Rút Thẻ Vô Tận Ngày Kiếm Một Tỷ

Chương 42

Nhưng cũng có một số người thông minh, có tầm nhìn xa đã đoán được tại sao Hướng Huyền lại làm như vậy. Việc quỷ thần kia có giáng xuống nữa hay không, giáng xuống ở đâu, giáng xuống lúc nào rõ ràng không phải là thứ con người có thể điều khiển được. Muốn bí mật rút thẻ một mình độc chiếm, chỉ trong mơ mới có thể thực hiện được. Chỉ dựa vào bản thân mà muốn triệu hồi được Ngài để có được sức mạnh phi thường là điều quá khó khăn. Cho nên chỉ còn cách tung tin tức ra, để càng nhiều người biết chuyện này, càng nhiều người đi cầu nguyện, tới lúc đó mới gia tăng khả năng gọi được Ngài.

Sau đó, bọn họ liền nghĩ ra hai kết cục mà mình có thể khống chế được:

Thứ nhất, sau khi ai đó triệu hồi được Giang Tinh Chước, họ lập tức tới đó tìm cơ hội rút thẻ;

Thứ hai, nhiều người có được thẻ bài hơn, bọn họ liền biết ai có thẻ bài, thẻ bài có năng lực gì, sau đó liền nghĩ biện pháp đi đoạt.

Nhưng trên thực tế, ngoài hai lý do này, còn có một lý do nữa khiến Hướng Huyền làm như vậy.

“Chúa tể, ngài được toàn bộ người dân trên thế giới tin tưởng và sùng kính, giống như toàn thể các vị thần được tôn thờ trong lịch sử nhân loại. Nhưng tất cả bọn họ đều là giả hết, khi ai đó gặp phải bi kịch, không một vị thần nào đáp lại lời cầu nguyện của con người cả. Chỉ có ngài, ngài mới là chân thực, ngài mới chính là Chúa tể chân chính. Ngài không nên vô danh ẩn thế…”

Cô bé quàng khăn đỏ chắp hai tay trước ngực, lẩm bẩm một mình, thành kính đến mức lộ ra vẻ điên cuồng.

Sau khi khởi tử hoàn sinh, Hướng Cầm liền trở thành tín đồ cuồng tín của Giang Tinh Chước, muốn truyền giáo cho toàn thế giới. Thân là em gái của Hướng Huyền, dĩ nhiên không có ai dám dị nghị gì với cô ấy.

Huống hồ nếu so ra thì khu 6 có ưu thế hơn khu khác rất nhiều. Bọn họ có Tiêu Khắc mang trong tay thẻ phục chế cấp SSR, còn có An Duệ may mắn rút được thẻ người thép cấp SSR. Sau khi có được cơ thể cứng như thép, An Duệ hiển nhiên cũng trở thành tín đồ của Giang Tinh Chước, rất sẵn lòng cùng đi truyền giáo với Hướng Cầm.

...

Sau khi dư năng lượng, căn phòng nhỏ vô hình của Giang Tinh Chước đã từ thiếu đông thiếu tây biến thành một căn biệt phủ xa hoa. Nhưng rõ ràng như thế này còn chưa đủ, loại cấp bậc này sao xứng đáng để Chúa tể ở được? Thần điện phải có dáng vẻ của Thần điện chứ.

Nhưng cứ từ từ đã, dù sao cần một tòa Thần điện trước mặt mọi người bây giờ vẫn còn quá sớm.

Cô mở bảng dữ liệu ra.

Chúa tể: Giang Tinh Chước.

Cấp độ: Lv2 (Chúa tể tập sự)

Điểm năng lượng: 179273 ...... 187263 ...... (Điểm năng lượng tăng nhanh chóng, tuyệt vời, bạn đã nắm được ý nghĩa thực sự của việc thống trị trò chơi)

Cấp độ năng lực sáng tạo: Lv2 (vẫn còn rất yếu, cách vị trí hô mưa gọi gió còn rất xa mới có thể đạt tới, nhưng bạn đã thể hiện khả năng sáng tạo xuất sắc của mình, đã là chúa sáng thế danh xứng với thực)

Tùy tùng: 16 (Số lượng rất ít nhưng chất lượng cực cao, hãy tiếp tục chế tạo ác mộng đi!)

Giang Tinh Chước ấn mở mục “tùy tùng”, ở đây còn có thể chia nhỏ xem tùy tùng cống hiến bao nhiêu năng lượng. Không ngạc nhiên chút nào, hiện tại người cống hiến năng lượng nhiều nhất là Hướng Cầm, phía sau là An Duệ. Cả hai đều có nguồn cung cấp năng lượng ổn định, còn những tùy tùng khác thì có mức độ cống hiến gián đoạn, có lẽ vẫn đang duy trì cống hiến nhưng không được coi là nhiều.

Bất cứ cảm xúc nào một khi quá cực đoan đều được coi là cảm xúc tiêu cực. Tình yêu biến chất, hận thù, phẫn nộ, ghen ghét, tham lam… Trong số những cảm xúc tiêu cực này, lòng tham là mạnh nhất, vì chỉ có lòng tham là vĩnh viễn không có điểm dừng.

Nhưng còn có một cảm xúc khác có thể tạo ra năng lượng mạnh mẽ hơn lòng tham, hơn nữa còn liên tục không ngừng, đến chết mới thôi.

… Tín ngưỡng.

Không có gì cực đoan và điên rồ hơn tín ngưỡng.

Giang Tinh Chước đôi mắt cong cong, dịu dàng và vô hại như nước. Cô dịch người trên ghế sô pha, tựa đầu vào khuỷu tay, thỉnh thoảng nhét một quả nho vào đôi môi căng mọng, hướng Con mắt biết tuốt nhìn khắp thế giới này.

Thế giới này đã bước sang giai đoạn thứ 3. Cái gọi là giai đoạn thứ ba là giai đoạn mà luật pháp, sự tín nhiệm của chính phủ và quyền lực tập trung, đạo đức con người đang trên đà sụp đổ.

Dưới tình hình này, xã hội loài người gặp nạn không chỉ là do những lũ quái vật từ lò sát sinh mang tới.

Sự gia tăng của các băng nhóm phạm tội ở thành phố chính là một bằng chứng.

Băng nhóm tội phạm Đỉa Độc khét tiếng ở thành phố A chỉ trong một đêm đã chết sạch. Bất chấp nỗ lực ngăn chặn của chính phủ, tin tức vẫn lan đến tai của các băng nhóm tội phạm khác khiến giới giang hồ bàng hoàng.

“Đã xảy ra chuyện gì rồi! Việc này là ai làm? Chính phủ sẽ không làm như vậy, bọn họ vẫn cần phải tuân theo pháp luật nữa mà. Hay là các thế gia võ cổ?”

“Không có chuyện đó đâu. Thành phố A được nhà họ Tần trấn thủ. Trong đầu những kẻ đạo đức giả ra vẻ tôn nghiêm đó chỉ muốn quyền cai quản thành phố thôi, làm gì có chuyện ra tay được? Hôm đó người nhà họ Tần còn đang uống trà với mấy người ở thành phố khác để bàn nhau cách chống lại chính quyền nữa cơ mà.”

“Khoan từ từ, không phải hôm đó xuất hiện một người mặc đồ đỏ sao? Chính là cái người vung một kiếm đã trảm quái thú làm đôi ấy?”

“Đi xem lại đoạn video đó vài lần nữa thử đi, trông cô ta có vẻ giống với loại người sẽ làm ra việc này đấy.” Cao nhân thần bí kia nói, ngay cả yêu quái cũng bị một kiếm xẻ đôi, kiêu ngạo như vậy, muốn gϊếŧ người còn phải do dự sao?

Hơn nữa, đám người Độc Điệt kia chết rất quỷ dị, có vẻ là tự gϊếŧ lẫn nhau. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến cả một băng nhóm tội phạm lớn như vậy, từ lão đại cho đến đàn em đều tàn sát lẫn nhau ? Thật sự là càng nghĩ càng sợ, rốt cuộc làm thế nào mà được như thế?

“Ờm... ông chủ có biết chuyện này không? Ông chủ nói thế nào?”

Ông chủ… không ai biết hắn là ai cả, hắn ta là một nhà nghệ thuật, cũng là một tội phạm bí ẩn và vô cùng mạnh mẽ, người đã vạch ra một kế hoạch phạm tội không chê vào đâu được cho đám người tàn ác này. Người ta đồn rằng 2/3 số tội phạm trong cả nước đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn ta.

Tào Văn làm nội gián ở Đỉa Độc lâu như vậy, cũng không phải là không có cơ hội hốt gọn một mẻ đám tội phạm này, chỉ là mưu đồ của bọn họ sâu hơn như thế nhiều, muốn bắt được cục u ác tính được gọi là “Ông chủ” này. Nhưng hoàn toàn không thể ngờ, Giang Tinh Chước đột nhiên xuất hiện, Đỉa Độc cứ thế bị diệt sạch.

Các lão đại đang trò chuyện, thì điện thoại trên bàn của một người trong số đó đột nhiên vang lên, khi nhìn thấy tên người gọi, vẻ mặt kiêu ngạo của lão đại kia bỗng trở nên thận trọng và kính cẩn.

“Dạ thưa ông chủ?”

Một giọng nam nhẹ nhàng và du dương vang lên từ phía đối diện: “Kế hoạch ngày mai tạm dừng trước đi đã.”

“Chuyện này... là do có sắp xếp khác sao ạ?”

“Ừ, tôi có chút việc phải rời đi một khoảng thời gian, các người an phận một chút đi.”

“Là… là bởi vì chuyện của Đỉa Độc ạ?”

Bên kia không trả lời, điện thoại đã cúp máy. Nhưng trực giác của họ mách bảo, chắc chắn là do chuyện của Đỉa Độc rồi. Dù sao thì từ khi ông chủ xuất hiện, ông chủ chưa từng bị đánh bại lần nào cả. Chính quyền và các thế gia võ cổ đều không làm gì được hắn. Tất cả băng nhóm đều nằm trong tay hắn, hắn muốn bọn họ hủy diệt thì bọn họ mới có thể hủy diệt. Vậy là bây giờ Đỉa Độc lại lẳng lẳng bị tiêu diệt, dĩ nhiên là hắn không thể nhẫn nhịn được rồi.