Kịch Bản Sát Nhân Đời Thực

Chương 23: Hoạ bì- Trường sinh (10)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Đúng vậy, tôi cũng không biết."- Nhị sư huynh nói đến đây, mở miệng ngập ngừng, tựa như có hơi do dự khi nói ra.

Dương Dạ bắt được chi tiết này, vội hỏi: "Anh còn muốn bổ sung thêm gì sao?"

Nhị sư huynh dừng một chút, mới nói: "Không... không có. Chỉ là... thi thể mà anh chụp, có thể cho tôi xem một chút được không?"

"Được."- Dương Dạ lấy máy ảnh treo trên cổ xuống, chuyển ảnh chụp cho nhị sư huynh.

Nhị sư huynh nhìn chằm chằm bức ảnh một hồi lâu, lông mày càng ngày càng nhíu chặt, thật lâu sau mới thả lỏng ra.

"Được rồi."- Nhị sư huynh trả máy ảnh lại cho Dương Dạ, "Vậy tôi đi qua chỗ khác tìm."

"Tấm ảnh này có vấn đề gì sao?"- Dương Dạ híp mắt, dùng áp lực để bức nhị sư huynh.

Nhị sư huynh do dự một chút, rồi nói: "Anh xem, nét phía trên của chữ "súc" và nét dưới của chữ "sinh" phải sâu một cách kỳ lạ không? Cùng một nét vẽ mà sao độ nông sâu của vết khắc lại không giống nhau?"

*Chữ "súc sinh" là 畜生, chắc ở đây ý chỉ nét phẩy ở phía trên chữ "súc" và nét gạch ngang cuối của chữ "sinh"

Dương Dạ tinh ý, hỏi lại ngay lập tức: "Ý anh là vết dao này do hai người gây ra?"

Dựa theo suy luận trước đó của Dương Dạ và Cố Lương thì nạn nhân bị gϊếŧ bởi một con dao và bị gϊếŧ bởi một trong hai vị sư huynh.

Bây giờ lời của nhị sư huynh càng làm mọi chuyện trở nên phức tạp hơn—— Ý của anh ta là không chỉ có một người đâm dao. "Bởi vì tính chất nghề nghiệp nên tôi hiểu rõ cấu tạo cơ thể người hơn anh. Chỗ nét phẩy sâu phía trên của chữ "súc" là ở vị trí phổi, còn nét ngang sâu phía dưới của chữ "sinh" là ở động mạch chủ bụng. Hai vết thương này có thể là nguyên nhân thực sự dẫn đến cái chết của nạn nhân. Giờ tôi chỉ nói đến đó thôi, còn lại thì hãy đợi sau khi về nơi tập trung rồi nói sau."

Nhị sư huynh nói xong lời này, liền đứng dậy muốn rời đi.

Dương Dạ gọi anh ta lại: "Chờ một chút, tôi hỏi anh một câu cuối. Trong kịch bản của anh có xuất hiện nhân vật "tiểu sư đệ" không?"

Nhị sư huynh nhớ lại, rồi nói: "Có. Người đó có liên quan gì tới vụ án này à? Ở trong kịch bản của tôi cũng có nói sơ qua, nếu anh không hỏi thì tôi cũng quên mất."

Dương Dạ hỏi: "Trong kịch bản của anh, y là người như thế nào?"

Nhị sư huynh nói: "Tôi và đại sư huynh có một tiểu sư đệ nhưng y mới hai năm đã qua đời. Ấn tượng của tôi về y cũng không có bao nhiêu, cũng không quen biết lẫn nhau."

Dương Dạ hỏi: "Vậy đại sư huynh thân với y hơn sao?"

Nhị sư huynh lắc đầu: "Tôi không biết. Tôi đến phái Tiêu Dao để làm gián điệp ngầm, không có ý muốn kết giao với ai. Đại sư huynh thì trầm tính, còn tôi ngoài mặt thì nhiệt tình nhưng bên trong thì vô tình. Cho nên dù tôi và đại sư huynh sống cùng nhau, nhưng cả hai không biết nhau quá rõ."

Nhị sư huynh đi rồi. Cố Lương và Dương Dạ ngồi đối diện nhau, đang húp cháo thì lại nảy ra những suy đoán mới. Suy nghĩ một chút rồi Cố Lương nói: "Trong vòng 75 phút, hai vị sư huynh này đều hành động riêng lẻ, cả hai đều có đủ thời gian để gây án. Chuyện của tiểu sư đệ tạm thời tôi vẫn chưa nghĩ ra, nhưng về chuyện vết dao chém, nhị sư huynh nói vậy có hơi là lạ."

Dương Dạ hỏi: "Anh thấy lạ ở điểm nào?"

Cố Lương nói: "Tại sao lại nói cho chúng ta biết trên thi thể của nạn nhân có hai vết dao khác nhau? Chỉ có anh ta và đại sư huynh mới có thể gây án, nếu vậy thì đã gián tiếp thừa nhận rằng mình đã đâm dao rồi. Nhưng anh ta lại từ chối giải thích các chi tiết của vấn đề. Vì sao chứ?"

Dương Dạ nghĩ ra được gì đó, nhưng không nói ra ngay, mà lại hỏi: "Anh phân tích hành vi của anh ta như nào?"

Cố Lương cau mày, chậm rãi nói: "Anh ta... dường như không xác định được liệu mình có phải hung thủ thật sự không. Tỷ như việc khắc chữ đó, chính anh ta cũng không rõ việc khắc đó của mình có gϊếŧ người hay không. Anh ta sợ nếu thừa nhận ngay thì lập tức sẽ bị xác định là hung thủ, cho nên không thể trực tiếp thừa nhận. Vừa rồi anh ta ném vấn đề này cho cậu là để nghe cậu phân tích xem rồi mới quyết định có nên nói ra sự thật hay không dựa trên phân tích của cậu."

"Ý của anh là anh ta đang thử độ tin cậy của tôi?"

"Ừm, cũng có thể."

Dương Dạ cười nói: "Nếu là như vậy, vậy có nghĩa là anh ta đã thực sự khắc chữ lên người nạn nhân. Sau đó đại sư huynh cũng đến hiện trường vụ án, phát hiện nạn nhân vẫn chưa chết nên dựa theo vết khắc của nhị sư huynh mà tạo ra hai vết dao chí mạng đó. Trong trường hợp đó thì đại sư huynh chính là thủ phạm."

Cố Lương gật đầu: "Ừ."

Dương Dạ đặt ngón tay lên mép bát bằng đất nung và chà xát nó. "Nhưng cũng có khả năng là ngược lại. Hoặc là, hai vết dao chí mạng đó là do nhị sư huynh ra tay. Cho nên vừa rồi anh ta làm như vậy nhằm tung hoả mù, hướng chúng ta nghĩ sai về đại sư huynh. Anh ta không dám nói quá nhiều, sợ âm mưu của mình bị vạch trần. Anh ta đưa ra một vấn đề để đánh lạc hướng chúng ta, như vậy anh ta mới có thể an toàn."

Cố Lương cũng đồng ý với quan điểm mới của Dương Dạ. "Ừm, cái cậu nói cũng có khả năng. Hung thủ cuối cùng là ai, xét đến cùng vẫn thiếu manh mối mấu chốt."

Một lát sau, Dương Dạ bưng bát lên, đang định húp thêm một ngụm cháo, đột nhiên nghĩ tới cái gì liền dừng lại.

Cố Lương nhìn hắn một hồi, còn hắn vẫn giữ nguyên tư thế này, "Cậu đang nghĩ cái gì vậy?"

Dương Dạ ý thức được, lập tức đặt bát xuống nói: "Là tiêu đề. Sáng nay tôi đã có nói qua với anh rồi. Kịch bản tên "Hoạ bì- Trường sinh". Giờ chúng ta hãy tách tiêu đề ra xem. "Trường sinh" là chỉ sự bất tử của Vương bất lão, nhưng sự bất tử này thì có liên quan gì đến kịch bản? Còn "Hoạ bì" nghĩa là sao?"

Cố Lương đột nhiên ngồi thẳng dậy: "Mặt nạ "da" người! Nếu có người giả làm Vương bất lão, hơn nữa đây là kịch bản kiếm hiệp, nên rất có khả năng cao là có mặt nạ "da" người!"

Dương Dạ vội lấy lá bài của mình ra, bắt đầu nghiên cứu bản đồ. "Vấn đề là chúng ta đã khám phá toàn bộ giáo phái, nhưng không tìm thấy bất kỳ manh mối nào liên quan đến mặt nạ "da" người. Đáng lẽ không thể như vậy. Phái Tiêu Dao này lớn như vậy, sẽ có..."

Như biết Dương Dạ muốn nói cái gì, Cố Lương lập tức tiếp lời: "Đúng vậy. Có một lối đi bí mật ở đây." Trong nháy mắt, Cố Lương nhớ lại chuyện tối qua lúc đi tìm Dương Dạ. Trên bản đồ rõ ràng có vẽ một con đường, nhưng lại bị một hòn non bộ chặn lại, bây giờ xem ra là con đường bí mật có thể được ẩn trong hòn non bộ đó.

Sau khi Cố Lương nói với Dương Dạ chuyện này, Dương Dạ đã xắn tay áo và chạy ngay ra khỏi phòng bếp. Cố Lương không kịp cản hắn lại, đành bị hắn kéo theo đến chỗ hòn non bộ.

Bên cạnh hòn non bộ là một mảnh sân vườn và ao hồ nhân tao.

Đại sư huynh và Ngọc đại phu đang đứng ở bên hồ lúc này.

Nhìn thấy Cố Lương và Dương Dạ, Ngọc đại phu hơi bất ngờ, nhưng cũng có phần đắc ý: "Mấy người cũng nghĩ ở đây có mật đạo à? Nhưng mà mấy người tới muộn hơn tụi tôi rồi. Tụi tôi đã nghĩ ra trước!"

"Hai người lợi hại thật."- Dương Dạ khen cho có lệ, rồi hỏi, "Có phát hiện ra gì không?"

Ngọc đại phu chỉ vào một chỗ nào đó trên hòn non bộ. "Cánh cửa bí mật chắc là ở đó. Lúc nãy chúng tôi thử vỗ một cái thì nghe thấy có tiếng vang lớn từ bên trong. Nhưng chúng tôi vẫn chưa tìm được cơ quan, không biết làm sao để mở nó ra."

Cố Lương đi thẳng đến hòn non bộ và xác nhận rằng anh đã tới đây đêm qua.

Anh dùng tay vuốt ve vách đá, rồi gõ gõ ngón tay, "Cơ quan mở cửa? Để tôi tìm thử xem."

Cố Lương cúi đầu kiểm tra những viên đá nhô cao xung quanh hòn non bộ, thử dùng tay ấn vài lần nhưng hòn non bộ vẫn bất động.

Cố Lương thấy trước hòn non bộ có một ít cỏ dại, liền ngồi xổm xuống vạch cỏ ra, tỉ mỉ kiểm tra.

Ngọc đại phu nói: "Chúng tôi đã kiểm tra mấy chỗ đó rồi, nhưng đều không tìm được cơ quan của nó. Vậy nên chúng tôi nghĩ có nhiều đá bên hồ như vậy liệu có chuyện gì không? Liệu có thể có ngũ hành bát quái không? Anh biết nó chứ?"

Cố Lương tìm kiếm xung quanh hòn non bộ, nhưng không tìm thấy gì, vì vậy anh chạy đến hồ để kiểm tra những viên đá.

Sau một thời gian, anh đã chạy quanh hồ nhân tạo nhỏ vài lần. Trên trán lại xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, trên làn da trắng nõn bình thường cuối cùng cũng ửng hồng.

Nhìn Cố Lương như vậy, trái tim vốn nóng nảy của Dương Dạ luôn có thể bình tĩnh một cách kỳ lạ.

Như cảm nhận được ánh mắt của Dương Dạ, Cố Lương quay đầu lại và bắt gặp ánh mắt của hắn. "Thám tử, cậu cứ đứng đó à? Không tính đi tìm cơ quan sao?"

"Nè, để tôi nói cho nghe——"- Dương Dạ ho nhẹ một tiếng, đi tới hòn non bộ, hỏi, "Mấy người... không thử đẩy hả?" Nói xong, Dương Dạ giơ hai tay lên, lòng bàn tay áp vào trước mặt vách đá, dùng sức đẩy mạnh một cái.

Sau một tiếng vang khó chịu, cánh cửa mở ra.

Cố Lương, Ngọc đại phu, đại sư huynh: "..."

Một hành lang dài xuất hiện sau cánh cửa, có luồng sáng mơ hồ ở nơi sâu nhất hắt ra.

Dương Dạ quay đầu lại, chớp mắt với Cố Lương, trông có vẻ hơi ngứa đòn.

Cố Lương không phải không cam tâm, nhưng anh phải thừa nhận rằng—— khi giải quyết vấn đề thì người trước mặt anh dường như luôn tìm ra cách đơn giản và hiệu quả hơn. Còn anh thì dễ dàng phức tạp hoá mọi thứ.

Cố Lương tránh ánh nhìn chăm chú của Dương Dạ, đi vào hành lang trước.

"Cẩn thận, ai biết được bên trong có yêu ma quỷ quái gì hay không."- Dương Dạ tiến lên, tiếp tục nắm lấy tay áo anh.

"Kịch bản này là để cho người ta phá án, chứ không phải chơi đại mạo hiểm."- Lần này Cố Lương đã có phòng bị, đã sớm nâng cánh tay lên, thành công chặn đứng hành động ấu trĩ của Dương Dạ. Anh tiếp tục đi dọc theo hành lang vào sâu bên trong.

Dương Dạ bắt được khoảng không, tức giận rút tay về, đành phải đuổi theo.

Ngọc đại phu và đại sư huynh nhìn nhau, lần lượt nối đuôi vào.

Bốn người họ đi dọc theo hành lang, rất nhanh đã đi đến cuối—— nơi sâu nhất có một cái động.

Hang động được thắp sáng bằng những ngọn đèn vĩnh cửu, nguồn sáng rất dồi dào.

Thế mà trong hang lại có một ông lão. Ông cầm một cây bút có hình dáng kỳ lạ, đang chăm chú khắc thứ gì đó trên bệ đá. Bên cạnh ông là một thùng gỗ, bên trong là một đống thứ giống như bột nhão màu da người, nhìn qua vô cùng ghê rợn.

Những món đồ trên bức tường phía bắc của hang động đủ để khiến bốn người có mặt phải kinh ngạc—— Trên bức tường đá đen sừng sững uy nghiêm đó là cả một bức tường mặt nạ da. Các tấm da được đặt ngay ngắn, hết hàng này đến hàng khác, và mỗi khuôn mặt có một hình dáng khác nhau. Mỗi chiếc mặt nạ đều có một rãnh chạm khắc dưới lớp da. Rãnh được dùng để đựng mặt nạ và được khắc tên tương ứng.

Cố Lương đến gần, và nhìn kỹ những khuôn mặt được xếp thành hàng trên tường. Hầu hết những bộ phận mắt mũi trên những mặt nạ này, anh đều không biết, chắc là của các đệ tử trong phái Tiêu Dao.

Chậm rãi nhìn vào trung tâm của bức tường đá, Cố Lương ngạc nhiên khi phát hiện ra mặt nạ da của các nhân vật trong kịch bản cũng ở trên đó—— Y mỹ nhân, Tuệ đại sư, đại sư huynh, cùng với Ngọc đại phu. Chỉ thiếu hai người.

Có hai rãnh trống, phía dưới khắc lần lượt hai cái tên "Nhị sư huynh" và "Vương bất lão".