Rút Thẻ Vô Tận Ngày Kiếm Một Tỷ

Chương 32

Hướng Huyền hít một hơi thật sâu, đưa tay chạm vào tấm thẻ đầu tiên. Những người khác đều nhìn chằm chằm vào tấm thẻ, dáng vẻ căng thẳng tò mò cực độ.

Tấm thẻ được lật lên, ánh sáng biến mất, để lộ phần thân thẻ nhẵn bóng, trong suốt.

“Thật không may, anh đã rút trúng một thẻ trống.”

Họ đã được Chu Kim và An Duệ cho biết luật chơi, làm gì có chuyện đánh bạc lại trúng mánh dễ dàng như vậy? Hướng Huyền ngay lập tức giơ tay về phía tấm thẻ thứ hai.

Tấm thẻ được lật lên, để lộ phần thân thẻ nhẵn bóng, trong suốt, lại là một tấm thẻ trống.

Tấm thẻ thứ ba được lật lên, lại là một tấm thẻ trống.

Tấm thẻ thứ tư được lật lên, vẫn là một tấm thẻ trống.

Tấm thẻ thứ năm, thứ sáu, thứ bảy... tấm thẻ thứ chín, tất cả đều là thẻ trống.

An Duệ: Không thành vấn đề! Trước đây anh ta cũng đã từng như vậy rồi, phía trước đen như châu Phi là bởi để dành tất cả may mắn về sau! Tấm thẻ cuối cùng được lật ra chắc chắn có thể xoay chuyển tình thế, không khéo lại là một tấm thẻ SSR!

Tấm thẻ cuối cùng đứng giữa không trung, tỏa ánh sáng dịu nhẹ, thu hút sự chú ý của mọi người, cơ hội cuối cùng luôn khiến người ta hồi hộp nhất.

Hướng Huyền liếc nhìn An Duệ, như thể cảm nhận được sự an ủi và khích lệ của anh ta, Hướng Huyền đưa tay chạm vào.

Tấm thẻ cuối cùng được lật lên, để lộ phần thân thẻ nhẵn bóng và sáng long lanh, trên đó có những hoa văn và ký tự bí ẩn.

Cuối cùng!

Cơ thể Mạc Dao lảo đảo, sợ đến nỗi như thể sắp ngất đi.

Giang Tinh Chước nở nụ cười dịu dàng: “Chúc mừng, anh đã rút trúng một con dao bình thường.”

Tấm thẻ biến thành ánh sáng, rơi vào lòng bàn tay của Hướng Huyền, và biến thành một con dao bình thường.

An Duệ: ...

Hướng Huyền: …

Mạc Dao cảm thấy mình như được hồi sinh, không phải viên thuốc hồi phục!

Còn Hướng Huyền nhìn con dao tầm thường này, khuôn mặt đông cứng lại. Nhưng anh ta cũng giữ vững được tâm lý.

“Tôi muốn rút một bộ khác.” Anh ta nhớ là không chỉ được phép rút một bộ, chỉ cần có tiền, chỉ cần cô cho phép là có thể tiếp tục rút mãi.

Giang Tinh Chước vui vẻ đồng ý, sau khi trừ mức giá mà Hướng Huyền phải trả bị trừ đi từ tài khoản của anh ta, mười tấm thẻ khác bay ra khỏi bộ thẻ và hạ cánh trước mặt Hướng Huyền.

Lần này, vận may của Hướng Huyền vẫn không được tốt lắm, anh ta liên tục rút ra những thẻ bài trống và con dao bình thường, thứ duy nhất khác biệt cũng chỉ là viên thuốc tích cốc có tác dụng không cần ăn trong một tháng.

Anh ta lại rút bộ thẻ thứ ba, số phận vẫn thế.

Lúc này, hai bên thái dương Hướng Huyền ngấm ngầm giật liên hồi. Tận mắt chứng kiến vận rủi của mình, tâm trạng con người ta sẽ không thể nào vui vẻ được, cho dù anh ta vẫn còn tiền, vẫn có thể tiếp tục rút.

“Trò chơi này không có tỷ lệ trúng thưởng cố định sao?” Hướng Huyền không kìm được phải xác nhận lại. Xổ số phúc lợi luôn có số người và số tiền trúng thưởng cố định. Bất kỳ trò chơi nào cũng có tỷ lệ trúng thưởng và tỷ lệ thắng cố định. Anh ta muốn biết liệu có những yếu tố nào khác có thể ảnh hưởng và kiểm soát tỷ lệ thắng của anh ta hay không.

Giọng nói nhẹ nhàng và bí ẩn ân cần trả lời những câu hỏi của anh ta: “Không có. Chỉ liên quan đến những điều trái tim anh khát khao thôi.”

“Nghĩa là sao?”

Tất nhiên Giang Tinh Chước sẽ không nói cho anh ta biết sự thật là cô thấy anh ta là một con cừu béo múp, muốn xẻ thịt làm một bữa ngon lành thôi. Cô nói bằng một giọng đao to búa lớn nhưng lại đầy tính logic: “Về mặt lý thuyết, khát khao càng mạnh thì càng có khả năng rút ra bất cứ thứ gì mình muốn từ hồ rút thẻ của ta. Tuy nhiên, nếu điều anh khao khát trái ngược với số phận đã định sẵn, tỷ lệ khó rút trúng cũng sẽ được nâng lên.”

Hướng Huyền hiểu ngay lập tức, những người khác cũng vậy.

Khát vọng trong tim Hướng Huyền là muốn em gái mình trở về từ cõi chết theo đúng nghĩa thực sự, nhưng đây vốn dĩ chỉ là chuyện viển vông và không thể thực hiện được nên tỷ lệ rút trúng của anh ta mới thấp đến vậy.

Suốt quá trình nhìn Hướng Huyền lật thẻ trước đó, thần kinh của Mạc Dao luôn căng thẳng, khi nghe thấy lời này mới chợt thở phào nhẹ nhõm. Kỳ tích không thể xảy ra dễ dàng như vậy, chỉ trả vỏn vẹn 30 triệu mà đòi cướp người khỏi tay Diêm Vương, làm gì có chuyện như thế. Ha ha ha ha ha tuyệt vời! Tuyệt vời! Cô ta biết vận may của mình cũng không tệ đến thế mà, nếu không năm xưa cũng không thể nào là Hướng Cầm chết còn mình thì sống!

Tuy nhiên, ngay trong giây tiếp theo, Hướng Huyền nhìn về phía cửa, nhìn về phía tay bắn tỉa kia: “Tiêu Khắc.”

Tiêu Khắc đã đi theo Hướng Huyền nhiều năm, mức độ ăn ý rất cao, anh ta ngay lập tức hiểu ý của Hướng Huyền, đứng dậy nói: “Để tôi rút một bộ đi.”

Hướng Huyền ngay lập tức chuyển 10 triệu cho Tiêu Khắc. Tất nhiên anh ta sẽ không dễ dàng bỏ cuộc, nếu cơ hội anh ta rút trúng viên thuốc hồi phục là rất nhỏ thì hãy để cho người khác rút, biết đâu lại có thể rút trúng.

Trái tim Mạc Dao vừa mới được thả lỏng đã một lần nữa thắt chặt không kiểm soát được. Nỗi sợ hãi mãnh liệt từ đáy lòng lại trào dâng, cô ta không khỏi nhìn về phía Giang Tinh Chước, rốt cuộc đây là gì? Thần ư? Không đúng, không đúng. Trên đời này không có thần, người trên đời này đều không tin có thần tồn tại. Chắc chắn người này là ác ma, mà ác ma thì sẽ không bảo vệ công lý, đúng không?

Giang Tinh Chước mỉm cười, hấp thụ từ trên người Mạc Dao nỗi sợ hãi mãnh liệt, cứ như quất roi vào con ngựa lười, nỗi sợ bị ép tràn ra do kí©ɧ ŧɧí©ɧ liên tục, cảm xúc tiêu cực này biến thành năng lượng, đổ đầy hệ thống Chúa tể của cô, cuối cùng cũng coi như dư dả một chút.

Mười tấm thẻ bay ra khỏi hồ rút thẻ, đứng trước mặt Tiêu Khắc.

“Mời lật thẻ bài.”