Kịch Bản Sát Nhân Đời Thực

Chương 22: Hoạ bì- Trường sinh (9)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi rời khỏi Tàng thư các, Dương Dạ và Cố Lương đi đến kho binh khí. Binh khí được đặt trên các giá đỡ khác nhau, có kiếm, súng, và giáo. Nhìn qua từng thứ một, Cố Lương thấy trên giá để dao bị thiếu mất một con dao. Trên kệ còn khắc ba từ, "Dao cắt nước."

Cố Lương bước tới và đo đạc kích thước. Nhìn bề ngoài thì giống với con dao ở hiện trường vụ án. Kho binh khí rất gần phòng ngủ của Vương bất lão, nên không khó để suy đoán hung thủ đã lấy con dao ở đây Vương bất lão, sau đó ném lại ở hiện trường vụ án. Ngoài việc thiếu một con dao, không còn manh mối nào khác trong kho binh khí.

Sau khi rời kho binh khí, hai người đi đến phòng của quản gia. Đây là nơi ở của người trông nom phái Tiêu Dao. Trong phòng rất xa hoa, rất nhiều đồ dùng nhìn vô cùng giá trị, thậm chí còn có những hộp trang sức chất đầy ngọc trai và mã não.

"Xem ra làm quản gia ở đây kiếm được rất nhiều tiền."

Cố Lương nhướng mày, lấy ra hai quyển sách từ trong ngăn kéo, một quyển là sổ sách kế toán, quyển còn lại là sổ sách ghi "Nhật Ký Quản Lý".

Cố Lương nhìn vào sổ sách kế toán trước.

Những khoản thu chi lớn nhỏ của phái Tiêu Dao đều được ghi vào trong sổ này.

Cố Lương cẩn thận kiểm tra từng trang, tập trung tìm kiếm nội dung liên quan đến Vương bất lão và một số kẻ tình nghi.

Anh đã có phát hiện quan trọng.

"Ngày mồng bảy tháng ba, chưởng môn mua cho đại sư huynh một thanh bảo kiếm nổi tiếng Sơ Ảnh giá một ngàn lượng bạc."

"Ngày mồng mười tháng năm, chưởng môn mua cho đại sư huynh một cây sáo bạch ngọc giá năm trăm lượng bạc."

...

"Vương bất lão đúng là chịu chi cho đại sư huynh, quả là chân ái."

Cố Lương lật hết sổ kế toán, rồi sau đó mở cuốn "Nhật Ký Quản Lý".

Đây coi như là nhật ký của quản gia, ghi lại rất nhiều chuyện vặt vãnh, rất nhiều chuyện tầm phào.

Mười lăm năm trước, Vương bất lão lần lươt thu nhận đại sư huynh và nhị sư huynh làm đồ đệ.

Mười ba năm trước, Vương bất lão thu nhận tiểu sư đệ làm đồ đệ.

Mười năm trước, tiểu sư đệ và Vương bất lão đi ngao du. Tiểu sư đệ đã chết ở bên ngoài. Sau khi trở về, Vương bất lão bắt đầu bế quan.

Ba năm trước, Vương bất lão xuất quan. Cùng năm đó, Vương bất lão cưới Y mỹ nhân làm vợ.

...

"Vậy là mười năm trước Vương bất lão đã bế quan, mãi cho đến ba năm trước mới xuất quan. Sau khi xuất quan là đã đổi người."

Đồng tử Cố Lương hơi co lại: "Có điều... tiểu sư đệ này là ai? Trong kịch bản của tôi không có tên này thì còn có có thể hiểu được, bởi vì khi tôi "kết hôn" thì y đã chết rồi. Nhưng tại sao đại sư huynh và nhị sư huynh lại không nhắc tới y?"

Dương Dạ dang rộng hai tay, vươn vai ra: "Lát nữa chúng ta hãy tập trung hỏi hai người bọn họ về tiểu sư đệ. Tiếp đó... tuyến thời gian của hai người bọn họ, chúng ta cũng cần phải hỏi."

Cố Lương: "Xem ra là khóa chặt mục tiêu vào hai người họ."

Dương Dạ gật đầu: "Đúng vậy, chúng ta gần như đã xem qua những thứ cần xem, hiện tại có thể khẳng định người chết là Vương bất lão giả mạo. Nhưng không có manh mối nào cho thấy có người biết chuyện giả mạo này, ngay cả người quản gia rất thân cận cũng chỉ cho rằng ông ta sau khi bế quan bảy năm thì đổi tính. Không ai biết được Vương bất lão đã bị đổi người. Mọi người đều nguyền rủa cái tên Vương bất lão thực chứ không phải kẻ giả mạo kia cho nên Vương bất lão giả đã bị gϊếŧ bởi một con dao, không phải là do bị nguyền."

Việc kiểm tra phòng của quản gia đã hoàn tất, và hơn một nửa thời gian khám phá hai giờ đã trôi qua.

Cố Lương và Dương Dạ vội vã, gần như đã kiểm tra mọi ngóc ngách của phái Tiêu Dao, nhưng không tìm thấy thêm bất kỳ manh mối nào.

Dù sao thì bản đồ của phái Tiêu Dao cũng khá lớn, chạy như vậy cả tiếng đồng hồ khiến cả hai người hơi đuối, liền vào phòng bếp lấy ít cháo húp cho đỡ khát rồi nghỉ ngơi một lúc.

Cố Lương húp một ngụm cháo nguội, nhìn thời gian trên lá bài, họ không còn nhiều thời gian để khám phá nữa.

Về cơ bản đã xác định được hung thủ nằm trong đại sư huynh và nhị sư huynh, nhưng vẫn chưa thể xác định rõ ai là kẻ ra tay thực sự.

Bởi vì chạy quanh liên tục, trán Cố Lương đổ mồ hôi, sắc mặt không còn tái nhợt như thường ngày, mà hồng hào hơn. Khoé mắt và lông mày của anh như được tô thêm son phấn, kết hợp hoàn hảo với bộ váy đỏ mà anh đang mặc.

Dương Dạ đơ ra nhìn anh một cái, thấy chóp mũi của anh chảy xuống một giọt mồ hôi, nhìn rất... rất gợi cảm.

Ánh mắt của hắn không kiểm soát được mà trượt xuống. Trái khế của Cố Lương cũng nhỏ vài giọt mồ hôi, thấm ướt vào trong quần áo anh.

Con ngươi của Dương Dạ sâu thẳm, hắn liền dời ánh nhìn đi chỗ khác.

Múc một thìa cháo lạnh vào miệng, xua tan sự khô khóc của cổ họng và lòng hắn, Dương Dạ nói: "Anh đói bụng không? Vừa nãy đi ngang qua vườn ra và chỗ nuôi gà, tôi thấy rau rất tươi ngon và gà cũng rất mập mạp. Đợi lát nữa điều tra xong, tôi sẽ đi gϊếŧ một con gà. Anh muốn ăn hầm hay om?"

Cố Lương ngẩng đầu nhìn hắn, tò mò hỏi: "Bây giờ mà chúng ta còn ngồi nghĩ về bữa tối. Cậu là một thám tử mà sao trông có vẻ không vội gì vậy?"

Dương Dạ mỉm cười: "Lo cho tôi à?"

Cố Lương nhướng mày: "Cũng đúng, nếu không may cậu chết đi, tôi sẽ mất đi một đầu bếp."

"Chậc, chỉ có nhớ thương đồ ăn tôi làm."

"Ừm, đúng vậy, vậy nên cậu nhất định phải sống cho tốt."- Vẻ mặt Cố Lương vẫn lạnh lùng, ra vẻ thản nhiên nói.

Dương Dạ nghe xong, trong lòng cảm thấy ấm áp—— Anh xem, đã như vậy rồi mà còn không chịu thừa nhận mình quan tâm tôi.

Đúng lúc này, nhị sư huynh tới phòng bếp kiểm tra. Anh ta vừa tới cửa đã thấy Dương Dạ và Cố Lương, liền chủ động chào hỏi: "Mấy người cũng đến à, có phát hiện gì không?"

Dương Dạ vẫy tay với nhị sư huynh: "Anh cứ vào trước đi, húp miếng cháo."

Nhị sư huynh nhìn hai người một cái, rồi cũng đi vào bếp.

Sau khi ngồi xuống, Dương Dạ bưng ra cho anh ta một bát cháo và hói: "Anh và đại sư huynh đã làm gì sau giờ Mão."

Nhị sư huynh suy nghĩ một chút rồi nói: "Ngay khi tôi xé và giấu tờ giấy dùng để nguyền rủa thì đại sư huynh trở về sau khi đi vệ sinh. Tôi rất đói, vì vậy tôi đã đi vào nhà bếp để tìm một cái gì đó để ăn. Nhưng lúc đó, chú đầu bếp chỉ mới bắt đầu nấu nướng nên tôi ở trong bếp để giúp đỡ. Đến cỡ giờ Mão một khắc, tức là 6h15, tôi trở lại với bữa sáng. Tôi tình cờ gặp đại sư huynh đang luyện tập trong sân, nên tôi đã mời anh ấy đến và ăn sáng với mình. Ăn cơm chưa được bao lâu, tôi nghe được tin từ tỳ nữ rằng chưởng môn đã qua đời. Anh thấy lúc anh đến chỗ chúng tôi thì có đồ ăn thừa trên bàn đó."

Nói cách khác, từ giờ Mão đến giờ Mão một khắc—— anh đã ở trong bếp 75 phút?"- Hiển nhiên Dương Dạ hơi nghi ngờ lời này, nhưng tạm thời vẫn giữ bình tĩnh.

Nhị sư huynh đáp: "Ngoại trừ thời gian đi đường, thì cỡ đó. Bởi vì tôi cần nhóm lửa."

Ánh mắt Dương Dạ trầm xuống, nhưng hắn không quan tâm trong 75 phút đó nhị sư huynh có thực sự ở phòng bếp hay không, ngược lại hỏi: "Trước khi ai rời đi và sau khi anh trở về, đại sư huynh đều ở đó. Nhưng anh không biết rằng liệu anh ta đã rời đi trong khoảng 75 phút anh đi vắng đó hay không?"Tác giả có lời muốn nói:

Đại sư huynh hay nhị sư huynh? Cá nào, cá nào ~~~

Editor: Cái arc này dài xỉu, mới đi được nửa đường thôi hmu hmu