“Đợi đến ngày mai…” Mạc Dao thì thầm với Hướng Cầm, nhìn sóng điện não của cô ấy dao động dữ dội trên màn hình, có một cảm giác kɧoáı ©ảʍ kì lạ. Thật thê thảm, chỉ có thể chịu sự hành hạ nhưng không thốt ra được âm thanh nào.
“Cô đang làm gì thế?” Giọng nói của Hướng Huyền đột ngột vang lên phía sau.
Mạc Dao tái mặt ngay tức thì, nhưng cô ta đã rèn giũa kỹ năng diễn xuất nhiều năm, lập tức ngoái đầu lại bảo: “Anh Hướng, anh làm em giật cả mình. Em đã kể chuyện thẻ bài với Tiểu Cầm. Em nhìn này, chắc chắn Tiểu Cầm cũng vui lắm.”
Hướng Huyền nhìn điện não đồ dao động kia như thể đang giãy giụa muốn tâm sự với anh ta điều gì đó, nhưng rất khó phân biệt được những đường sóng não ấy dao động rốt cuộc là vì vui hay vì giận dữ.
“Em muốn nói gì với anh sao?” Hướng Huyền lại gần bể cá, rất muốn nắm lấy tay em gái, nhưng em gái chỉ còn lại một cái đầu.
Phí công đường sóng não kia dao động dữ dội nhưng vẫn không thể nào truyền đạt được thông tin ra ngoài.
Mạc Dao đứng sau lưng Hướng Huyền, nhếch mép cười.
Hướng Huyền thăm em gái một lúc, cuối cùng cũng chỉ có thể khẽ thở dài, quay người định bỏ đi. Những lời cầu nguyện của anh ta không nhận về bất cứ hồi đáp nào cả, khát vọng muốn Hướng Cầm sống lại của anh ta, nếu có thể biến thành thực thể thì đã hủy diệt cả trời đất rồi. Tại sao không trả lời anh ta? Hướng Huyền hiếm khi nào kích động mạnh thế này, anh ta cảm thấy không cam lòng.
Anh ta sẽ không bỏ cuộc. Ngày mai anh ta sẽ tiến hành kế hoạch B.
Hướng Huyền quay lưng lại với bể cá, thong thả điều khiển xe lăn ra cửa lớn, không hề trông thấy đường sóng não trên màn hình càng dao động dữ dội hơn, như đang níu kéo, cũng như đang cầu cứu. Nhưng tất cả chỉ là vô ích, cuối cùng lại như thể bỏ cuộc, dần ổn định trở lại.
Mạc Dao thực sự không nhịn được mà bật cười. Cô ta đã thắng, cô ta mới là người chiến thắng cuối cùng!
Đúng vào lúc này…
Ngay khoảnh khắc xe lăn của Hướng Huyền ra khỏi cửa, trong không khí chợt có gì đó thay đổi.
Mạc Dao nổi hết da gà, mặt cứng đờ lại.
Bánh xe lăn của Hướng Huyền khựng lại, sởn tóc gáy, một cảm giác khϊếp đảm xuất hiện.
Rất hiếm khi có cảm giác này, ngoại trừ những chuyện liên quan đến em gái, cảm xúc của anh ta rất khó xao động. Lần gần nhất cảm giác hãi hùng này xuất hiện là khi nhìn thấy em gái bị quái vật cắn mất một bên người.
Anh ta điều khiển xe lăn một cách cứng nhắc, chầm chậm quay đầu, nhìn thấy một người quấn áo choàng quanh thân, lặng lẽ đứng trong căn phòng vốn dĩ chỉ có anh ta và Mạc Dao này.
“Tôi nghe thấy tiếng gọi của du͙© vọиɠ, nhận được tiếng gọi nên đến đây.”| Giọng nói ấy cất lên dịu dàng và thần bí.
Đầu của Hướng Huyền bỗng chốc căng ra đến cực điểm, giọng nói của Chu Kim vang lên trong tâm trí và cảnh tượng trước mắt hoàn toàn trùng khớp với nhau.
Con ngươi của Hướng Huyền co rụt lại, mặc dù hình ảnh của Giang Tinh Chước đã được dựng lên nhiều lần trong tâm trí anh ta, nhưng khi tận mắt nhìn thấy vẫn có cảm giác thế giới quan sụp đổ tan tành. Hơn nữa cái cảm giác khó tả, không thể diễn tả được mà cô đem lại là thứ mà con người tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi, tuyệt đối không thể hình dung bằng lời được
Không có thời điểm nào thuyết phục hơn khoảnh khắc cô xuất hiện!
Thuyết phục con người tin rằng thứ sức mạnh và sinh linh đó thực sự tồn tại trên thế giới này.
Đến hơi thở cũng bất giác trở nên khẽ khàng.
Ngay cả Hướng Huyền còn thế này, nói gì đến Mạc Dao. Cô ta lạnh toát cả người, đầu óc trống rỗng, không suy nghĩ được gì, giống như một con thú nhỏ khϊếp sợ khi bị kẻ săn mồi hàng đầu nhìn chằm chằm, không thể động đậy, không thể suy nghĩ.
Và bởi Hướng Huyền đang mở cửa nên cảm giác này còn tràn cả một ít ra ngoài.
An Duệ đang trồng hoa trong phòng khách đột nhiên ngẩng đầu lên, vứt cái xẻng đi và lao tới.
“Này! Anh đang làm gì vậy ?” Thấy An Duệ đang lao về phía tòa nhà ký túc xá dành riêng cho gia đình Hướng Huyền, tay bắn tỉa đã hạ gục Chu Kim lúc trước đang ngậm điếu xì gà lập tức xông tới định ngăn cản. Đó không phải là nơi mà ai cũng có thể tùy tiện ra vào, huống hồ An Duệ còn không phải là người của khu 6 bọn họ!
Các thành viên phụ trách an ninh của tòa nhà ký túc xá cũng ngăn cản ngay lập tức, nhưng làm sao họ có thể là đối thủ của An Duệ mình đồng da sắt được. Chẳng mấy chốc đã ngã xuống đất nhốn nháo, tay bắn tỉa ở phía sau dùng súng bắn nhưng cũng phí công vô ích. Chỉ có thể vừa mắng chửi vừa đuổi theo.
Sếp của họ là một nhà khoa học què chân yếu đuối, sợ là An Duệ có thể gϊếŧ anh ta chỉ bằng một cú đấm.
Càng đến gần, cảm giác ấy càng mãnh liệt, An Duệ bất giác bước thong thả lại, thở khẽ khàng, chậm rãi đi tới.
“An Duệ, đồ khốn kiếp…” Người đuổi theo phía sau cũng đột nhiên ngậm miệng, phanh gấp, tóc dựng đứng.
Ngay lập tức, hai tấm thẻ đó xuất hiện trong tâm trí họ, không biết đầu cua tai nheo ra sao nhưng trong lòng đã hiểu ra, sinh vật mà mấy ngày qua Hướng Huyền muốn họ cầu nguyện đã xuất hiện rồi… Trời ạ, không ngờ lại có thật!
Bỗng chốc có thêm vài người, nhưng sự im lặng quái dị đến nghẹt thở vẫn còn đó.
Giang Tinh Chước mỉm cười, dưới cái bóng của chiếc mũ, không biết là đang nói với ai: “Thẻ hạch tâm của người nào đó đã xuất hiện trong hồ rút thẻ của tôi, có rút thẻ không? Một bộ mười thẻ, mỗi bộ 10 triệu.”
Hướng Huyền đã cố gắng hết sức để điều chỉnh tâm lý của mình, anh ta nhìn đầu em gái trong bể rồi lại nhìn Giang Tinh Chước.
“Rút.”
“Tốt lắm.” Khóe miệng Giang Tinh Chước cong lên.
Cây gậy gỗ nhỏ xuất hiện trong tay như phép nhiệm màu, vẩy khẽ một cái, một vòng xoáy sương mù trắng xóa cuộn lên trong căn phòng màu hồng đậm chất thiếu nữ, sau đó mười tấm thẻ phát sáng bay ra từ tâm cơn lốc xoáy, đứng trước mặt Hướng Huyền.
Khung cảnh kỳ ảo, đẹp đến khó tin này khiến người xem không khỏi choáng ngợp. Lúc này, Mạc Dao cuối cùng cũng đã tỉnh táo lại, nhưng cũng càng thêm sợ hãi. Nhìn mười tấm thẻ bài mà mồ hôi lạnh cô ta ứa ra như mưa.
Giang Tinh Chước: “Mời lật thẻ bài.”