Rút Thẻ Vô Tận Ngày Kiếm Một Tỷ

Chương 44 + 45

Nghe thấy động tĩnh, bóng người kia quay đầu lại để lộ ra khuôn mặt - đó là mặt người sao? Nhưng nếu là mặt người, sao có thể đáng sợ đến mức khiến người ta nhìn thấy đêm về gặp ác mộng như thế? Trên mặt người đó không có phần da thịt nào là lành lặn, cứ như thể cả ngũ quan đã bị hòa tan vào với nhau. Mắt trái của người này đã hoàn toàn biến mất, mắt phải thì vẫn có thể nhìn thấy qua một khe hẹp. Mũi và môi cũng đã biến mất, vài chiếc răng thưa lộ ra bên ngoài…

Từ khuôn mặt giống như quái vật này thì không thể phân biệt được đây là nam hay nữ, nhưng từ dáng người có thể thấy đây là một cô gái.

Ai có thể ngờ được, một cô gái đã từng rất xinh đẹp lại bị một chai axit sunfuric hủy hoại thành dáng vẻ như thế này.

“Ông ơi ...” Cô gái thì thầm, giọng nói khàn khàn và yếu ớt.

“Ơi. Đói bụng rồi đấy à? Ông nội đi nấu cơm ngay đây.” Ông lão đi tới tủ lạnh, lấy rau và mì ra rồi bận rộn đi vào bếp.

Lúc này hàng xóm bên cạnh cũng đã về nhà mở tivi, tiếng tivi rất lớn, cách âm không tốt, nhoáng cái đã lan sang bên này.

“... Đàm Dĩ Võ 27 tuổi, tốt nghiệp Đại học Thanh Đại, lập thành tích xuất sắc trong chiến đấu chống lại lò sát sinh, bảo vệ đất nước và nhân dân...”

“A a a a !!” Cô gái như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, ôm đầu thét lên, tiếng thét vừa thê lương vừa tràn đầy đau đớn, chỉ khi nào cô đau khổ tột độ tiếng thét ấy mới vang lên, dây thanh quản bị hỏng, lúc thét lên khàn khàn như giọng phù thủy. Chẳng mấy chốc tiếng TV ở nhà bên cạnh đã nhỏ còn truyền đi, truyền đến tiếng mắng mỏ.

“Có phiền hay không vậy, giữa ban ngày ban mặt, muốn hù hết ai thế hả?

“Thôi mà, cũng có phải không biết chuyện của nhà bên đó đâu...”

“Mẹ nhà nó chứ... nếu không phải niệm tình chuyện kia thì tôi đã qua đó đánh người rồi!”

Tiếng mắng mỏ từ nhà bên dần lắng xuống nhưng tiếng TV thì vẫn vọng tới, ông lão ôm cô gái vào lòng rồi bật khóc. Còn cậu bé trên giường thì vẫn nằm đó bất động, không gì có thể kích động được tới cậu bé.

Có âm thành nào có thể kích động tới người thực vật được chứ?

5 năm trước, Chu Thư Ninh cầm số tiền mà ông nội chắt góp được để đi nộp tiền học phí cho trường Đại học Thanh Đại. Vì vẻ ngoài trong sáng và xinh đẹp nên ngay khi vừa nhập học, cô ấy đã thu hút được rất nhiều sự chú ý, sớm trở thành hoa khôi của trường, cũng có rất nhiều người theo đuổi.

Trong số đó có một người anh tuấn sáng láng, nhưng thực chất lại cố chấp điên loạn. Sau khi liên tục bị Chu Thư Ninh từ chối, hắn ta đã thuê người đổ cả chai axit lên đầu cô ấy. Đó là một buổi chiều bình thường, cô gái xinh đẹp đang chăm chỉ học hành trong thư viện như mọi ngày, không thể nào ngờ thảm họa như vậy lại ập tới với mình.

Dù được cứu sống nhưng da đầu, mặt và một số bộ phận trên cơ thể cô đã bị axit ăn mòn. Kẻ được thuê kia làm xong cũng hoàng hồn, khai rằng mình hoàn toàn không biết đó là axit, sau đấy cũng khai ra tên đầu sỏ.

Nhưng rồi cuối cùng kẻ được thuê phải ngồi tù, kẻ thuê lại không phải nhận bất cứ trừng phạt nào cả. Chỉ vì người này là Đàm Dĩ Võ, một trong những đệ tử của nhà họ Đàm, thế gia võ cổ ở thành phố H.

Sau khi lò sát sinh xuất hiện, gia tộc ấn thế bắt đầu hiện thân, các thế gia võ cổ này đã thỏa thuận với chính phủ, nếu người của những thế gia võ cổ này phạm tội thì cũng sẽ do nội bộ thế gia giải quyết, chính phủ có thể giám sát họ chứ không thể xử lý họ nếu không có sự cho phép.

Ai cũng biết làm vậy sẽ gây ra hậu quả gì, nhưng cũng chẳng còn cách nào, lò sát sinh xuất hiện, những thế gia võ cổ đã từng bị chính phủ phát hiện và theo dõi, thậm chí từng bị diệt tộc này lại chiếm thế thượng phong. Chính phủ muốn củng cố đại cục, muốn ưu tiên lợi ích của toàn thể người dân, cho nên chỉ có thể tạm thời hy sinh một phần nhỏ người, đồng ý hiệp định này.

Vì thế mà Đàm Dĩ Võ chỉ bị bắt vào trại tạm giam hai ngày là đã được nhà họ Đàm tới bảo lãnh. Bọn họ “ngấm ngầm” với nhân viên giám sát của chính phủ để kéo dài thời gian, chờ tới khi lò sát sinh xuất hiện sẽ tạo cơ hội để Đàm Dĩ Võ lập công trạng. Không ngờ mọi chuyện lại thành công thật.

Năm năm trôi qua, Đàm Dĩ Võ trở thành anh hùng của thành phố H. Vẻ ngoài và nụ cười tỏa nắng của anh ta thậm chí còn được người dân ở thành phố H tụng ca là vẻ rạng rỡ chan chứa hy vọng, nói rằng chỉ cần nhìn thấy hắn ta xuất hiện thôi là đã thấy yên tâm rồi.

Những người biết sự thật đều im lặng, người bị buộc phải ngậm miệng, người thì ngậm miệng vì sợ hãi, cuối cùng không ai biết Đàm Dĩ Võ là một kẻ xấu xa bẩn thỉu cả. Càng không biết chuyện gì đã xảy ra với một cặp anh em tội nghiệp, bị hắn và gia đình hẵn hãm hại thành ra thế nào.

Em trai của Châu Thư Ninh là Châu Thư Kiệt thấy chị gái mình bị hại thành bộ dạng như vậy mà hung thủ thì lại vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, còn trở thành anh hùng, thế là lập tức muốn đi trả thù, cuối cùng bị Đàm Dĩ Võ đánh cho rơi vào trạng thái thực vật.

Ông lão với hai đứa cháu nội sống nương tựa vào nhau, ngậm đắng nuốt cay nuôi cháu khôn lớn, tuổi đã cao rồi mà còn gặp phải tai vạ bất ngờ như vậy, đã không còn gì lưu luyến với thế gian này nữa. Cách đây 1 tháng, thấy sức khỏe không được như trước, sợ cháu không sống được lâu nên ông đã đi mua một lọ thuốc trừ sâu, muốn mang theo hai đứa cháu cùng đi, để nhỡ đâu một ngày ông nhắm mắt xuôi tay rồi thì không ai chăm sóc hai đứa trẻ tội nghiệp này. Không ngờ lại vô tình đυ.ng phải băng nhóm tội phạm kia.

Vậy là trong đầu ông lão chợt nảy ra một suy nghĩ… nếu như có thể lôi thằng đốn mạt Đàm Dĩ Võ kia chết cùng thì quá tuyệt vời.

Nhưng dần dà, ý nghĩ sục sôi đó của ông lại dần dần lụi bại.

Bởi những đệ tử kiệt xuất của thế gia võ cổ ấy đều được chính phủ bảo vệ, ngồi xe chống bom đạn, trước sau không biết bao nhiêu vệ sĩ. Ngay cả băng nhóm tội phạm như Độc Xà cũng không dám đối đầu với bọn chúng ngay giữa ban ngày ban mặt, làm vậy chẳng khác nào lao đầu vào chỗ chết. Muốn mua người gϊếŧ Đàm Dĩ Võ chẳng khác nào nói chuyện viển vông.

“Tại sao vậy chứ... Ông ơi, tại sao lại như vậy...” Giọng nói Chu Thư Ninh như đang vùng vẫy thoát ra từ tận sâu linh hồn: “Cháu hận lắm... Cháu muốn những người đó phải chết.”

Cô ngày đêm mơ tưởng, ngày đêm nguyền rủa, nhưng cuối cùng thì sao? Thế giới này chính là như vậy sao? Không còn chút hy vọng nào, cô và người nhà của cô chỉ là những con kiến vô dụng, phải mặc cho người khác giẫm đạp, không còn nơi nào để quay đầu cầu cứu.

Ông lão chỉ biết ôm cháu gái vào lòng, đôi mắt đυ.c ngầu đỏ hoe đầy hận thù. Hai đứa cháu này chính là sinh mệnh của ông, vậy mà cả hai đứa đều bị người xấu hại! Nếu không phải ông chỉ có bộ xương già thôi thì chỉ cần có một chút năng lực thôi, ông cũng sẽ gϊếŧ bọn khốn kia để báo thù.

“Tôi sẵn lòng... sẵn lòng trả bất cứ giá nào...” Cổ họng Chu Thư Ninh ứa lên cả mùi máu. Nhưng điều tuyệt vọng là cho dù cô đã lặp đi lặp lại lời này không biết bao nhiêu lần thì cũng chỉ là mấy lời phẫn hận vô dụng mà thôi. Cô đã chẳng còn gì trong tay nữa rồi, còn có thể trả giá bằng gì nữa đây? Linh hồn? Có thứ như vậy ư? Có ma quỷ nào muốn thứ như vậy không?

Đột nhiên, trong căn phòng chật hẹp này bỗng sinh ra cảm giác khác thường.

Hai ông cháu lập tức trợn trừng mắt, da gà khắp người nổi cả lên, ngẩng phắt đầu dậy thì thấy Giang Tinh Chước không biết xuất hiện từ chỗ nào. Trên người cô khoác một chiếc áo choàng trùm kín người, đang lặng lẽ nhìn họ.

“Ta nghe thấy tiếng gọi của du͙© vọиɠ, nhận được tiếng gọi nên đến đây.” Giọng nói thần bí êm tai vang lên, rất trầm cũng rất mượt, hệt như một lời thì thầm đầy cám dỗ.