*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong hang, tiếng "xào xạc" không ngừng vang lên.
Đó là âm thanh của ông lão đang mài bột trắng bên cạnh bệ đá.
"Một mình ông làm hết mặt nạ da của những người này à?"
"Công dụng của những chiếc mặt nạ này là gì?"
"Sao ông không trả lời tôi?"
Ngọc đại phu hỏi rất nhiều, nhưng ông lão không nói lấy một lời, chỉ cúi đầu chăm chú làm công việc trong tay.
Dương Dạ nhìn Cố Lương và Ngọc đại phu, đi tới cuối hang động, nói: "Ở đây có một tấm bia."
Cố Lương nhìn hắn: "Trên tấm bia viết gì?"
Dương Dạ nhìn tấm bia và đọc từng chữ trên đó: "Bí mật về hoạ bì sư: Trong giang hồ có một gia tộc thần kỳ, tất cả thành viên đều biết thuật vẽ da, am hiểu chế tác, tạo ra những chiếc mặt nạ cực kỳ chân thực. Mặt nạ không thấm nước, chống cháy, còn có thể tái sử dụng nhiều lần và không dễ bị hư. Một khi đã đeo vào, chỉ có một cách thức đặc biệt mới có thể gỡ nó ra. Gia tộc của các hoạ bì sư này vẫn luôn trung thành làm việc cho Vương bất lão. Các hoạ bì sư thường lấy thân phận là người hầu để đi lại xung quanh phái Tiêu Dao, làm ra da mặt của từng người mà họ nhìn thấy, và cất giấu chúng trong mật đạo của hòn non bộ. Mỗi khi chưởng môn lấy đi một tấm da mặt, hoạ bì sư sẽ ngay lập tức làm ra một tấm mới, phòng khi chưởng môn cần đến."
"À, chẳng trách."- Ngọc đại phu thở dài.
"Chẳng trách là sao?"- Cố Lương hỏi.
Ngọc đại phu nói: "Trong kịch bản của tôi có đề cập đến một chuyện trong giang hồ. Trước đây tôi nghĩ nó không quan trọng nên không kể. Chuyện là thế này, sau khi tôi quyết định báo thù Vương bất lão, tôi đã không ngừng hỏi thăm những chuyện mà ông ta đã làm. Trong kịch bản của tôi viết tôi đã phát hiện ra một điều kỳ lạ."
"Phái Tiêu Dao là môn phái đệ nhất thiên hạ nên có rất nhiều gia đình quyền quý sẽ đưa con cái của họ đến đây tu luyện. Nhưng điều kỳ lạ là những đứa trẻ này dường như đã bị phái Tiêu Dao tẩy não. Có người nói về nhà thăm người thân, nhưng lúc rời đi thì lại lén lấy đi bí tịch và bảo vật trong nhà. Thảm nhất chính là phái Thanh Thành. Vợ của chưởng môn đã đưa em trai mình đến phái Tiêu Dao làm đệ tử ngoại gia. Người em trai này khi trở về lại phái Thanh Thành, không chỉ trộm đi bí tịch võ công mà còn gϊếŧ rất nhiều người, giống như là đã hoàn toàn quên mất mình vốn là người của phái Thanh Thành vậy."
"Kịch bản nói sau khi tôi tra ra được chuyện này, tôi càng thêm kiên định với việc gϊếŧ chết Vương bất lão, bởi vì muốn vì dân trừ hại. Đến giờ tôi mới biết..."
Dương Dạ tiếp lời Ngọc đại phu: "Đến giờ cô mới biết được những đệ tử quý tộc đó làm như vậy với gia đình họ không phải là vị bị phái Tiêu Dao tẩy não mà là vì bọn họ đều là do Vương bất lão dùng mặt nạ cải trang. Hoạ bì sư sẽ tạo ra da mặt của những người đã từng đến phái Tiêu Dao, cho nên ngay cả da mặt của một đại sư như tôi và của Ngọc đại phu cũng đều được làm cho Vương bất lão."
Một lúc sau, Cố Lương nhíu mày, nói: "Người giả mạo cần đóng vai Vương bất lão nên hắn ta đã đeo da mặt Vương bất lão quanh năm. Nhưng dòng chữ trên bia đá vừa rồi cho biết rằng khi thiếu đi một tấm da mặt, hoạ bì sư sẽ làm cái mới ngay lập tức và treo lên tường, phòng khi chưởng môn cần đến. Nếu lỡ như tấm da mặt của tên giả mạo này bị hỏng, để tránh bị lộ, hắn ta có thể đến đây để lấy một cái mới bất cứ lúc nào. Vậy thì ở đây đáng lẽ phải có một tấm da mặt của Vương bất lão mới đúng chứ, sao lại không thấy nó đâu?"
Thiếu mất tấm da mặt của Vương bất lão?
Dương Dạ lập tức hỏi: "Còn thiếu ai nữa?"
Cố Lương nói: "Nhị sư huynh. Tấm da mặt của anh ta cũng không có."
Cố Lương vừa dứt lời, Dương Dạ, đại sư huynh, và Ngọc đại phu lập tức vây quanh.
Họ đọc tất cả các tên tương ứng với mỗi tấm mặt nạ, đồng thời xác nhận rằng trong số sáu người chơi, chỉ có mặt nạ của nhị sư huynh và Vương bất lão là bị mất.
Ngọc đại phu như hiểu ra điều gì đó, nhảy dựng lên: "Chẳng lẽ nhị sư huynh đã chết rồi? Còn nhị sư huynh hiện tại chính là Vương bất lão giả danh? Bọn họ đã tráo đổi thân phận và Vương bất lão chính là hung thủ?!"
Dương Dạ cau mày: "Nếu như Vương bất lão thật còn sống, thì hắn đã bị mấy người nguyền rủa chết rồi, làm sao có thể tiếp tục giả làm nhị sư huynh đi theo chúng ta phá án?"
Lúc này cả bốn người còn chưa nghĩ ra thì các lá bài đã rung lên nhắc nhở.
Ngay sau đó, tiếng phát thanh thông báo: "Còn 30 phút trước khi kết thúc phiên tự do khám phá. Xin hãy chú ý thời gian."
Năm phút sau.
Bốn người lại giải tán. Ngọc đại phu và đại sư huynh đi chỗ khác kiểm tra.
Cố Lương và Dương Dạ đã tìm thấy mọi thứ họ cần thấy, nên thay vì tiếp tục lần tìm manh mối, họ đi đến hồ nước nhân tạo cạnh hòn non bộ.
Gió từ từ thổi tới, sóng nước êm đềm.
Dương Dạ và Cố Lương ngồi cạnh nhau bên bờ hồ, dành một chút thời gian nghỉ ngơi sau khoảng thời gian tìm kiếm căng thẳng.
Dương Dạ thở ra vài hơi, nghiêng người nhìn Cố Lương: "Anh cảm thấy thế nào?"
Cố Lương nói: "Phân tích trước đây của chúng ta không sai, nhất định là có kẻ giả mạo. Mà kẻ giả mạo này rất có thể là cái người tiểu sư đệ kia. Bởi vì kịch bản sẽ không vô duyên vô cớ mà đưa ra manh mối về tiểu sư đệ cho chúng ta như vậy. Thực ra sau khi nhìn thấy những món đồ ở phòng quản gia, tôi đã có một suy nghĩ."
"Anh nói ra thử xem?"
"Nhật ký quản lý có viết —— Trong một lần nào đó tiểu sư đệ và Vương bất lão cùng ra ngoài làm việc. Lúc trở về thì chỉ có mỗi Vương bất lão, còn tiểu sư đệ thì chết ở nơi đất khách quê người. Tôi nghĩ rằng có lẽ lúc Vương bất lão trở về thì đã là tiểu sư đệ rồi."
"Nhưng quản gia nói sau khi Vương bất lão bế quan bảy năm thì tính tình mới thay đổi. Lúc hắn trở về thì còn chưa đổi tính."
"Có thể lúc tiểu sư đệ vừa mới về, sợ bị mọi người hoài nghi, vì thế bắt chước hành vi cử chỉ của Vương bất lão. Còn một người sau bảy năm bế quan, tính tình có thể thay đổi nên sau khi xuất quan, hắn không tiếp tục giả bộ nữa."
Dương Dạ sau khi nghe xong, gật gù: "Hợp lý. Vậy chuyện da mặt thì giải thích thế nào?"
Cố Lương nói: "Vừa rồi Ngọc đại phu nói cũng đúng một nửa. Người chết thực ra chính là nhị sư huynh, còn nhị sư huynh mà chúng ta đang điều tra chính là kẻ giả mạo, cũng chính là tiểu sư đệ giả trang. Cái tên tiểu sư đệ bí ẩn này, lúc trước thì giả làm Vương bất lão, giờ thì cải trang thành nhị sư huynh."
Dương Dạ híp mắt lại: "Tiểu sư đệ và nhị sư huynh tráo đổi thân phận lúc nào, vì sao lại tráo đổi? Vì sao tiểu sư đệ lại gϊếŧ nhị sư huynh? Nếu như nghĩ theo hướng này thì câu chuyện diễn ra như nào mới hợp lý? Trong kịch bản không có bất kỳ manh mối nào chỉ theo hướng này."
Một lúc lâu sau, Cố Lương mới bình tĩnh nói: "Trước đây bọn họ không có đổi thân phận, có thể là hôm nay mới tráo đổi."
"Nhị sư huynh muốn gϊếŧ Vương bất lão, nhưng anh ta sợ lời nguyền không linh nghiệm nên đã đến phòng Vương bất lão và dùng dao đâm. Nhưng anh ta không ngờ rằng mình lại bị tiểu sư đệ đội lốt Vương bất lão gϊếŧ chết. Còn tiểu sư đệ vì để đánh lừa mọi người nên đã mang da mặt của nhị sư huynh, đóng giả nhị sư huynh và xuất hiện trước mặt chúng ta, thậm chí còn cùng chúng ta điều tra vụ án." - Cố Lương ném một hòn đá xuống hồ, từng gợn sóng tròn tản ra tứ phía. Cố Lương chầm chậm mường tượng lại diễn biến của sự việc trong đầu.
Ngày 9 tháng 9, vào lúc nửa đêm.
Đại sư huynh lấy cớ đi vệ sinh để gϊếŧ Vương bất lão bằng một cây kiếm với lời nguyền trên mặt sân. Cùng lúc đó, nhị sư huynh kiếm cớ vào bếp, nhưng thực chất là lẻn vào phòng ngủ của Vương bất lão. Anh ta biết Y mỹ nhân đang hú hí với Tuệ đại sư nên chỉ có mình Vương bất lão ở trong phòng. Vì vậy anh ta tránh được sự chú ý của mọi người, vào kiểm tra xem Vương bất lão có bị mình nguyền rủa chết hay không.
Trước khi vào phòng ngủ của Vương bất lão, nhị sư huynh đã đến kho binh khi trước, tiện tay lấy đi một con dao phòng trường hợp khẩn cấp. Anh ta không sử dụng thanh kiếm của mình mà lấy con dao từ kho binh khí. Bởi vì theo lẽ thường thì anh ta có thể tránh khỏi việc bị nghi ngờ vì hung khí là món đồ nằm ở nơi mà tất cả mọi người đều có thể lấy được.
Sau khi đến phòng ngủ của Vương bất lão, nhị sư huynh phát hiện ra Vương bất lão vẫn chưa chết, mà đang bị hôn mê do thuốc.
Nhưng vì sao?
Đây là chú sát, theo lý mà nói thì không thể có sai sót được. Thế tại sao Vương bất lão vẫn chưa chết?
—— Chẳng lẽ người trước mặt không phải là Vương bất lão?
Sau khi có suy nghĩ này, nhị sư huynh đã đến gần Vương bất lão và kiểm tra kỹ càng. Cuối cùng anh ta đã tìm thấy dấu vết của chiếc mặt nạ da người trên mặt hắn.
Nhị sư huynh lúc này hiểu ra—— Vương bất lão này chính là giả.
Vương bất lão này rất có thể là do tiểu sư đệ cải trang thành.
Tiểu sư đệ vốn đã uống thuốc mê đang nằm mê man nhưng khi nhị sư huynh đang nghiên cứu khuôn mặt của hắn thì thuốc hết tác dụng. Hắn đột nhiên tỉnh lại.
Cố Lương nói đến đây, Dương Dạ nói: "Cho nên việc tiểu sư đệ gϊếŧ nhị sư huynh là do cuồng sát. Lúc hắn tỉnh lại thấy nhị sư huynh phát hiện ra bí mật của mình, đúng lúc trong tay anh ta còn có con dao nên tiểu sư đệ đã dứt khoát đoạt lấy con dao kia và gϊếŧ anh ta."
Cố Lương ngẫm nghĩ, rồi lắc đầu: "Không đúng lắm. Tiểu sư đệ là người thiện lương nên sẽ không chủ động gϊếŧ người, mà sẽ nói chuyện với nhị sư huynh, nhờ anh ta giúp che giấu bí mật. Có điều..."
"Nhị sư huynh không nghĩ như vậy. Anh ta không biết tính tình của tiểu sư đệ, sợ sư đệ bởi vì bị bại lộ bí mật mà gϊếŧ mình nên anh ta đã ra đòn phủ đầu trước. Chỉ là anh ta chưa kịp gϊếŧ tiểu sư đệ đã bị tiểu sư đệ gϊếŧ, có lẽ là để tự vệ."
Dương Dạ: "Vậy chữ trên thi thể anh giải thích thế nào?"
Cố Lương trầm ngâm một hồi, tựa như đang suy nghĩ.
Một lúc sau, Cố Lương nói: "Tiểu sư đệ đã đâm nhị sư huynh hai nhát, một nhát vào phổi và một nhát vào động mạch chủ bụng. Để che giấu tội ác của mình, hắn đi đến mật đạo và lấy đi hai tấm da mặt. Hắn dùng da mặt của Vương bất lão đắp lên mặt nhị sư huynh, khiến mọi người đều tưởng rằng Vương bất lão đã chết. Còn bản thân mình thì đeo da mặt nhị sư huynh, đóng giả làm nhị sư huynh."
"Lúc này, hắn cần phải nguỵ tạo ra nguyên do Vương bất lão chết. Hắn dựa theo hai vết dao kia, khắc thêm hai chữ "súc sinh" để nguỵ trang đây là do báo thù mà thành. Vương bất lão có rất nhiều kẻ thù nên sẽ có rất nhiều kẻ bị tình nghi. Sẽ không ai nghi ngờ việc hắn đang đóng giả thành nhị sư huynh."
Dương Dạ hỏi lại: "Nếu là như vậy thì tiểu sư đệ sẽ không biết tuyến thời gian buổi sáng của nhị sư huynh. Nhưng lúc chúng ta hỏi hắn, sao hắn có thể nói chính xác tuyến thời gian như vậy được?"
Cố Lương: "Hắn là tiểu sư đệ của phái Tiêu Dao, đương nhiên sẽ biết phép "Vẽ vòng tròn nguyền rủa ngươi", cũng biết giờ Mão mới có hiệu lực. Nhị sư huynh dùng giấy bút để vẽ lời nguyền thì những mảnh giấy đó, hẳn là đã bị tiểu sư đệ nhìn thấy. Hơn nữa cả buổi sáng hắn đều ở cùng đại sư huynh, có lẽ là nghe những lời đại sư huynh nói, nên càng thêm nắm rõ thói quen sinh hoạt của hai vị sư huynh này. Tổng kết lại thì không khó để đoán ra tuyến thời gian của nhị sư huynh."
Một lúc sau, Cố Lương đứng dậy nhìn Dương Dạ, thấy sắc mặt của hắn có vẻ nghiêm trọng, không có vẻ gì là thoải mái nhẹ nhõm sau khi phát hiện ra chân tướng.
Cố Lương hỏi hắn: "Trước mắt xem ra chỉ có tiểu sư đệ giả dạng Vương bất lão mới biết chuyện mật đạo cho nên tấm da mặt chỉ có thể là bị hắn lấy đi. Cậu cảm thấy có gì đó không đúng sao?"