiển.

Nhưng, ngay cả khi là một con rối, tôi vẫn được cậu tôn trọng.

Vậy hà cớ gì tôi phải ngập ngừng nữa?

"Cậu đấy, lớp trưởng, đừng nghĩ bản thân mình tốt đẹp và hoàn hảo đến mức nào." Rachel chỉ vào mặt Laura, gằn từng chữ một.

Thấy vậy, Laura cắn nhẹ môi dưới, tay cô ta nắm chặt lại thấy rõ.

"Cậu nói dối C. Ngay trước mặt cậu ấy! C tin cậu vô điều kiện chỉ vì cậu là bạn gái C, và cậu phải bội C bằng việc gạt cậu ấy uống nước. Chưa bao giờ C nghi ngờ lượng nước trong cốc không giảm. Cậu biết vì sao không?" Cơ thể Rachel run lên.

"..." Laura không trả lời, nhưng gương mặt cô thì tái đi, như thể không còn một giọt máu.

"Bởi vì một chàng ngốc cô đơn hàng vạn năm sẽ tin bất cứ điều gì bạn gái của mình nói! C sẽ tin mọi điều mà cậu làm, lớp trưởng ạ!" Giọng gào lên, tôi đánh một đòn chí mạng lên tâm trí của Laura.

"...Đ-đừng quan tâm tôi. Tôi sẽ chuộc lỗi với cậu ấy." Không dám nhìn thẳng vào bọn tôi nữa, đôi mắt đã mất sức sống của lớp trưởng rảo xuống nền nhà.

"Thật đáng khinh, Laura ạ!" Rachel khịt mũi, giọng càng lúc càng mất kiểm soát. Chỉ có điều cô không nhận ra sự thay đổi ấy thì phải. "Nhìn cậu mà xem, xem bọn tôi như những con cờ nhảy múa lung tung. Rồi về sau cùng, chính cậu mới là thứ xem thường niềm tin của cậu ấy. Đừng quên, tôi và Rachel không phải là người đề ra việc đánh thuốc mê C. Mà người đó chính là CẬU!! Dừng một phút và nhìn lại chính mình xem có xứng đáng với cậu ấy hay không!?"

"Tớ...đó là việc tớ phải làm. Xin lỗi C. Tớ xin lỗi..." Lớp trưởng thất thế hoàn toàn trước sự tấn công của hai người bọn tôi. Cô ta giờ đây gần như không nói thành tiếng được nữa. Họa chăng thoát khỏi miệng Laura chỉ còn là những âm thanh lẩm bẩm.

"C xứng đáng được quyền lựa chọn. Cuộc đời của cậu ấy giống như chúng ta, với một số phận định sẵn, nhưng đáng thương hơn rất nhiều vì cậu nhận ra điều đấy. Cậu có biết việc nuôi nhốt chàng ngốc ấy như vậy sẽ biến cậu thành thứ gì hay không?" Tôi đến gần Laura và hỏi.

"...Gì?" Hơi ngẩng lên nhìn tôi, Laura hỏi ngược lại. Cô ta đã rơi vào hỗn loạn đến mức chính tôi cũng có thể nhìn ra điều đấy trong mắt cô.

Tôi xoay về phía Rachel, rồi lại nhìn chằm chặp Laura. Sau đó, tôi trả lời một cách rõ ràng nhất có thể: "C sẽ biến thành một Han khác!"

"KHÔNG!!!"

"KHÔNG!!!"

Hai cô gái kia đồng thời thét lên. Tôi có thể hiểu lý do tại sao Laura thất thanh như vậy, nhưng còn Rachel thì sao?

"Tớ có thể cảm nhận được! Nó...Nó đến rồi!!!"

Toàn bộ cơ thể của Rachel ngay tức thì căng cứng lại. Mặc cho có run rẩy đến mức nào, rõ ràng là bạn thuở nhỏ của Han không còn kiểm soát được cơ thể nữa. Như một con rối, cô bước từng bước nặng trịch về phía cửa ra vào.

Sự kiện của Rachel đã bắt đầu rồi sao?

Bọn tôi chạm mắt nhau. Tôi thấy được sự tuyệt vọng cùng cực trong đôi lam ngọc kia của cậu.

Không còn màu sắc rực rỡ như sao trời.

Chúng giờ đây chỉ là một màu lam đơn điệu, nhàm chán, và đáng thương.

Chúng...dường như không mang hy vọng nữa.

Thế nhưng, trước khi kịp mở cửa, cảnh tượng trước mắt lại làm tôi không thể tin vào mắt mình.

Dùng toàn bộ sức lực cuối cùng trong cơ thể để ngăn cản hệ thống, Rachel quỳ xuống mặt đất trước mặt Laura.

"Laura, xin cậu! Tớ không muốn làm việc này! Xin cậu! Van xin cậu! Tớ...cần cậu giúp!" Lời nói vỡ ra thành từng quãng nhỏ, nước mắt tuôn ra từ khóe mắt của Rachel.

"Xin cậu...xin cậu...làm ơn... Đừng để Han làm vậy với tớ... Tớ chỉ cần chạm vào C thôi..." Cơ thể Rachel run mãnh liệt. Tôi không còn biết rõ đó là do hệ thống hay do những tiếng nấc nghẹn ngào của cô ấy nữa rồi.

"...Tớ xin lỗi cậu nhiều. Hẹn gặp cậu vào sáng mai." Laura ngoảnh mặt về nơi khác.

"Đừng! Tớ sẽ làm mọi thứ cậu muốn! Người thứ hai, thứ ba, không quan trọng! H-hãy để tớ c-chạm vào C! C-chỉ đơn giản v-vậy thôi!" Rachel đã không thể kiềm hãm hệ thống lâu hơn được nữa.

"Ngủ ngon." Laura đứng lên và mở cửa phòng giúp Rachel.

Sau đó, với một cơ thể run rẩy liên hồi, cứng như một con rô bốt, bạn thuở nhỏ của Han đứng dậy và bước ra ngoài.

Ở bếp, Han còn đang đợi cô ấy.