Rút Thẻ Vô Tận Ngày Kiếm Một Tỷ

Chương 43

Nhưng đúng lúc này “ông chủ” lại gọi điện đến, sau khi biết chuyện liền bảo họ bỏ qua cho ông lão. Hắn nói không cần để ý tới, ý muốn nói chính là thả người đi. Dù hơi miễn cưỡng nhưng họ cũng chỉ có thể ngoan ngoãn trước uy lực của hắn ta.

Nhưng không ngờ ông già này không sợ chết, lại rất lì lợm, cứ dăm ba bữa là lại đến bấm chuông cửa, có khi còn xách theo thuốc lá, rượu bia, cứ như đang cố gắng lôi kéo mối quan hệ. Làm quen với đám tội phạm, đúng là không phải người thường.

“Này lão già, tôi khuyên ông một vừa hai phải thôi, chuyện này chúng tôi không thể giúp ông được đâu. Nếu ông cứ tiếp tục như vậy rồi khiến bọn cớm tìm được tới đây thì bọn tôi phải đào mả chôn ông đấy.” Người phụ nữ đi ra ngoài, từ chối túi đậu phộng của ông lão. Đậu phộng vẫn còn dính đầy đất, rõ ràng là vừa mới được đào lên. Người phụ nữ nhìn thấy thế, trong lòng không hiểu vì nỗi g ì mà ông lão này cứ cố chấp như vậy, đáy mắt cũng hiện lên một chút bực bội không đành lòng: “Người kia chúng tôi gϊếŧ không nổi đâu.”

Ông lão lần nữa bị cự tuyệt, đôi mắt già đυ.c ngầu nhìn cánh cửa sắt đóng chặt, nước mắt long lanh.

Ông đứng ngoài cửa hồi lâu, đặt bao đậu phộng ngoài cửa sắt rồi run rẩy quay người lên chiếc xe điện ba bánh cà tàng rồi rời đi. Nhưng tất cả bọn họ đều biết rằng, chỉ cần ông ta có thể đi, mũi vẫn còn thở, sợ là sẽ còn tiếp tục quay lại.

Đúng lúc này, một bản tin đang được phát trên TV.

“Sau ba tháng, cuối cùng anh hùng Đàm Dĩ Võ thành phố H của chúng ta cũng đã trở lại. Trong buổi giao lưu và thảo luận với các thuật sĩ cổ của Hiệp hội Ngoại cảm phương Tây, những môn võ cổ đại huyền bí và tuyệt đẹp của đất nước chúng ta khiến bạn bè nước ngoài được mở rộng tầm mắt…”

Người phụ nữ: “Bà mày khinh!”



Sau khi Mộ Dung Ảnh ngất đi được một lúc, cô tỉnh lại, cảm thấy mỉa mai nực cười vô cùng, giờ cô đã bị hủy hoại căn cốt biến thành một kẻ vô dụng, nhưng sau nhiều năm luyện tập, tố chất cơ thể của cô cũng khỏe hơn nhiều người khác, cho nên cơ chế phòng ngự của cơ thể không dễ mở, có mở thì cũng duy trì cũng rất ngắn.

Nếu không thì cô cũng sẽ không nghe thấy Vạn Dung nói chuyện điện thoại, trong không gian im lặng, giọng nói ở đầu dây bên kia rõ ràng như vậy.

“Đuổi kịp chưa ạ?” Văn Thanh hỏi.

Vạn Dung nhìn Mộ Dung Ảnh một cái rồi lạnh lùng nói: “Đuổi kịp rồi, lúc tôi đến nó đã gọi cảnh sát. Đúng là loại ngu xuẩn, không biết giữa chính phủ và thế gia có thỏa thuận hay sao, nó báo cảnh sát thì có ích gì?”

Văn Thanh: “... Nhưng chính phủ đã bất mãn với thế gia chúng ta từ lâu rồi. Tốt hơn hết vẫn nên cẩn thận, tránh bị tóm lấy nhược điểm.”

Mặt Vạn Dung tỏ vẻ khinh khỉnh, hoàn toàn không để tâm đến chuyện bị bên chính phủ nắm thóp, mà cho dù có bị nắm thóp thì đã làm sao?

Đầu bên kia do dự một lúc rồi nói: “Bác gái, cuối cùng Mộ Dung Ảnh cũng coi như đã thay mẹ mình trả nợ. Hiện giờ cô ta cũng không thể làm gì được, cứ giữ lại mạng cho cô ta đi vậy. Đến hôt chặt.”

“Cậu vẫn có chút tình cảm với nó đấy.”

“Dù sao cũng cùng nhau lớn lên mà, nhưng cháu chỉ yêu Tiểu Tuyết thôi.”

Vạn Dung liếc nhìn Mộ Dung Ảnh, thầm nghĩ với bộ dạng này thì chỉ có người đàn ông nào bị mù mới chịu yêu Mộ Dung Ảnh thôi, cho nên cũng không tra hỏi chuyện này với Văn Thanh mãi nữa.

Máu mũi với máu từ miệng Mộ Dung Ảnh tràn ra hòa cùng mồ hôi lạnh. Sự thật bẩn thỉu, tàn khốc, từng cú từng cú đả kích giáng xuống khiến đôi mắt cô đỏ ngầu, nước mắt chảy ra hoàn toàn không tự chủ được, nối uất hận dâng trào đến mức cả người đều run rẩy.

Khi Vạn Dung rời đi, Mộ Dung Ảnh khó khăn nói: “Tiểu Tuyết… có biết chuyện này không...”

Vạn Dung: “Hiện giờ Tiểu Tuyết không biết, sau này vĩnh viễn cũng không bao giờ biết, đỡ bẩn mắt bẩn tai của con bé! Tốt nhất là máy đừng giở trò gì với tao, nếu không tao sẽ khiến mày sống không bằng chết!”

Tuy rằng chính Vạn Dung chẳng phải người tốt lành gì, cũng chẳng ưa nổi Mộ Dung Tuyết ngây thơ đơn thuần, nhưng nếu là Mộ Dung Tuyết thì lại là một tiêu chuẩn khác. Bà ta cẩn thận bảo vệ đứa con gái mong manh của mình, không để cô ta phải đau khổ, cũng không muốn làm bẩn thế giới trong sáng của cô ta. Cho nên bà ta hoàn toàn không định để cô ta biết những chuyện năm xưa, rồi cả chuyện mà Mộ Dung Ảnh đang gặp phải.

Nhưng Mộ Dung Tuyết thật sự không biết gì hết hay sao? Cô ta có được nội lực thâm hậu như vậy, những nội lực đó đã từng chữa lành vết thương cho cô ta, đã từng vận chuyển trong cơ thể cô ta, chẳng lẽ cô ta không có chút cảm giác quen thuộc nào chắc? Cô ta không hề nghi ngờ chút nào ư? Tình cảm mà Văn Thanh dành cho cô ta, cô ta thật sự không hề phát hiện ra sao? Trong lòng Mộ Dung Ảnh ngập tràn nghi hoặc, hai mắt tối sầm, nhìn bóng lưng của Vạn Dung rời đi, trong lòng chỉ có nỗi uất hận thấu trời.

Dựa vào cái gì? Mẹ ruột Vạn Phù của cô đã từng là tuyệt đại phong hoa cỡ nào? Bà ấy bị Vạn Dung và Mộ Dung Trường Phong hãm hại như vậy mà họ không day dứt một chút nào hay sao? Cho dù độc trong người Mộ Dung Tuyết là do Vạn Phù hạ thì đã sao? Chẳng lẽ đấy không phải do chính tay họ chuốc lấy chắc? Sao bọn họ có thể làm như hai mẹ con cô mắc nợ bọn họ như một lẽ đương nhiên như thế?

Sao trên đời này lại có người vô liêm sỉ tới mức như vậy? Mà điều đáng căm hận hơn chính là hình như không ai biết được sự bẩn thỉu và vô liêm sỉ của bọn họ cả, không ai có thể giúp được cô.

Nhận ra điều ấy khiến Mộ Dung Ảnh căm phẫn đến mức tim quặn thắt lại.



Chiếc xe ba bánh chạy bằng điện tiếp tục đi về phía trước. Trên đường núi có chút gập ghềnh, xương sống của ông lão không được tốt, va chạm xóc nảy suốt cả đoạn đường, giờ đã đau không chịu nổi rồi, nhưng ông vẫn một mực kiên trì lên lên xuống xuống ngọn núi này. Cứ như thể lên núi cầu xin những người kia là sứ mệnh duy nhất trong đời ông.

Đi xe ba bánh hơn hai tiếng đồng hồ, điện đã hết nên ông lão buộc phải đứng dậy đạp vào bàn đạp để đi tiếp. Cuối cùng, chiếc xe tiến vào một con hẻm, ông lão khóa xe lại, vác bình điện vào một tòa nhà ống cũ rồi leo lên tầng bốn.

Rèm được kéo chặt trong căn phòng nhỏ, không một tia nắng lọt vào. Căn phòng rất hẹp, vừa bước vào cửa, quét mắt một lượt là có thể nhìn thấy hết cả căn phòng.

Trên chiếc giường dựa vào bức tường, một người đàn ông trẻ tuổi đang nằm bất động ở đó.

Mà một bóng người khác đang ngồi bên cạnh giường, tấm vải đen quấn lấy người đó từ đầu đến chân, ngồi đó bất động, hệt như một cây nấm trong bóng tối.