Tại sảnh khu 6, khu trưởng khu 5 đi cùng một nhóm tinh anh tới đây làm khách, chờ lâu đến mức trong lòng đã mất kiên nhẫn hết cả rồi, nhưng ngoài mặt vẫn phải cực lực kiềm chế, tránh việc đàm phán không thành.
“Anh Hướng, chúng ta đều cùng nhau sống ở vùng đất bị bỏ hoang này, điều muốn thực hiện ở tận trong thâm tâm cũng đều giống như cả. Nếu có cách phá bỏ vòng vây, chúng tôi không ngại bỏ qua khúc mắc, hợp tác cùng có lợi.” Khu trưởng khu 5 là con trai của một người ở lò sát sinh, vóc người cao lớn, râu ria xồm xoàm, trông thô kệch vô cùng. Nhưng có thể làm tới chức khu trưởng thì cũng chẳng phải kẻ ngốc.
“Thẻ bài mà anh từng nói, có phải là thật hay không?”
Hướng Huyền vẫn đang ngồi trên xe lăn, Hướng Cầm cho anh ta sử dụng một viên thuốc phục hồi, chữa trị dây thần kinh ở hai chân cho anh ta xong, anh ta liền không để cô ấy tiếp tục dùng nữa, muốn tự mình làm vật lý trị liệu rồi về sau từ từ đứng dậy. Viên thuốc phục hồi này không dễ có, không khác nào thực thể được biến thành từ khát vọng sống mãnh liệt của Hướng Cầm. Anh ta không nỡ dùng, giữ lại về sau để hai anh em bảo vệ tính mạng thì tốt hơn.
“Có phải thật hay không, không phải mấy người đã nắm chắc trong lòng rồi à?” Hướng Huyền uống một ngụm trà, nói.
Thì bọn tôi đến đây là muốn xem chứng cứ chứ còn gì nữa! Khu trưởng khu 5 thật sự chỉ muốn bắt lấy hai vai Hướng Huyền mà lắc lắc điên cuồng lên. Đó là lý do tại sao ông ta ghét mấy kẻ đạo đức giả cứ thích nói năng lòng vòng thế này. Dù sao chuyện về thẻ bài cũng quá mức ngoài sức tưởng tượng, ngay cả khi có video, nhưng chỉ cần họ chưa nhìn thấy hoặc tận mắt sờ vào chứng cứ, họ sẽ luôn cảm thấy hoài nghi không chắc chắn.
Dù không chắc chắn nhưng lại muốn có vô cùng.
Lúc này Hướng Cầm chợt đi ra, gương mặt tươi tắn, nhan sắc hoạt bát thu hút sự chú ý của mọi người.
“Anh trai.” Hướng Cầm đi đến ngồi xuồng bên cạnh Hướng Huyền.
Khu trưởng khu 5 đứng phắt dậy, hai mắt trợn trừng: “Lẽ nào đây là…”
“Bằng chứng mà ông muốn.” Hướng Huyền kêu thuộc hạ mang cho Hướng Cầm một bình sữa, ánh mắt dịu dàng đi rất nhiều.
Hướng Cầm nghiêng đầu: “Nếu vẫn cảm thấy không đủ, như thế này thì sao?”
Chỉ thấy trên chiếc áo choàng màu đỏ toát ra một thứ gì nhớp nháp dinh dính màu đen, sau đó nửa khối lớn cao su chảy rơi xuống mép, biến thành hình người, mà hình người lại tiếp tục nở ra và lớn dần lên.
Cái, cái gì... Mấy người ở khu 5 đứng phắt dậy, lập tức lùi lại rồi sờ vào súng. Đây chính là thứ đã khiêng cả chiếc xe jeep lên mà bọn họ nhìn thấy trong video giám sát!
“Xin thứ lỗi, cho tôi mượn bóng của mọi người dùng một chút nhé.” Hướng Cầm bình tĩnh nói.
Bọn họ vội vàng cúi đầu, sau đấy lập tức phát hiện bóng của mình đã biến mất, bõng của những người khác cũng tách ra khỏi thân thể một cách kỳ lạ, bị Ảnh Nhân của Hướng Cầm hút đi. Ảnh Nhân hút càng nhiều bóng người thì càng lớn hơn, rất nhanh đã lên đến trần nhà, đẩy mạng nhện ở trên trần nhà sang một bên.
Hướng Cầm: “Đủ rồi.”
Lúc này Ảnh Nhân mới dừng lại, đầu khom khom chen chúc trên trần nhà, gương mặt đen như mực nhăn nhúm hết lại, trông vừa tội vừa buồn cười.
“Chứng cứ đủ chưa?” Hướng Cầm nói.
“Bà mẹ nó… đủ rồi, quá đủ rồi!” Thu Hùng đã trở thành một người không còn bóng, rõ ràng ông ta đứng bên dưới bóng đèn nhưng lại không thấy bóng đâu. Lúc này ông ta muốn không tin cũng không được.
“Vậy thì mau cầu nguyện đi.” Hướng Cầm cười rạng rỡ, chắp tay cung kính trước ngực, đôi mắt đen hơi híp lại, lộ ra vẻ bí hiểm: “Cầu nguyện với Chúa tể của tôi đi.”
Mấy người ở khu 5 lúc đến thì nửa tin nửa ngờ, tới lúc về thì lòng đầy chấn động.
Những người ở khu khác đều đang theo dõi, trông thấy biểu cảm như vậy của người khu 5, tim càng thêm đập rộn lên, chẳng lẽ là thật? Những tấm thẻ bài thật sự có thể mang lại cho con người siêu năng lực và khiến họ sống lại? Những sinh vật kỳ bí khó tin kia thật sự tồn tại?
Tin tức này không khác nào gợn sóng trên mặt hồ phẳng lặng, lấy khu 6 làm trung tâm, bốn phương tám hướng lan truyền tin tức trấn động ra.
“Nếu như là thật thì tại sao người khu 6 lại nói cho chúng ta biết?”
“Hơn phân nửa là thật. Mọi người đã quên An Duệ rồi sao? Hiện giờ An Duệ đang ở khu 6. Tôi đoán anh ta cũng có được cuộc gặp gỡ thần kỳ kia nên mới có thể sống sót rời khỏi khu 3. Cũng đỉnh đấy, coi như ở hiền gặp lành rồi.
“Nhưng tại sao khu 6 lại nói cho chúng ta biết? Độc chiếm năng lực này không phải là tốt hơn sao?”
“Rõ ràng là không thể độc chiếm...”
“Chỉ cần cầu nguyện là có thể ư?”
“Cầu nguyện với ai?”
“Chúa tể.”
Đừng nói người khu khác không thể hiểu, ngay cả ở khu 6 cũng có nhiều người không thể hiểu được, tại sao phải công bố tin tức này ra ngoài? Bọn họ phải tranh thủ thời gian vơ vét của cải, vụиɠ ŧяộʍ rút thẻ chứ, một mình độc chiếm không phải tốt hơn à? Cho dù tới cuối cùng không thể che giấu được nhưng bọn họ có nhiều thêm mấy thẻ bài thì vẫn mạnh hơn cơ mà.