Những người khác cũng nghĩ như vậy, họ đã mặc định rằng Mạc Dao triệu hồi Giang Tinh Chước để cầu nguyện cho người bạn thân của mình, nhưng không ai để ý đến bể cá bên cạnh Mạc Dao, những đường sóng não dần trở nên bình tĩnh hơn. Giống như linh hồn đang vật lộn kia đã nhìn thấy kết cục, đã không thể kiên trì thêm được nữa, đã bỏ cuộc và đã tuyệt vọng.
Đời nào Mạc Dao lại có thể rút trúng viên thuốc hồi phục cơ chứ? Đây là thứ cô ta không mong muốn nhất cơ mà. Và điều khiến người ta đau đớn hơn cả là tại sao một người như Mạc Dao lại có thể nhận được nhiều ưu ái như vậy? Tại sao?
Mạc Dao kích động đến run cả người, “Là, là tôi sao?”
Giang Tinh Chước nhìn cô ta, nụ cười càng sâu.
“Không phải.”
Mạc Dao sững sờ. Cái, cái gì? Không phải cô ta? Còn ai khác ngoài cô ta ra?
“Là cô ấy.” Giang Tinh Chước nói.
Tất cả mọi người đều chưa kịp hiểu ra Giang Tinh Chước đang nói đến ai, cho đến hai giây sau, sự chú ý của họ đều đổ dồn vào bể cá bên cạnh Mạc Dao - trong bể cá có một cái đầu đang ngâm dung dịch dinh dưỡng, trên đầu cắm rất nhiều dây, như một người mắc bệnh nặng cắm đủ loại ống tiêm khắp cơ thể, đang thoi thóp trong sự vật lộn và nỗi tuyệt vọng, chật vật để tồn tại.
Đường sóng não phẳng lặng như thể còn đang ngơ ngác, chậm mất nửa nhịp mới lại bắt đầu dao động dữ dội.
Hướng Huyền ngẩn ra, ngay lập tức mắt anh ta đỏ lên. Nó... Không, là cô ấy.
Còn vẻ mặt của Mạc Dao thì đã cứng ngắc như xi măng.
Giang Tinh Chước vẫy cây gậy gỗ nhỏ, từng tấm thẻ lại bay ra khỏi tâm xoáy của làn sương trắng lần nữa, đứng phía trên bể cá.
“Đây là lần đầu tiên tôi gặp một khách hàng đặc biệt như vậy, để tôi lật thẻ lên cho cô nhé.” Giang Tinh Chước cất giọng dịu dàng, vẫy nhẹ cây gậy gỗ nhỏ, mười tấm thẻ xếp ngay ngắn xoay một vòng tròn, ánh sáng trắng như mảnh thủy tinh vỡ tung, hóa thành vụn sao rồi biến mất, lộ ra một mặt thẻ trong suốt, sạch sẽ.
Không thể tin được, tấm thẻ nào cũng có hoa văn và ký tự, không một tấm thẻ trống nào khiến người xem không khỏi thảng thốt, bàng hoàng không sao giải thích được.
Họ còn nhận ra rằng chẳng những không có thẻ trống, mà trong số đó có hai tấm thẻ màu vàng, thoạt nhìn thì thấy vượt trội hơn hẳn so với các thẻ khác.
“SSR.” An Duệ thì thào.
“Xin chúc mừng, cô đã rút trúng viên thuốc hồi phục, viên thuốc hồi phục, viên thuốc hồi phục, viên thuốc hồi phục, viên thuốc hồi phục, viên thuốc hồi phục, viên thuốc hồi phục, viên thuốc hồi phục và hai thẻ hạch tâm, viên thuốc hồi phục cấp SSR và thẻ sinh mệnh đặc biệt cấp SSR, ‘Ảnh Nhân’.”
Khi giọng nói của Giang Tinh Chước thốt ra rành mạch từng chữ viên thuốc hồi phục, sắc mặt Mạc Dao tái dần đi, cho đến khi mặt như tờ giấy vàng, cô ta mới từ từ lui về phía sau, người run cầm cập.
Tiếc là không ai rảnh hơi mà nhìn cô ta lúc này.
Viên thuốc hồi phục thông thường không thể khiến một cái đầu phát triển thành cơ thể, nhưng Giang Tinh Chước đã cho Hướng Cầm một tấm thẻ SSR, đây là thẻ cấp cao chỉ đứng sau thẻ UR cấp cao nhất, có mức độ hoành tráng cần thiết dành cho SSR.
Tấm thẻ viên thuốc hồi phục cấp SSR này hóa thành ánh sáng rơi vào cái đầu trong bể cá, trong phút chốc ánh sáng chói lọi đến mức tất cả mọi người đều buộc phải nhắm mắt lại.
Lúc này Mạc Dao bùng nổ khát vọng sống sót trong nháy mắt, cô ta nhân cơ hội lao ra khỏi phòng, hất văng Tiêu Khắc và những người đang đứng chắn ngoài cửa. Tuy họ cũng tần ngần những không ai hơi đâu quan tâm xem Mạc Dao làm sao, ai nấy đều chỉ tò mò và mong chờ những thứ đang biến đổi trong vòng sáng kia.
“Này, cô……”
“Kia là Mạc Dao à? Cô ấy làm sao vậy? Có ma đuổi theo sau cô ấy sao?”
Tất cả những người đi đường trông thấy Mạc Dao đều ngơ ngác, nhìn theo bóng lưng của Mạc Dao mà không rõ chuyện gì.
Mạc Dao chạy trối chết, chẳng quan tâm đến bất cứ thứ gì, chỉ cắm đầu chạy trốn, không thể ở lại khu 6 được nữa, bí mật đã không thể tiếp tục che giấu, biết Hướng Cầm bị cô ta hại chết, Hướng Huyền sẽ lột da cô ta !
Ánh sáng chói lọi chầm chậm tụ lại, tụ lại, một bóng người dần dần xuất hiện trước mắt tất cả. Giang Tinh Chước nhìn đi nhìn lại, ân cần vẫy cây gậy gỗ nhỏ, dùng một chút năng lượng tạo ra một chiếc áo choàng màu đỏ bình thường, chiếc áo choàng rơi xuống, che phủ cô gái mới sinh ra.
Hướng Cầm chết khi chỉ mới 14 tuổi, thẻ hồi phục cấp SSR chỉ khiến cô ấy trở lại hình dạng như trước khi chết, không tính thời gian đã qua. Vì vậy, xuất hiện trước mặt mọi người là một cô thiếu nữ quấn trong lớp áo choàng đỏ, gương mặt vẫn còn vẻ bụ bẫm của trẻ con, giống hệt cô bé quàng khăn đỏ mà con sói độc ác thèm muốn.
Hướng Huyền sững sờ, gần như tưởng mình đang mơ, người thân duy nhất của anh ta, đứa em gái từ nhỏ đã sống nương tựa vào nhau, đứa em gái mà anh ta vất vả lắm mới nuôi nấng trưởng thành, đã thật sự trở về rồi sao?
Cô ấy tiếp đất bằng chân trần, Hướng Huyền đẩy xe lăn về phía trước: “Tiểu Cầm...”
Hướng Cầm đột nhiên quay đầu lao về phía Giang Tinh Chước, ôm chặt lấy cô.
“Ấy...” Giang Tinh Chước bị cô ấy làm cho giật mình.
An Duệ sửng sốt, đôi mắt đột nhiên mở to như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, bất giác tiến lên một bước, nhưng cuối cùng cũng kiềm chế được.
Hướng Cầm ôm Giang Tinh Chước rất chặt, Giang Tinh Chước không để cho cô ấy ôm lâu, một lực vô hình nhẹ nhàng đẩy cô ấy ra. Khoảng cách gần như vậy là không được phép đâu nhé.
Hướng Cầm thoáng thất vọng, nhưng cũng cảm thấy được ôm một lát như vậy là mình đã lãi to rồi, hơn nữa, hiện giờ cô ấy cũng có những cảm xúc khác tích tụ trong lòng bấy lâu, sắp bùng nổ đến nơi.
Hai mắt Hướng Cầm đỏ hoe, tuy thân thể vẫn 14 tuổi nhưng đã 15 năm trôi qua, 15 năm nay ở trong bể cá, cô ấy biết tất cả mọi chuyện, Mạc Dao đã lợi dụng cô ấy như thế nào để được anh trai cô ấy bảo vệ, gương mặt xấu xa, độc ác đó, trái tim vặn vẹo bệnh hoạn đó của cô ta đã in sâu vào tâm trí cô ấy. Vậy nên ánh mắt của cô ấy đã không còn vẻ trong sáng và ngây thơ, chưa trải đời như thuở ban đầu.
Cô ấy nắm chặt bàn tay, quay sang nhìn Hướng Huyền: “Anh, là Mạc Dao, là cô ta đẩy em ra!”
Hướng Huyền giật mình.
Tiêu Khắc và những người khác cũng tần ngần, hiển nhiên họ không bao giờ nghĩ rằng Mạc Dao là một con sói đội lốt cừu, là hung thủ gϊếŧ người ngụy trang thành kẻ vô tội, đáng sợ nhất là cô ta còn ẩn náu bên cạnh nạn nhân bấy lâu nay. Ngẫm kỹ lại, ai nấy đều không khỏi ớn lạnh.
Thảo nào, hóa ra là như vậy! Chẳng trách vừa nãy Mạc Dao đột nhiên chạy ra ngoài!
Khuôn mặt của Hướng Huyền lập tức biến sắc, tức giận đến tột độ, huyệt ấn đường tối sầm lại.
Ông ta nhìn về phía Tiêu Khắc, Tiêu Khắc lập tức quay đầu đuổi theo Mạc Dao.
Nhưng Hướng Cầm đã ngăn anh ta lại. Cô ấy đưa tay ra lấy một tấm thẻ hạch tâm khác của mình. Tấm thẻ hóa thành ánh sáng, sau khi tiến vào trong cơ thể Hướng Cầm, cô ấy nhắm mắt lại, một khối đặc quánh đen như mực không ngừng tuôn ra từ cơ thể cô ấy cho đến khi tạo nên một hình người đen sì sì, đứng ở bên cạnh Hướng Cầm.
Hướng Cầm: “Bắt Mạc Dao lại cho ta.”
Bóng đen di chuyển sau khi nhận được lệnh, nó hòa vào bóng tối và biến mất không dấu vết.
“Cái đù, vừa rồi là cái gì thế?”
“Cái gì?”
“Hình như có cái gì đen ngòm vọt qua... Chắc là nhìn nhầm.”
Ảnh Nhân di chuyển nhanh như chớp trong bóng tối, nháy mắt đã rời khỏi khu 6. Thỉnh thoảng đi ngang qua nơi sáng sủa, khối đen ngòm lướt qua như một con rắn, khiến ai nhìn thấy cũng giật mình, nhưng rồi lại nhanh chóng tưởng đó là ảo ảnh.
Lúc này, Mạc Dao đã ngồi xe jeep rời Khu 6, cô ta vội vàng chạy đến Khu 5, nơi gần Khu 6 nhất.
Cô ta sẽ đem bí mật của thẻ bài đến Khu 5 đi tìm nơi trú ẩn. Sếp của Khu 5 có mối quan hệ không tốt với Hướng Huyền, rất vui khi chống lại Hướng Huyền. Hơn nữa, con trai của sếp Khu 5 là cái đuôi của cô ta, gọi là đến đuổi là đi, tuy trông bề ngoài rất buồn nôn, nhưng để sống sót cũng chẳng còn cách nào khác.
May mà người Khu 6 thường xuyên dọn dẹp quái vật gần đó, cũng phun rải thuốc nên suốt dọc đường đi cô ta bình an vô sự, không gặp phải quái vật nào. Thấy cổng Khu 5 ở ngay trước mặt, những dây thần kinh căng thẳng của cô ta cuối cùng cũng được thả lỏng một chút.
Tuy nhiên, đúng lúc này, một bóng đen bất ngờ xuất hiện từ mặt đất phía trước chặn đầu xe của cô ta, chiếc xe jeep bất thình lình đâm sầm tới, nhưng lại lún sâu vào như thể đâm phải một quả bóng bằng cao su bán chảy.
Cái… cái gì?
Mạc Dao sững sờ, nhìn khuôn mặt đen kịt dán trên kính chắn gió, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi, cô ta chỉ cảm thấy thời gian tức thì chậm lại.
Một giây tiếp theo, chiếc xe bị bật ngược trở ra và đâm sầm vào một bức tường.
Tiếng động quá lớn, khiến người Khu 5 giật mình, họ vội vàng chạy ra xem thì thấy một cái bóng đen ngòm giống hình người, khiêng chiếc xe jeep với tư thế kỳ quái đã chạy xa.
... Hình như có gì đó không ổn? Mình nhìn nhầm ư?
Người Khu 5 ra sức chớp mắt, đầu óc ngơ ngác.
Trò chơi rút thẻ tối nay đã kết thúc, Giang Tinh Chước chuẩn bị rời đi.
An Duệ im lặng mãi cuối cùng đã lên tiếng: “Xin hãy đợi một lát!”
Bước chân của Giang Tinh Chước dừng lại.
An Duệ hít một hơi thật sâu, khẽ cụp mắt xuống, trông rất thành kính và ngoan đạo.
“Tôi nên gọi người như thế nào?” An Duệ chưa từng tin cô là ác ma, danh hiệu này không xứng với cô.
Giang Tinh Chước khẽ nhếch khóe miệng, “Chức danh của ta là: Chúa Tể.”
An Duệ nhất thời cảm khái, đúng vậy, danh hiệu này mới phù hợp với cô.
Giang Tinh Chước nói dứt lời liền biến mất, biến mất cùng cô còn có cảm giác khó tả do hào quang Cthulhu mang lại. Nhất thời, họ chỉ cảm thấy mình đã ra khỏi không gian kỳ lạ đặc biệt kia, bầu không khí nhẹ đi rất nhiều, dòng thời gian cũng trở lại bình thường.
Bên ngoài vang lên âm thanh náo động, đánh thức những người đang đắm chìm trong cuộc gặp gỡ diệu kỳ tối nay.
Bên ngoài tòa nhà ký túc xá, bóng người đen ngòm ném chiếc xe jeep nâng trên đầu xuống mặt đất, các tinh anh giương súng, cảnh giác nhìn cái thứ không biết là thứ quỷ quái gì này. Khi đám người Hướng Huyền bước ra mới lũ lượt nhường đường.
Cửa xe mở ra, lộ ra Mạc Dao với vầng trán đang chảy máu, ánh mắt kinh hãi, cả người run bần bật
Mạc Dao nhìn ra ngoài, cô ta những tưởng người mình sợ nhất là tên điên Hướng Huyền, nhưng khi nhìn thấy Hướng Cầm trong dáng vóc 14 tuổi mặc áo choàng đỏ, mái tóc đen, vẫn còn sống sờ sờ đang đứng trước mặt mình, nỗi khϊếp hãi chưa từng có trong đời ập lên não. Đặc biệt là đôi mắt to, đen ngòm, phảng phất một chút quỷ dị của Hướng Cầm, cô ta như nhìn thấy lệ quỷ đến đòi mạng, hét lên một tiếng rồi ngất đi vì sợ hãi.
...
Bà chủ Vạn Dung của nhà Mộ Dung đang ru Mộ Dung Tuyết ngủ.
Hôm nay Mộ Dung Tuyết đã thử tập võ nhưng còn chưa chạm tới được trình độ nhập môn. Khuôn mặt Mộ Dung Tuyết đẫm lệ, dường như đến giờ mới biết ở tuổi của mình mà học võ công là điều bất khả thi.
Từ khi còn nhỏ, Mộ Dung Trường Phong và Vạn Dung đã dỗ dành cô ta rằng, đợi đến khi ép hết chất độc trong cơ thể ra ngoài, cô ta sẽ có thể học võ công và còn giỏi ngang ngửa Mộ Dung Ảnh.
Mộ Dung Tuyết hoàn toàn tin tưởng, không mảy may nghi ngờ, cho đến hôm nay phát hiện ra một vài manh mối, mới ý thức được là mình bị lừa.
Nhưng thực ra Vạn Dung không hề nói dối. Danh hiệu “thiên tài chưa lộ mặt của nhà họ Mộ Dung” được chuẩn bị cho Mộ Dung Tuyết chứ không phải Mộ Dung Ảnh.
Vạn Dung nhìn khuôn mặt trắng nõn dễ thương của cô con gái yêu, ánh mắt tràn đầy yêu thương, sau khi rời khỏi căn phòng này, ánh mắt bà ta trở nên sắc bén.
Mộ Dung Trường Phong chắp tay sau lưng đứng ở cửa. Ông ta sở hữu khuôn mặt tuấn tú nho nhã, ngay cả hiện tại cũng vẫn là một ông chú điển trai, tiếc thay đôi môi quá mỏng, nhìn thôi đã biết bạc tình.
Vạn Dung vừa yêu vừa hận ông ta. Người đàn ông này có biết bao người tình vây quanh, vô cùng đào hoa, nhưng thái độ đối xử với người khác lại luôn khiến phụ nữ nghĩ rằng mình là người đặc biệt.
Ông ta khoanh tay đứng nhìn những người phụ nữ đòi sống đòi chết vì ông ta, thậm chí cảm thấy tự mãn về điều đó.
Tiếc là bà ta đã nhìn thấu người này quá muộn, dùng thủ đoạn hèn hạ để cướp lấy ông ta từ tay chị gái Vạn Phù của mình, kết hôn thành công thì đã sao?
Chẳng phải bên ngoài vẫn còn cả đám hồng nhan tri kỷ à? Bà ta đánh dẹp hết người này đến người khác, hai tay đã kiệt sức mà cũng không hết!
Giờ đây, ông ta đã lớn tuổi, cuối cùng cũng kiềm chế lại, người bên ngoài đều tản mác hết, cũng rất yêu thương Mộ Dung Tuyết.
Cuối cùng bà ta đã thôi khổ sở, cảm thấy an tâm một chút nhưng cơn giận trong lòng vẫn chưa thể nguôi ngoai, vì Mộ Dung Ảnh vẫn còn đó, khiến bà ta như bị mắc kẹt trong cổ họng.
May sao, tối nay đã có thể giải quyết được.
“Đến lúc kết thúc ông sẽ không luyến tiếc đấy chứ?” Vạn Dung thận trọng hỏi, nhìn chằm chằm vào chồng mình.
Mộ Dung Trường Phong bất lực liếc nhìn bà ta: “Lòng ai mà chẳng thiên vị, tôi thiên vị ai bà không nhìn ra sao?”
Vẻ mặt của Vạn Dung đã giãn ra. Sau khi Mộ Dung Tuyết chào đời, quả thực Mộ Dung Trường Phong đã kiềm chế đi nhiều, dẫu con bé mắc bệnh bẩm sinh mà Mộ Dung Trường Phong cũng không chán ghét, trái lại còn yêu thương hơn, khiến bà ta cảm động ngỡ ngàng.
Mộ Dung Ảnh đang luyện kiếm trong viện của mình, một đường kiếm khí chém ra làm cái cây có đường kính gần 20cm bị chặt đứt, cô ta lại tiến bộ thêm rồi. Mộ Dung Ảnh thu kiếm lại, tưởng tượng mình có thể cứu được bao nhiêu người, trong lòng mừng rỡ khôn tả.
Tập luyện vất vả nhiều năm như vậy chỉ vì ngày đó còn gì? Trước đây cha mẹ nói rằng sợ Mộ Dung Tuyết nhìn thấy sẽ buồn, dặn cô ta không được ra ngoài thể hiện. Cô ta hiểu chuyện, đã kìm chế, chỉ vùi đầu vào luyện tập và chờ ngày ra ngoài, khiến người khác phải kinh ngạc.
Bây giờ Mộ Dung Tuyết đã được chữa lành, ngày đó sắp đến rồi đúng không?