Tận mắt chứng kiến tỷ lệ rút trượt tuyệt đối trong ba bộ thẻ của Hướng Huyền, đây lại là cơ hội được rút thẻ miễn phí, chưa kể Tiêu Khắc có sẵn tính lười nhác, nên trúng hay không trúng cũng vô tư, Tiêu Khắc bình thản, chỉ có một chút căng thẳng và kỳ vọng không đáng kể mà trò chơi này mang lại.
Tấm thẻ đầu tiên được lật lên, để lộ phần thân trong suốt với những hoa văn và ký tự bí ẩn trên đó.
Có hoa văn và ký tự, không phải là con dao bình thường chứ?
Tất cả đều nhìn về phía Giang Tinh Chước, bài học kinh nghiệm đen đủi của Hướng Huyền còn đó, không ai nghĩ rằng tấm thẻ đầu tiên được rút ra có thể là điều gì tốt.
Giang Tinh Chước: “Xin chúc mừng, cậu đã rút được thẻ phục chế SSR, thẻ sinh mệnh đặc biệt, “công cụ linh hồn nhỏ”. Sử dụng thẻ này trên bất kỳ vật thể nào có trọng lượng, nó sẽ có linh hồn, chấp nhận tiếng gọi của cậu, trong phạm vi gọi, chỉ cần nghe thấy tiếng gọi của cậu là sẽ vượt mọi gian nan để đến bên cậu.”
Tiêu Khắc choáng váng. Cái… cái gì?
Mà lúc này, hướng dẫn sử dụng thẻ cũng tự động hiện ra trong đầu anh ta. Tiêu Khắc bắt đầu thử nó với sự ngờ vực, tò mò, háo hức. Anh ta nhìn vào thắt lưng của một cộng sự bên cạnh mình, trên thắt lưng có một khẩu súng.
Tấm thẻ lập tức biến thành ánh sáng, rơi vào khẩu súng trên thắt lưng người cộng sự kia, giây tiếp theo, khẩu súng như sống dậy, vùng vẫy dữ dội, khiến người cộng sự sợ đến mức muốn rơi con mắt ra ngoài.
Súng nhanh chóng bị đẩy bật cúc bấm, giằng co nhảy ra khỏi bao súng, chủ nhân của khẩu súng bất giác muốn giật lại vũ khí, đối với những người sống ở một nơi như thế này, vũ khí không thể rời tay dù chỉ trong giây lát, bởi không ai biết được khi chìm vào giấc ngủ, liệu có con quái vật nào bò lên đầu giường mình hay không, cho nên bắt vũ khí của mình lại hoàn toàn là một phản xạ có điều kiện, một hành vi có sẵn trong tiềm thức.
Thế nhưng, như thể biết được rằng mình đang bị chặn lại, khẩu súng ở giữa không trung bất ngờ nhắm thẳng chủ nhân ban đầu, như có một kẻ vô hình đang chĩa súng đe dọa anh ta.
Chủ nhân ban đầu sững sờ, lập tức vung tay lên không dám nhúc nhích.
Khẩu súng quay đầu và bay về phía Tiêu Khắc, Tiêu Khắc cầm trong tay, nó nằm yên, ngoan ngoãn vô cùng.
“... Á đù!” Tiêu Khắc choáng váng. Có cả chuyện như vậy ư?
Ngoại trừ An Duệ đã tự mình trải nghiệm ra, những người chứng kiến đều khó tránh khỏi phấn khích.
Có cả chuyện như vậy ư? Sở hữu loại thẻ này, chẳng phải Tiêu Khắc có thể dễ dàng giật được bất cứ thứ gì của bất kỳ ai hay sao? Khi đánh quái vật, sẽ không còn xuất hiện tình trạng rơi mất vũ khí, hoặc vũ khí không đủ dùng nữa! Tỷ lệ sống sót tăng đột ngột! Thậm chí phát triển thêm ra, biết đâu còn có những tác dụng thần kỳ khác. Bản thân câu [vượt mọi gian nan để đến bên cậu] đã chứa đựng khả năng phát triển vô hạn!
Nhưng ngay cả khi không có thì việc làm một món đồ có “sức sống” thôi đã là điều khó tin rồi!
“Công cụ linh hồn nhỏ” trở về tay Tiêu Khắc từ khẩu súng kia, biến lại thành một tấm thẻ, và cảm giác khẩu súng sống dậy cũng biến mất ngay lập tức. Lúc này, khi chạm vào tấm thẻ một lần nữa, tâm trạng của Tiêu Khắc đã hoàn toàn khác, thái độ của anh ta thay đổi rõ rệt.
Không ai có thể cưỡng lại sự cám dỗ của sức mạnh này, nó phi thường đến mức nào, ngoài sức tưởng tượng của con người đến mức nào, và sở hữu được nó sẽ khiến người ta nảy sinh muôn vàn mơ tưởng xa xôi, từ đó sinh ra niềm hy vọng vô hạn.
Không chỉ có Tiêu Khắc, ngoại trừ An Duệ, những người ban đầu có lẽ vì không có nhiều trí tưởng tượng nên không biết thì không sợ, hoặc vì xác suất trúng của ba bộ thẻ mà Hướng Huyền đã rút khiến họ không hứng thú với trò chơi này, nay từ hơi thở đến ánh mắt của họ cũng đã thay đổi.
Giang Tinh Chước quan sát, hấp thụ năng lượng, đôi mắt cong lên sung sướиɠ.
Mỗi con cừu khác nhau có cách cạo lông khác nhau. Chỉ cần đã cậy ví ra thì tiền trong ví về cơ bản đã là của cô rồi.
Khi Tiêu Khắc chạm vào tấm thẻ thứ hai, niềm háo hức đợi mong của anh ta đã không còn so được với tấm thẻ thứ nhất. Những người khác cũng vậy. Tấm thẻ này được lật lên, giống như mở chiếc hộp phép màu của số phận, có thể ảnh hưởng đến tương lai của một người!
Tiếc rằng kẻ giật dây có lắm chiêu trò thâm hiểm, sau khi đưa ra một củ cà rốt làm mồi nhử, muốn tiếp tục có được sẽ không đơn giản như vậy. Đồ tốt xuất hiện thường xuyên thì sẽ không còn đáng giá nữa.
Tiêu Khắc thất bại không rút thêm được một món đồ tốt ở cấp bậc như “công cụ linh hồn nhỏ”, nhưng vận may của anh ta tốt hơn Hướng Huyền, cũng có thẻ trống và con dao bình thường, nhưng cũng vẫn rút được một lọ thuốc giải độc vạn năng nhỏ và một chiếc gương dỗ dành.
Tiêu Khắc rất vui mừng, ngay cả Hướng Huyền cũng không thể giải khỏi tất cả các loại virus, với lọ thuốc này, anh ta lại có thêm một cơ hội giữ mạng sống. Chiếc gương dỗ dành không có tác dụng thực tế gì, nhưng nhìn vào gương là nó bạn sẽ tâng bốc bạn lên tận mây xanh. Ai lại không thích nghe những lời tốt đẹp chứ? Một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ. Anh ta đã lãi to rồi, và đây còn là cơ hội rút thẻ miễn phí của anh ta nữa chứ.
Những người khác đều đỏ mắt ghen tỵ.
Tuy nhiên, Tiêu Khắc vẫn tương đối có lương tâm, nhìn Hướng Huyền rồi nói: “Xin lỗi sếp.”
Không rút trúng viên thuốc hồi phục nào.
“Tiếp theo để tôi!” Một người đẩy Tiêu Khắc ra.
Tiêu Khắc lại đẩy ngược anh ta: “Ông đây vẫn chưa rút đủ, tiền tiết kiệm của tôi vừa đủ rút thêm được một bộ nữa.”
“Vận số anh như thế thì thôi bỏ đi! Tôi may mắn, tôi rút trước. Sếp, tôi nhất định sẽ rút trúng viên thuốc hồi phục cho anh!”
“...”
Từng tấm thẻ bay ra khỏi hồ rút thẻ, mỗi lần lật đều làm cho trái tim ai nấy đập nhanh hơn, adrenaline tăng vọt, sự cám dỗ tăng lên không ngừng, dần dần thành nghiện rút thẻ.
Mạc Dao vừa sợ hãi vừa tham lam, ghen tị với những người có thể rút thẻ, thèm muốn mọi vật phẩm thần kỳ được rút trúng, cô ta cũng muốn rút. Nhưng cô ta lại sợ hãi vô cùng, chỉ sợ tấm thẻ nào đó lật ra là một viên thuốc hồi phục sẽ giáng cho cô ta một đòn chí mạng.
Lúc này, không ai còn có thể phân tâm để ý đến cái đầu trong bể cá, đường sóng não tượng trưng cho việc nó vẫn còn sống, có thể vẫn còn một linh hồn tội nghiệp đang vùng vẫy, cũng đang nhảy nhót, cũng đang hồi hộp mong đợi và khao khát một điều gì đó như trái tim đập rộn ràng của mọi người.
…
Bên trong bức tường, thành phố B, tại nhà Mộ Dung.
Mộ Dung Ảnh thu tay ra khỏi lưng Mộ Dung Tuyết, Mộ Dung Tuyết phun ra một ngụm đỏ tươi có lẫn cả máu đen, những người khác lập tức tiến lên giúp cô ta súc miệng, lau miệng.
“Tuyệt vời! Sau này Tiểu Tuyết có thể luyện võ được rồi!” Nước mắt người mẹ trào ra trong niềm vui sướиɠ.
Cha cũng rất hài lòng: “Tốt lắm, tốt lắm.”
Mộ Dung Ảnh đầm đìa mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, cảm thấy huyệt đan điền đau âm ỉ, nhưng cô ta đã quen rồi. Thông thường, một người có thể thông thạo tuyệt học của gia đình trong một đời đã quá tốt, hơn nữa nếu học nhiều quá cũng rất dễ mắc sai lầm, không khéo còn bị tẩu hỏa nhập ma.