Nhưng Mộ Dung Ảnh thì khác, cô ta là một thần đồng võ thuật bẩm sinh, gia đình đem mấy quyển bí kíp mà những người khác trong nhà không thể học nổi cho cô ta, trong đó có một bản nội công tâm pháp, luyện được ra nội công rất khủng khϊếp.
Trong quá trình tu luyện, thất kinh bát mạch đều đau đớn, nhưng cô ta vẫn phải luyện, bởi vì sau khi luyện thành, cô ta có thể ép chất độc ra khỏi cơ thể Mộ Dung Tuyết.
Cô ta không thể nhớ được Mộ Dung Tuyết đã trúng độc như thế nào, nhưng cha mẹ nói đó là do cô ta. Năm xưa có một ma nữ vi phạm quy tắc ẩn thế và bỏ ra ngoài, còn gây ra một trận gió tanh mưa máu, gần như hủy hoại danh tiếng của các thế gia cổ võ.
Ma nữ này bị các gia tộc bao vây hòng tiễu trừ, nhưng cô ta vẫn trốn thoát. Có lẽ vì lúc đó nhà họ Mộ Dung là người đứng ra kêu gọi nên mới bị trả thù. Thuốc độc vốn dĩ ở trong sữa bột của Mộ Dung Ảnh, thế nhưng Mộ Dung Ảnh lại đút sữa bột cho Mộ Dung Tuyết, nên mới khiến Mộ Dung Tuyết trúng độc.
Có rất nhiều gia tộc ẩn thế, cũng có không ít những điều thần kỳ, một vài căn bệnh không thể chữa bằng y học hiện đại nhưng lại thể được giải quyết thông qua nội lực thần kỳ.
Ép độc cho Mộ Dung Tuyết chính là truyền nội lực đáng sợ này vào trong cơ thể cô ta, người bị truyền sẽ cảm thấy khó chịu, bản thân Mộ Dung Ảnh cũng bị hành hạ, cũng may đây đã là lần cuối cùng, cả hai đều được giải thoát.
“Cảm ơn chị. Chị em mình nghỉ ngơi cho khỏe thôi.” Mộ Dung Tuyết nói.
“Đi nào.” Mẹ âu yếm đỡ lấy cô ta, không thèm nhìn Mộ Dung Ảnh.
Mộ Dung Ảnh cảm thấy hơi hụt hẫng, cô ta biết trong thâm tâm mẹ luôn trách mình vì chuyện đã cho Mộ Dung Tuyết uống sữa bột có độc.
Đúng lúc này, một bàn tay to lớn khô ráp đặt xuống xoa đầu cô ta. Mộ Dung Ảnh ngẩng lên, nhìn thấy ánh mắt quan tâm của cha là Mộ Dung Trường Phong.
“Sao rồi? Còn đau không? Có muốn cha giúp con không?”
Tâm trạng của Mộ Dung Ảnh lập tức tốt lên rất nhiều, cô ta lắc đầu: “Con tự làm được ạ.”
“Tốt. Bao năm qua, vất vả cho con rồi.” Mộ Dung Trường Phong nhìn cô ta với vẻ mặt phức tạp.
“Không vất vả gì đâu, đây là việc con nên làm.”
Mộ Dung Trường Phong lại xoa đầu cô ta rồi rời đi.
Mộ Dung Ảnh tự vận công chữa trị nội thương, sau đó nằm trên giường nở nụ cười hạnh phúc. Mộ Dung Tuyết đã hồi phục sức khỏe, có thể luyện võ, vậy thì cuối cùng cô ta cũng đã có thể cống hiến cho đất nước khi lò sát sinh đến rồi, đúng không?
Mộ Dung Ảnh rất mạnh mẽ. Dù mới 19 tuổi nhưng cô ta đã là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ. Tư chất của cô ta xuất sắc. Cha mẹ và bề trên nói rằng cô ta là người nổi bật trong thế hệ trẻ, nhưng vì Mộ Dung Tuyết, cô ta chưa từng thi đấu với người của những gia tộc khác.
Cô ta khát khao được cọ xát với cao thủ của những gia tộc khác, cũng háo hức chiến đấu khi lò sát sinh xuất hiện, để đóng góp một phần sức lực của mình, muốn trở thành anh hùng bảo vệ thành phố như bao bạn bè cùng trang lứa.
... Có lẽ đến lúc đó, cô ta và Văn Thanh sẽ có nhiều chủ đề nói chuyện hơn.
Mộ Dung Ảnh tưởng tượng về một tương lai tự do và không bị ràng buộc. Trong khi ở phía bên kia, Mộ Dung Trường Phong và vợ là Vạn Dung rời khỏi phòng của Mộ Dung Tuyết.
Vạn Dung lạnh lùng cất tiếng: “Chất độc trong cơ thể của Tiểu Tuyết đã bị ép ra ngoài, có thể bắt đầu bước tiếp theo được rồi.”
Mộ Dung Trường Phong do dự, Vạn Dung cười khẩy: “Sao? Không nỡ à?”
“Làm gì có chuyện đấy? Bà đừng nghĩ lung tung.”
“Tốt hơn hết là ông nên như thế. Hừ.”
...
Bên ngoài bức tường, vùng đất bị bỏ hoang, khu 6.
Không ai biết những sự kiện kỳ ảo gì đang diễn ra trong tòa nhà ký túc xá của khu trưởng này.
Những tấm thẻ bay ra, lật lên, lần lượt từng món đồ tuyệt vời rơi xuống. Số tiền tiết kiệm mà Hướng Huyền tích góp trong nhiều năm đang cạn kiệt nhanh chóng.
Nhưng lại vô cùng đáng tiếc, bởi không rút trúng nổi một viên thuốc hồi phục nào cả.
“Rút lại!” Đôi mắt của Hướng Huyền bất thình lình đỏ lừ, một cảm xúc mạnh mẽ chưa từng có bao trùm lấy anh ta, anh ta cảm thấy tức giận, không cam tâm và tuyệt vọng.
Anh ta không thèm quan tâm tới những tấm thẻ đáng kinh ngạc đó. Anh ta chỉ muốn viên thuốc hồi phục, nhưng rút mãi mà không trúng được. Ngay đến loại ăn cháo đá bát ngu ngốc như Trịnh Phong còn có thể rút trúng, vậy mà anh ta lại không thể nào rút trúng! Cứ như thể số phận đang chế giễu anh ta mơ tưởng hão huyền, đang nói cho anh ta biết sự thật rằng… em gái đã chết rồi, anh ta không còn người thân nào nữa, anh ta bơ vơ trơ trọi giữa cõi đời này, chính anh ta đã tự lừa dối mình suốt bấy lâu nay.
Anh ta không thể chấp nhận được!
Nhưng lần này, không một tấm thẻ nào bay ra khỏi vòng xoáy sương mù màu trắng.
Giang Tinh Chước: “Tiếc quá, anh không có đủ tiền để giao dịch.”
Hướng Huyền sửng sốt, vẻ hoảng hốt hiếm hoi hiện lên trên gương mặt anh ta, dĩ nhiên không thể nào rút chịu được, anh ta quay sang nhìn An Duệ.
Bản thân An Duệ nghèo rớt mùng tơi, dĩ nhiên là lực bất tòng tâm. Còn cấp dưới của Hướng Huyền toàn phải do anh ta trả tiền rút thẻ, đương nhiên không thể giúp được anh ta.
Nhưng Mạc Dao thì có, cô ta có mấy món đồ trang sức nhặt được, đổi thành tiền cũng đủ, nhưng làm sao cô ta có thể đem ra cho Hướng Huyền rút thẻ chứ? Cô ta chỉ ước sao cho giao dịch sẽ kết thúc tại đây, Giang Tinh Chước mau chóng biến mất, để cô ta không phải lo lắng thấp thỏm nữa.
Vậy nên cô ta lắc đầu, tỏ vẻ lo lắng: “Làm thế nào đây, anh Hướng?”
Hướng Huyền nhìn An Duệ, không phải muốn mượn tiền An Duệ mà là sực nhớ ra điều gì đó.
“Tại sao An Duệ có thể rút một bộ miễn phí?” Hướng Huyền không cam lòng, cố gặng hỏi. Chẳng lẽ còn phải chọn người hợp duyên mới cho rút miễn phí sao?
Giang Tinh Chước giải thích bằng giọng nhẹ nhàng và khoan dung: “Bởi vì thẻ hạch tâm của anh ta đã xuất hiện trong hồ rút thẻ của tôi.”
“Vậy thì tôi… chẳng lẽ người đó không phải tôi ư?” Hướng Huyền sững sờ, anh ta luôn cho rằng Giang Tinh Chước xuất hiện vì nhận được tiếng gọi của anh ta. Lẽ nào không phải như vậy? Nhưng cô đã xuất hiện trong căn phòng này cơ mà. Lẽ nào...
Hướng Huyền nhìn Mạc Dao.
Giang Tinh Chước cũng quay sang Mạc Dao.
Mạc Dao ngỡ ngàng. Cái gì? Hóa… hóa ra là cô ta ư?
Ngay lập tức, trái tim Mạc Dao đập loạn xạ, tâm trí ngây ngất. Vừa rồi cô ta không dám đưa ra yêu cầu xin rút thẻ, một là sợ mình rút trúng viên thuốc hồi phục, hai là sợ lộ ra mình có tiền, Hướng Huyền sẽ vay mượn. Nhưng nếu người đã triệu hồi Giang Tinh Chước có thể rút một bộ miễn phí thì mọi chuyện sẽ được giải quyết!
Mạc Dao không ngu ngốc, cô ta cho rằng mình sẽ không bao giờ có thể rút được viên thuốc hồi phục, bởi vì nếu có thể rút ra tấm thẻ nào liên quan đến ham muốn của mình, thì không đời nào cô ta muốn nhìn thấy Hướng Cầm sống lại. Cô ta không hề có ham muốn đó, làm thế nào có thể rút trúng viên thuốc hồi phục được?
Quả nhiên là cô ta được thượng đế ưu ái, cô ta là người con gái được ông trời chọn lưa, nên cách đây 15 năm cô ta đã sống sót, và còn may mắn hơn tất cả mọi cô gái ở vùng đất bị bỏ hoang, 15 năm qua cô ta không phải chịu bất cứ gian khổ nào hết!
Hướng Huyền không biết bộ mặt thật của Mạc Dao. Lúc này chỉ cảm thấy ông trời không tuyệt đường sống của con người, chắc chắn người triệu hồi được Giang Tinh Chước phải rất đặc biệt, hoặc sẽ rất may mắn, giống như An Duệ, biết đâu Mạc Dao cũng có thể rút trúng viên thuốc hồi phục!