Nghe được lời của Hướng Cầm, đôi mắt ti hí của thiếu gia khu 5 thoáng động, nở nụ cười ngây ngô, liên tục xua tay nói: “Không cần, không cần đâu, hay là thôi đi vậy. Tôi chỉ hơi quan tâm đến tình hình của cô ấy thôi, giờ đã biết rồi, vẫn nên xin phép về trước.”
Ai mà không biết trước đây Mạc Dao từng sống như một công chúa ở đây. Lúc này lại bị Hướng Huyền lấy được đầu, ngâm mình ở bể cá, ý phạt đã quá rõ ràng.
Trước kia hắn thích Mạc Dao, tìm mọi cách để theo đuổi cô ta, việc gì cũng thuận theo là bởi vì Mạc Dao xinh đẹp, còn là công chúa của khu 6, đối tượng liên hôn cực kỳ hoàn hảo.
Nhưng hiện giờ Mạc Dao chỉ còn lại một cái đầu, trong lòng hắn chỉ còn lại nỗi khϊếp sợ. Hơn nữa Mạc Dao còn đắc tội Hướng Huyền, hắn còn muốn cô ta, không phải nói rõ là muốn đối đầu với Hướng Huyền hay sao? Hắn cũng đâu có không ngốc, có biết bao mỹ nhân xinh đẹp cơ thể lạnh lặn ngoài kia, vì một cái đầu mà đối nghịch với Hướng Huyền thì quả thực không đáng tẹo nào.
Còn thuốc phục hồi kia, nếu thật sự có thứ như vậy thì phải tự giấu đi, khi gặp bệnh còn có thể mang ra cứu mạng chứ. Đồ gia truyền không giữ mà lại đưa cho Mạc Dao dùng? Đùa gì vậy?
Đôi mắt Mạc Dao đỏ như máu, muốn con cún dính người không hơn không kém này biến mất.
“Chậc chậc chậc chậc. Người xưa nói quả không sai, gϊếŧ người người gϊếŧ ta. Kẻ đạo đức giả, ích kỷ và độc ác như cô đương nhiên không xứng với một trái tim chân thành. Sẽ chẳng có ai vì cô mà tình nguyện bỏ ra 10 triệu để rút thẻ đâu.” Hướng Cầm khom lưng nhìn Mạc Dao: “Cô sẽ mãi mãi, mãi mãi không hơn được tôi đâu.”
Hướng Cầm đứng dậy, xoay người đi ra ngoài, đóng cửa lại, nhốt Mạc Dao ở nơi địa ngục chật hẹp và đáng sợ này. Cô vừa đi vừa vui sướиɠ xoay một vòng, nhìn vạt áo choàng nở ra như một bông hoa. Đây chính là quà mà Chúa tể ban tặng, cô vô cùng yêu thích.
...
Sau khi Mộ Dung Trường Phong hút đi toàn bộ công lực của Mộ Dung Ảnh, Vạn Dung không khỏi tự hỏi, ông ta sẽ thật sự truyền hết công lực cho Mộ Dung Tuyết đấy chứ?
Kết quả là bà ta đã suy nghĩ quá nhiều rồi, Mộ Dung Trường Phong và bà ta cùng nhau đi đến tòa viện của Mộ Dung Tuyết. Tới nơi, Mộ Dung Trường Phong không chút do dự, lập tức truyền hết công lực mà bất cứ ai cũng muốn của Mộ Dung Ảnh cho Mộ Dung Tuyết.
Giờ phút này, Vạn Dung cảm thấy như vậy là đã đủ để chứng minh sự chân thành của Mộ Dung Trường Phong, bà ta lập tức tha thứ cho quá khứ của ông ta, mọi thù hận đều biến mất, ánh mắt sắc bén cũng trở nên ôn nhu.
Mộ Dung Trường Phong ôm bà ta an ủi, Vạn Dung càng thêm cảm động, không hề chú ý rằng ánh mắt Mộ Dung Trường Phong nhìn bà ta không có chút cảm xúc nào cả. Chỉ khi nhìn Mộ Dung Tuyết, ông ta mới thật sự dịu dàng và yêu thương.
Giang Tinh Chước ngồi xem trò vui qua Con mắt biết tuốt, cảm giác khó hiểu vô cùng. Một người đào hoa tứ phía, sẽ vì con gái mà hồi tâm chuyển ý được ư? Không hề có chút tình cảm nào với người mẹ nhưng lại tràn ngập tình yêu với người con. Cho dù thật sự có chuyện yêu con không yêu mẹ đi chăng nữa, nhưng nếu ghép chuyện đó với Mộ Dung Trường Phong, vẫn luôn cảm thấy có gì đó sai sai.
Mộ Dung Tuyết cảm nhận được nội lực dồi dào, trong lòng vui mừng rơi nước mắt: “Cảm ơn cha, cha cho con nhiều như vậy ... Thật sự sẽ không tổn hại gì đến cơ thể của cha chứ ạ?”
“Không sao, đừng lo lắng, con cứ làm quen với sức mạnh này đi. Một thời gian sau cha sẽ mở tiệc chiêu đãi, mời những người từ các thế gia khác đến, giới thiệu con cho bọn họ.” Mộ Dung Trường Phong cười nói.
“Thật sao ạ? Ngài tổng thống cũng sẽ đến chứ?”
Vạn Dung chọc vào trán cô ta: “Con ấy à, ỷ vào cha con chiều chuộng mà muốn làm khó ông ấy có phải không? Các thế gia trong tối ngoài sáng đều âm thầm muốn có được quyền quản lý thành phố từ tay chính phủ, mời tổng thống đến đây, các gia tộc khác sẽ nghĩ thế nào về chúng ta chứ? Mà tổng thống là người con muốn gặp là có thể gặp chắc? Nếu con muốn gặp tổng thống, chờ tới khi lò sát sinh xuất hiện thì biểu hiện cho tốt vào.”
“Vâng ạ.” Mộ Dung Tuyết lè lưỡi, vui vẻ lăn xuống giường, sau đấy lại ngẩng đầu lên, “Chị đâu rồi, sao mấy ngày nay không thấy chị đến gặp con?”
Vạn Dung: “Con bé đang bế quan, trong một năm rưỡi nữa sẽ không thể ra ngoài được. Ngoan, đừng quấy rầy chị, hại chị tẩu hỏa nhập ma đấy.”
“À, vâng ạ.”
Trong tiểu viện vắng vẻ, Mộ Dung Ảnh đang “bế quan” chật vật nằm trên giường, hiện giờ cô ấy đã bị liệt, người chăm sóc cô ấy là một người phụ nữ trung niên độc ác, là người hầu trung thành của Vạn Dung.
Người hầu trung thành lục tung phòng ngủ của cô ấy lên, lấy đi tất cả những dụng cụ có thể giao tiếp được với thế giới bên ngoài. Một người đã mất khả năng vận động, lại không cách nào tìm được phương thức liên lạc với thế giới bên ngoài, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chả hay. Cho nên, người hầu trung thành này cũng không trông chừng cô ấy mọi lúc mọi nơi, nhanh chóng đi sang phòng bên cạnh để cày phim.
Mộ Dung Anh bật khóc, nghiến răng căm hận, nhưng trong mắt vẫn còn có tia sáng.
Sau khi người hầu trung thành rời đi, cô ấy liền chống mình dậy, dùng tay kéo người rời khỏi giường.
Trước đây, để cô ấy tập trung luyện công, hoặc có khi thật ra là để cách ly cô ấy không cho cô ấy tiếp xúc với thế giới bên ngoài, Vạn Dung thường tịch thu điện thoại di động và máy tính của cô ấy, nhưng ở trong này cô đơn quá, cho nên để có thể duy trì liên lạc với Văn Thanh, cô ấy đã học được cách giấu di động đi.
Điện thoại di động được giấu trong một ngăn ẩn dưới giường, người hầu trung thành đã không phát hiện ra.
Mộ Dung Ảnh lấy điện thoại di động từ bên trong ra, đã lâu không dùng nên không còn điện nữa rồi. Cô bé cầm điện thoại di động, lấy cục sạc ra, trèo lên góc tường cắm vào ổ cắm điện, kết nối điện thoại di động.
“Nhanh lên, nhanh lên nào...” Mộ Dung Ảnh nhìn biểu hiện giao diện nạp điện chậm rãi trên điện thoại, tay cứ giữ mãi nút nguồn, thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa như một con chim non sợ hãi. Đây là cơ hội duy nhất của cô, cô không muốn chết ở đây, nhất định phải cầu cứu!
Điện thoại từ từ mở máy, trong bóng tối bao trùm, ánh sáng le lói thôi nhưng lại rất chói mắt, Mộ Dung Ảnh bật khóc, run rẩy bấm một dãy số.
“Bíp... bíp... bíp...”
“Nhanh.. nhanh lên..”
Đột nhiên ngoài cửa có tiếng bước chân.
Cả người Mộ Dung Ảnh run lên, kinh hãi quay lại nhìn.
Hình bóng của người hầu già được phản chiếu qua cửa sổ.
Cũng may là bà ta không vào, hình như bà ta chỉ đi ngang qua rồi đi vào bếp thôi.
Đúng lúc này…
“Alo?” Một giọng nam quen thuộc vang lên từ đầu dây bên kia.
“Văn Thanh, là em đây!” Mộ Dung Ảnh vội vàng nói: “Văn Thanh, giúp em với! Mau cứu em với...”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đấy hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Mộ Dung Ảnh vừa khóc vừa nhanh chóng giải thích ngắn gọn mọi chuyện, bên kia lẳng lặng nghe, cô gái cầm điện thoại mà như đang bám lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, qua một lúc lâu mới có tiếng trả lời: “Ra vậy, cô chờ chút.”
Điện thoại bị cúp máy.
“Alo? Alo?” Mộ Dung Ảnh sững sờ, sau đấy liền nghĩ Văn Thanh nhất định đang đi tìm cách giúp cô ấy rồi. Trưởng lão nhà họ Ôn đều rất thích cô ấy, nghĩ kỹ lại thì nếu lúc trước cô ấy không bỗng dưng bị nhà họ Văn chú ý tới, được nhà họ Văn coi trọng thì Mộ Dung Trường Phong và Vạn Dung sẽ chẳng bao giờ để cô ấy đính hôn với Văn Thanh. Vậy nếu Văn Thanh nói cho nhà họ Văn biết chuyện cô ấy đang gặp phải, chắc họ sẽ giúp cô ấy thôi phải không?
Trong lòng ôm hy vọng này, Mộ Dung Ảnh một mực chờ đợi, chờ đợi, nhưng dần dần lại chợt thấy bất an.
Không đúng, giờ cô ấy đã là kẻ bỏ đi rồi, nhà họ Văn còn thích cô ấy được không? Nếu nhà Mộ dung không chịu thừa nhận cũng có làm gì được bọn họ đâu? Một mình Văn Thanh không thể chống lại nhà Mộ Dung, hơn nữa nhà họ Văn ở thành phố C, nước xa không cứu được lửa gần...
Nghĩ tới đây, Mộ Dung Ảnh mới nhận ra người đầu tiên cô nghĩ đến để cầu cứu không phải là người thích hợp nhất. Cô thở dốc, nhanh chóng cầm điện thoại di động lên gọi cảnh sát.
“Bang!” Cánh cửa bị bật ra.
Mộ Dung Ảnh quay phắt đầu lại, hoảng sợ nhìn Vạn Dung.
Vạn Dung như bóng ma sải bước đi tới, đá vào điện thoại di động của cô: “Mày giống mẹ mày y như đúc, bên ngoài thì tỏ vẻ hào sảng trong sáng nhưng sau lưng lại làm những chuyện nhỏ nhen nhơ nhớp! Mày còn muốn cầu cứu nữa à, mẹ mày hại con gái tao ăn phải độc sống trong khổ sở nhiều năm như vậy. Giờ mày chỉ là trả nợ thay mẹ mày thôi, hiểu không!”
Vì sao? Sao Vạn Dung lại đột nhiên xuất hiện, như thể biết cô đang kêu cứu?
Trước khi bị cái tát trời giáng làm cho choáng váng, trong đầu Mộ Dung Ảnh xuất hiện một bóng người, trái tim cô cũng giống như tầm mắt, bỗng chốc chìm vào bóng tối…
Trong lúc Vạn Dung đang hành hạ Mộ Dung Ảnh thì Mộ Dung Trường Phong vẫn đang ở trong sân nhỏ để hướng dẫn Mộ Dung Tuyết dùng nội lực lưu thông trong thất kinh bát mạch, hoàn toàn không quan tâm đến sự rời đi đột ngột của Vạn Dung.
Mộ Dung Tuyết chuyển được ba giờ là đã thở hồng hộc dừng lại nghỉ ngơi, Mộ Dung Trường Phong cũng không chán ghét, vẫn cưng chiều nói: “Hôm nay chỉ đến đây thôi, từ từ rồi làm tiếp.”
“Vâng thưa cha, người đã nói với mẹ là con không sao chưa ạ?” Mộ Dung Tuyết hỏi.
“Vẫn chưa. Khi nào khỏe hơn cha sẽ đưa con đến gặp bà ấy, cho bà ấy một bất ngờ lớn.” Mộ Dung Trường Phong nói, nghĩ đến người kia sẽ có biểu cảm vui vẻ kinh ngạc cỡ nào, đôi môi bạc tình kia không ngờ lại cong lên, ngay cả khóe mắt cũng trông rất dịu dàng.
“Vâng ạ!” Mộ Dung Tuyết cũng vui vẻ cười nói: “Lần cuối cùng con nhìn thấy mẹ là nửa tháng trước rồi, mẹ chắc chắn nhớ con muốn chết mất thôi.”
“Chưa chắc đâu, cha nghĩ bà ấy sẽ càng nhớ cha hơn con đấy.”
Đuôi lông mày Giang Tinh Chước chợt giật một cái, cô vừa nghe được cái gì thế? Hóa ra là như vậy, lúc trước cô còn tưởng thái độ của Mộ Dung Trường Phong đối với Mộ Dung Tuyết và Vạn Dung có gì đó không được bình thường, còn cho rằng Mộ Dung Trường Phong đang muốn lợi dụng Mộ Dung Tuyết để làm gì đó. Nhưng hóa ra đó lại là tình yêu thương thật lòng, bởi vì Mộ Dung Tuyết chính là con gái mà ông ta và người ông ta yêu sinh ra. Mà Mộ Dung Tuyết cũng biết chuyện này, thậm chí còn thường xuyên ra ngoài cùng Mộ Dung Trường Phong, một nhà ba người đoàn tụ với nhau.
Rõ rang là Mộ Dung Trường Phong đã bí mật đánh tráo đứa trẻ cùng người thương sinh ra với con của Vạn Dung.
Nếu Mộ Dung Tuyết không phải con gái ruột của Vạn Dung thì con ruột của Vạn Dung đang ở đâu? Chẳng lẽ... Chẳng lẽ là Mộ Dung Ảnh? Dù sao trông hai người cũng rất giống nhau, có thể nói Mộ Dung Ảnh chính là Vạn Dung thứ hai cũng được. Nhưng cũng không đúng lắm, bởi dù sao căn cốt của Mộ Dung Ảnh cũng tốt như vậy, rất có thể là được di truyền từ Vạn Phúc.
Hay là đứa con ruột kia của Vạn Dung đang bị người thương của Mộ Dung Trường Phong ngược đãi?
Giang Tinh Chước được mở mang tầm mắt một phen, lòng tò mò hóng hớt chuyện nổi lên khiến cô muốn chuyển Con mắt biết tuốt của mình đến chỗ người thương của Mộ Dung Trường Phong để xem tình hình. Nhưng đáng tiếc Con mắt biết tuốt vẫn chưa được nâng cấp đến mức có thể tìm được bất cứ ai mà cô muốn, cô lại càng không biết người thương của Mộ Dung Trường Phong đang ở nơi nào. Giờ mà tìm thì khác nào mò kim đáy biển.
Mà trong lúc này Giang Tinh Chước cũng bắt đầu lập ra kế hoạch rút thẻ cho gia đình này. Chà, nhất định sẽ vô cùng thú vị cho mà xem.