Tôi Nhận Ra Mình Sống Trong Một Thế Giới Game Eroge

Chương 36: Laura: Không phải một tình địch mà là hai

"C ơi? C? Cậu ổn không?" Tôi nhẹ nhàng chọc vào má của chàng bạn trai đang say ngủ của mình. Tuy là một vô diện, nhưng má của C vẫn mềm mại chẳng khác chút nào của tôi, thậm chí là có phần hơn. "Bạn trai à, cậu có nghe tớ nói không? Nếu cậu giả ngủ là tớ sẽ hôn cậu đấy!"

Thông thường, tôi làm bất cứ điều gì đối với cậu, C tuy không thể hiện gì ra ngoài, nhưng nội tâm cậu chắc chắn sẽ có những phản ứng cực kỳ thú vị. Giờ đây, khi trong suy nghĩ của bản thân chỉ tồn tại một giọng nói duy nhất, tôi có phần cảm thấy hơi mất mát. Âm thanh nam tính tràn đầy cảm xúc của chàng trai đấy đã hoàn toàn lặn mất tăm.

Thành công rồi.

"Bên kia thì sao?" Tay luồn qua từng sợi tóc trên đầu cậu, tôi xoay về phía Rachel.

Vào lúc này, cơ thể của tôi cũng căng cứng lên và che trước người C để phòng thủ. Hiển nhiên, đây là một thời điểm thích hợp để ả tấn công phía bên này. Ánh mắt dõi theo từng cử chỉ nhỏ nhất của Rachel, chỉ cần cô ta dám lại gần nơi này, con dao rọc giấy tôi thủ sẵn trên người từ chiều đến giờ sẽ cắm vào mắt ả ngay tức khắc.

Bạn thuở nhỏ của Han đến gần vị trí của hắn và kéo mí mắt của hắn ra để kiểm tra. Với một giọng nói lạnh như băng, tóc vàng nói: "Xỉu rồi. Đừng quan tâm về tên này. Trời có sập trong khi ngủ thì hắn cũng chẳng nghe thấy đâu."

Tôi để ý thấy Rachel chẳng hề nhẹ nhàng với Han chút nào. Mà thôi, đó chẳng phải chuyện tôi cần quan tâm. Chỉ cần Han không chết, tôi cũng không muốn để ý đến hắn.

"Lần này, Han có thể sẽ phải ngủ lâu hơn những lần thiết lập trước. Tớ đã dùng liều cao hơn một chút so với hướng dẫn. Nếu không có gì xảy ra, cả hai sẽ hoàn toàn bất tỉnh cho đến sáng hôm sau." Ngồi bên cạnh, Kurokawa giải thích.

Nghe được những lời ấy, tôi bất giác thở phào nhẹ nhõm. Ngón tay đi từ phía trên đỉnh đầu xuống chạm khẽ vào môi cậu, lần theo từng đường nét ít ỏi mà C có. Cậu là viên ngọc của tôi, một bảo vật tôi không tài nào để xuất hiện dù chỉ là một vết trầy duy nhất. Tất cả những gì nên chờ đợi cậu khi thức dậy vào ngày mai là một thực tại mới, không còn hiểm nguy, không còn cần phải sợ hãi.

"Cuối cùng thì cậu ấy cũng có thể nghỉ ngơi sau ngày hôm nay. Tớ không còn nghe được suy nghĩ của cậu ấy nữa, hơi tiếc thật nhưng âu cũng là chuyện tốt."

C có một gương mặt say giấc vừa yên bình, vừa tự do.

Giá như...tôi có thể mang sự thanh thản đấy đến với cậu mà không cần phải che giấu và toan tính. Giá như...tôi đủ sức để cản bước mọi khó khăn, để thế giới này chỉ mình cậu và tôi mà thôi...

"Tớ xin lỗi. Nhưng tớ không còn cách nào khác." Tôi thì thầm cho chính mình nghe. C không cần biết về những lời này, bởi lẽ tôi chỉ đang bào chữa cho chính mình.

Trái tim tôi nhói lên khi nghĩ về những việc mình đã làm và sẽ làm. Như thể bị một thanh dao ghim vào thân mình, l*иg ngực tôi quặn lại. Thực sự, nếu được lựa chọn, tôi không muốn đi con đường này.

Tiếc thay, để đảm bảo chính mình có thể sống bên cạnh cậu, bàn tay này sẽ phải nhuốm màu đen của tội lỗi. Và có lẽ, kèm theo một chút màu đỏ của huyết dịch.

"Dùng liều cao hơn bình thường như vậy có hại cơ thể của C hay không?" Tôi lo lắng hỏi cô nàng tóc đen.

"Không đâu. Dù gì đi chăng nữa, Rachel cũng đã chọn mua loại ít tác dụng phụ nhất có thể. Tớ cũng đã xem qua những chuyện có thể xảy ra. Trong đấy nặng nhất là buồn nôn, sốt cao, và tiêu chảy. Nhưng nhìn C hiện tại thì chúng ta không cần phải lo lắng quá nhiều." Kurokawa lắc đầu.

Cô ta nói "nhìn C", không phải "nhìn Han" hoặc "nhìn bọn họ".

Dù vậy, tóc đen vẫn chưa dừng lại.

"Tớ hơi có thắc mắc đấy Rachel."

Cô nàng tóc vàng phía bên kia hơi giật mình sau tiếng gọi của mọt sách.

"Cậu trong quá khứ đã muốn Han thức dậy khi lên giường cùng cậu ta."

Tức thì, Rachel đứng phắt dậy. Ánh mắt xanh lam không còn vẻ rực rỡ đáng yêu, mà sâu bên trong là một thứ cảm xúc đầy đen tối.

"Ý cậu là gì!?"

Tôi bất giác dí sát cơ thể của mình để bảo vệ C. Trong trạng thái này, ả tâm thần kia có thể làm bất cứ thứ gì mà tôi không đoán được. Khi C đã ngất đi như hiện tại, chỉ cần lơ là một phút thôi là mọi chuyện sẽ đổ vỡ ngay. Cũng chính vì lý do này, con dao rọc giấy tôi giấu trong người cũng được kéo ra để chuẩn bị.

"Tớ nói đâu khó hiểu đâu nhỉ? Ý tớ rất rõ ràng. Cậu, hoặc nói đúng hơn là cậu trong quá khứ, đã muốn Han phải thức dậy trong lúc làʍ t̠ìиɦ với cậu ta khi ngủ. Trong suy nghĩ của C, cậu đã bỏ hoàn toàn việc nhà để lên phòng ngủ, đúng chứ? Chẳng phải điều đấy ám chỉ cậu sợ thuốc mê hết tác dụng sao?"

Ồ? Mọt sách nói có lý đấy! Vẻ mặt của ả tóc vàng kia càng ngày càng tái đi khi nghe cậu ta nói kìa. Trúng tim đen rồi phải không?

"Nếu như vậy. theo logic thông thường, Han tỉnh giấc giữa chừng không phải là ngẫu nhiên, mà là tất nhiên. Nói cách khác, cậu muốn chuyện đó xảy ra." Giọng nói của Kurokawa dửng dưng như đang trần thuật một sự thật hiển nhiên.

Thú vị! Rất thú vị! Tôi muốn tham gia vào cuộc tấn công này!

"Rachel có thể bị ảnh hưởng bởi hệ thống. Cậu nghĩ sao, Kurokawa?"

Khi C không còn tỉnh giấc nữa, bọn tôi cũng không còn bất cứ cơ hội nào để hiểu hơn về bản thân cũng như người khác. Kể từ lúc này, nếu muốn tìm ra cơ hội hoặc sơ hở, tôi phải dựa vào chính mình.

"Hiển nhiên rồi. Theo tớ, Rachel đã muốn Han phải thấy tận mắt mọi chuyện. Việc đó khá giống một lời tuyên ngôn, rằng cho dù cậu ta có muốn hay không, Rachel sẽ đạt được mục đích của bản thân. Nói một cách ngắn gọn, vì Han không chịu nhận tình cảm của bạn thuở nhỏ, cậu ta phải chứng kiến cảnh tượng chính mình bị cưỡng bức." Vẫn không chút nào gợn sóng trong ngữ điệu, Kurokawa tấn công Rachel một cách không thương tiếc.

"Lố bịch! Thật sự vớ vẩn! Tôi không phải loại người như vậy. Không có lý nào tôi lại chẳng biết xấu hổ đến mức đó." Tất nhiên, Rachel sẽ chẳng thừa nhận chuyện đấy.

Kurokawa lắc đầu.

"Đó là cậu hiện tại. Tớ đang nói về cậu trong quá khứ kìa. Nếu cậu không muốn Han tỉnh dậy khi đang hành sự, sao không dùng liều mạnh hơn? Hướng dẫn sử dụng thuốc có đặt bên trong lọ, cậu biết mà."

"..."

Cắn cắn môi, tóc vàng giữ im lặng tuyệt đối. Thấy vậy, tôi đã rõ mọt sách có nói sai hay không. Dù cho Rachel có chối đến mức nào đi chăng nữa, cô ta đúng là đã mang theo lọ thuốc an thần đúng như C suy nghĩ. Đồng thời, mọi việc hẳn cũng đã được tính toán kỹ lưỡng để cô có thể thành công.

Suy cho cùng, C vào giấc ngủ cũng là nhờ lọ thuốc an thần cô ta đưa cho bọn tôi. Cũng vì lý do này, tôi thật sự cảm thấy hổ thẹn.

C ạ...tớ xin lỗi. Bọn tớ chỉ là một bè lũ nhân vật đáng kinh tởm trong một thế giới cũng kinh tởm không kém gì. Nếu có một ngày cậu biết được sự thật, tớ mong...cậu sẽ không quá buồn. Van xin cậu tha thứ là vô ích, bởi vì tớ không đáng nhận sự ân cần của cậu. Những việc tớ và những người khác đang làm đều đáng khinh vô độ.

Tốt nhất là cậu hãy nghĩ về bọn tớ như những lỗi hệ thống vô tri vô giác, bởi vì khi sự thật bị bóc trần, sự tổn thương cậu nhận được sẽ hóa thành cực đại.

Tôi tự hỏi, một chàng trai đã vỡ vụn niềm tin vào mọi thứ sẽ lại càng vỡ vụn đến mức nào nếu biết mọi người xung quanh đang lừa dối cậu ấy. Quan trọng hơn cả là cậu không có đường thoát, ngay cả cái chết cũng chẳng thể giúp C rời khỏi hiện thực này.

Nếu được hỏi ai trong chúng tôi là người đáng thương nhất, tôi sẽ không ngần ngại nhìn về chàng trai vô diện đấy.

"Thêm nữa nhé, cậu hoàn toàn có động cơ để làm những việc đấy." Tai tôi vang lên âm thanh đều đều của Kurokawa. Cô đang làm việc cực kỳ năng suất. "Cậu muốn trở thành bạn gái của Han càng sớm càng tốt. Còn gì tốt hơn việc ăn cơm trước kẻng để xác định mối quan hệ?"

Theo tôi nhớ, cô ta đã bị khựng lại khi C kể về lần hướng dẫn cô cắt táo trong quá khứ. Khả năng là Kurokawa đã được mang về thế giới ký ức của cậu ấy. Nếu vậy, tôi tự hỏi cảm xúc của Kurokawa dành cho C hiện tại là thế nào?

"...Đủ rồi. Tôi không quan tâm nữa. Có thể tôi đã từng như vậy thật, giờ thì không." Trả lời bằng một giọng không chút sức lực, Rachel huơ tay đầu hàng. Tóc vàng ngồi bệt xuống ghế và ngả người về sau như vừa bị hạ nốc ao.

"Tớ đồng ý. Quá khứ dù sao đi nữa cũng chỉ là quá khứ mà thôi. Chúng ta nên tập trung vào hiện tại nhiều hơn. Laura này, đừng phí thời gian nữa nhé?" Kurokawa hướng về phía tôi.

"Hiểu rồi, mọt sách."

Phía sau lưng tôi bỗng thấy lạnh vô cùng.

"Chỉ có một người được gọi tôi như vậy. Và người đấy không phải cậu!" Mọt sách đe dọa.

Tôi hiểu ra cảm xúc của cô ta dành cho C vào lúc này là thế nào sau lời đấy. Chắc chắn C đã gây nên một ấn tượng rất mạnh trong quá khứ của tóc đen. Mặc dù rất muốn phản đòn vào lúc này, nhưng với kế hoạch của bản thân, tôi tạm thời chấp nhận.

"Được rồi. Ku. Ro. Ka. Wa." Tôi nhấn mạnh từng từ một trong cái tên khó đọc của cô ta.

"Đủ rồi lớp trưởng, cậu nên tập trung vào chính sự. Thay vì liên tục đối đầu với nhau như hiện tại, tại sao chúng ta không đưa C sang nơi khác? Giả sử họ bất ngờ tỉnh lại khi mọi người đang nói chuyện sẽ không dễ giải thích chút nào đâu." Rachel nói, mắt hơi liếc nhìn sang chỗ C.

"Bạn thuở nhỏ của Han nói đúng. C đã có mong muốn tự sát để chờ hệ thống tái thiết lập rồi. Hành động bất chấp cốt truyện của cậu ấy đến lúc này thể hiện rất rõ điều đó. Nếu C nghe được những đoạn đối thoại của chúng ta, hậu quả sẽ lớn đến không chấp nhận nổi." Kurokawa gật đầu đồng ý.

Chỉ tiếc cho những cô gái kia, mục tiêu của bọn họ lộ rõ mười mươi. Không đời nào tôi chấp nhận để bọn họ lọt khỏi lỗ tai và tầm mắt của mình.

"Tớ có ý này hay hơn. Thay vì mang C đi nơi khác, tại sao không để cậu ấy ở đây? Chúng ta chỉ cần rời khỏi nhà bếp, chọn một căn phòng và đóng kín cửa là được rồi."

Chỉ cần một giây không tập trung, là tôi sẽ bị cuốn phăng khỏi vị thế của mình ngay.

"Hừ!"

"Hừ!"

Hai ả này cứ như hai con cá mập ngửi thấy mùi máu tươi ấy! Tôi hiểu rõ cảm giác đấy như thế nào.

Bởi vì tôi và họ là cùng một loài.

"Cửa ra vào ở đâu cậu rõ hơn tớ mà, Rachel nhỉ?" Tôi ném ả tóc vàng một câu hỏi tu từ.

Tóc vàng đứng thẳng dậy và nhìn chằm chằm vào mắt tôi. Vào lúc này, tôi cần phải cho cô ta thấy mình không hề sợ hãi. Nếu không, tôi dám dùng mạng sống ra để cược Rachel sẽ bay về phía này. "Im đi, hợm hĩnh!"

Chần chờ trong chốc lát, Rachel bước ra ngoài. Mặc dù ngoài mặt vẫn dửng dưng, nội tâm của tôi thì lại thở phào nhẹ nhõm. Cứ ngỡ là tôi phải dùng vũ khí duy nhất của mình rồi ấy chứ.

"Phiền Rachel quá. Còn cậu thì sao, Kurokawa? Cậu đang chờ gì thế?"

"..."

Đáng ngạc nhiên là tóc đen chẳng nói gì cả, cô ta chỉ đứng dậy và tiếp bước bạn thuở nhỏ của Han mà thôi.

Chứng kiến cảnh tượng hai người rời khỏi nơi này, tôi có thể cảm nhận được cơ thể của mình nhẹ bẫng. Chẳng có từ ngữ nào diễn tả được sự căng thẳng tột độ dồn lên tâm lý và cơ thể của tôi vừa rồi. Từ trên đầu xuống dưới chân, toàn bộ tế bào đều cứng lại chỉ chờ một hiệu lệnh từ bộ não. Như thể tên đã lắp vào nỏ, tôi đã chuẩn bị chiến đấu đến cùng để bảo vệ cậu ấy. Đáng mừng thay, không có xung đột thực sự nào diễn ra.

Từ lúc rời trường cho đến giờ, toàn bộ các cuộc hội thoại đều là những đòn đánh tâm lý. Cốt yếu chỉ là để xem ranh giới của mọi người nằm ở đâu. Với cương vị là người đầu tiên được giải thoát khỏi một kiếp sống kinh hoàng, tôi có trách nhiệm bảo vệ C khỏi những cô nàng kia, cho dù là họ có ý tốt đi chăng nữa. Trái với họ, tôi không có một kịch bản hãm hại cậu. Nhưng bọn họ thì khác, đặc biệt là Rachel.

"Tớ đi một lát thôi nhé, chàng cứu tinh vô diện. Ngủ ngon!" Tôi thì thầm những lời đấy vào tai chàng trai kia và nhìn thấy cậu vô thức gãi nhẹ.

Rời khỏi nhà bếp, trong đầu tôi toàn là hình ảnh ngon giấc của cậu ta.

C, cậu đáng yêu lắm!

Làm sao một sinh vật đáng yêu như vậy lại có đủ dũng khí và kiên nhẫn để cứu rỗi kiếp sống của tôi hết lần này đến lần khác trong quá khứ như vậy? Cậu không làm thế để thúc đẩy cốt truyện hoặc vì bị kịch bản ép buộc như những hành động của tôi. Mọi việc C làm đều là do ý chí của chính cậu. Ngay cả khả phải trả giá bằng mạng sống, bằng những hình phạt vô nhân đạo, C vẫn tiếp tục. Chẳng những cậu làm vậy với tôi, mà còn với Rachel, với cả Kurokawa và nhiều người khác nữa.

C là một con người mạnh mẽ, mạnh mẽ hơn tôi rất nhiều.

Ít nhất, trái tim tôi không đủ lớn để cứu mọi người. Tôi chỉ cần C mà thôi.

"Đừng quên đóng cửa sau khi vào, lớp trưởng." Rachel nhắc nhở.

Tôi sẽ không phạm phải một sai lầm ngớ ngẩn chỉ vì không khóa cửa. "Tớ hiểu."

"Mời cậu ngồi." Kurokawa nói.

Nơi mà bọn tôi đang tụ họp là một trong những phòng ngủ. Tuy là phòng ngủ, nhưng nó được trang bị với mọi thứ tiện nghi hệt như một phòng khách sạn hạng sang. Ở giữa phòng là một giường ngủ siêu to, nhiều gối. Thậm chí nơi này có cả tủ lạnh và nhà tắm riêng của nó. Nhưng thật sự cũng không có gì quá ngạc nhiên khi nó là một phần thuộc biệt thự của Han.

"He he." Tôi cười nhẹ khi nghĩ về một chuyện.

Rachel nhanh chóng bắt lời tôi. Cô ta rõ ràng có rất nhiều vấn đề với sự tồn tại của lớp trưởng này.

"Cậu có vấn đề gì sao?"

"Không hề. Chỉ là tớ đang nghĩ C chắc chắn sẽ nói "Tên khốn này nằm ngủ trên một cái giường to tướng như vậy trong khi tôi nằm trên nền đất." hoặc tương tự như thế nếu cậu ấy ở đây."

"He he." Kurokawa cũng cười theo khi nghe vậy. "Cậu ấy sẽ nghĩ như vậy. Đó là một trong những điểm thu hút ở C mà. Hơi chút tự kỷ nhưng lại thực tế và đáng yêu."

Với câu trả lời đó, tôi có thể kết luận Kurokawa đã rơi vào tay C rồi. Kế hoạch sẽ có chút thay đổi.

"Hì hì." Rachel không nói gì, tuy nhiên cái nhếch môi kia đã phản bội suy nghĩ của cô ta.

Bạn trai tôi đấy! Chẳng hề có mặt nhưng lại đủ sức sát thương đến như vậy!

"Đủ rồi. Bắt đầu thôi." Bạn thuở nhỏ của Han nói sau khi đằng hắng xong.

Dứt lời, Kurokawa đưa tay lên.

"Vậy, tớ xin phép bắt đầu với những điều kiện như đã thỏa thuận."