Rút Thẻ Vô Tận Ngày Kiếm Một Tỷ

Chương 37

Mộ Dung Ảnh đang nghĩ ngợi thì nghe thấy cửa viện mở ra, nhìn thấy Mộ Dung Trường Phong và Vạn Dung đi vào, nụ cười nở trên môi: “Cha, mẹ, tới tìm con muộn thế này có việc gì sao ạ?”

Vạn Dung nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô ta là thấy khó chịu, Mộ Dung Ảnh lộ rõ vẻ tổn thương ngay khi bắt gặp ánh mắt của bà ta. Mộ Dung Tuyết đã khỏi mà bà vẫn thế ư? Rõ ràng là sinh đôi, sao bà lại có thể thiên vị như vậy? Nếu không phải cô ta giống Vạn Dung hơn Mộ Dung Tuyết, bản thân cô ta cũng sẽ nghi ngờ rằng liệu mình có thực sự được Vạn Dung sinh ra hay không.

Mộ Dung Trường Phong nhẹ nhàng lên tiếng: “Có chuyện muốn bàn bạc với con.”

“Có chuyện gì vậy ạ?”

“Chất độc trong cơ thể em gái con đã được hút hết ra, có thể luyện võ được rồi, nhưng con cũng thấy đấy, con bé đã lớn bằng ngần này, tư chất cũng không tốt lắm, kiếp này dựa vào bản thân nó chắc sẽ không học nổi.” Mộ Dung Trường Phong nói với vẻ buồn bực: “E là con vẫn phải giúp em.”

Mộ Dung Ảnh ngơ ngác, không hiểu chuyện gì: “Con có thể giúp em sao? Giúp như thế nào ạ?”

Vạn Dung nói, “Đơn giản lắm, hãy cho em công lực của con.”

“Cái gì?” Mộ Dung Ảnh sững sờ, tự hỏi liệu mình có nghe nhầm không.

“Con không bằng lòng sao? Đừng quên, nếu không vì con, Tiểu Tuyết cũng chẳng lỡ mất thời gian luyện công tốt nhất. Đây là điều mà con nợ con bé!” Vạn Dung nghiêm khắc trách mắng.

Mộ Dung Ảnh lùi lại một bước, nước mắt lăn dài trên mặt, không thể tin nổi: “Mẹ? Sao mẹ lại làm vậy với con?”

Cô ta sẵn lòng luyện bí kíp tà công đó, chịu đựng nỗi đau như có từng lưỡi dao cứa vào ruột vì Mộ Dung Tuyết, nhưng dựa vào cái gì mà bắt cô ta phải cho Mộ Dung Tuyết công lực của mình?

Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, đứng tấn đến bật khóc cũng không được nghỉ ngơi, ngã khỏi cây cọc mặt mũi sưng tấy, ngã gãy xương cũng vẫn phải tiếp tục, tốt nghiệp cấp hai xong cũng nghe theo lời họ, trở về chuyên tâm luyện công tiếp. Mọi thứ cô ta có được đều đổi lấy bởi không biết bao nhiêu máu và mồ hôi của cô ta.

Vạn Dung thực sự không hề thương xót cô ta chút nào ư? Đó là lý do tại sao lại có thể dễ dàng bảo cô ta cho Mộ Dung Tuyết công lực như thế. Hơn nữa không phải là một nửa, hoặc một vài phần, có vẻ muốn cô ta giao cho Mộ Dung Tuyết tất cả.

Có khi nào cô ta hiểu sai rồi không?

Mộ Dung Ảnh vẫn đang đợi Vạn Dung trả lời, nhưng ngay giây tiếp theo, một bàn tay đã bám vào lưng cô ta, toàn thân cô ta như bị nam châm hút vào, nội lực trong cơ thể mà cô ta luyện tập vất vả ngày đêm đủ để khiến những người cùng trang lứa phải ghen tị không ngừng liên tục bị hút ra.

Mộ Dung Ảnh không sao tin được: “Cha...”

Người phía sau không đáp lại, cũng không hề tỏ ra thương xót.

“Mẹ...” Mộ Dung Ảnh lại bất giác muốn xin mẹ giúp đỡ, nhưng quay sang lại bắt gặp đôi mắt khoái chí của Vạn Dung. Cô ta chỉ cảm thấy mình như rơi vào một cơn ác mộng kinh hoàng, nếu không thì sao lại chứng kiến cảnh tượng này? Cha mẹ cô ta như những con ác quỷ đến căn viện nhỏ của cô ta đòi mạng, cướp đi công lực giống như một nửa sinh mạng của cô ta.

Vạn Dung nói: “Im ngay. Tao không phải mẹ mày. Con mẹ khốn nạn của mày đã chết lâu rồi!” Bà ta nói, còn liếc nhìn Mộ Dung Trường Phong xem ông ta có phản ứng khó chịu gì không, nhận thấy là không có, bà ta rất sung sướиɠ.

“Mày cũng biết đấy. Trước đây đã kể với mày nhiều lần rồi, lần nào mày cũng nói gϊếŧ là đúng.”

Mộ Dung Ảnh như rơi vào hầm băng, đã kể rất nhiều lần... gϊếŧ là đúng... Người đàn bà ác quỷ ấy? Nhưng, nhưng rõ ràng cô ta giống Vạn Dung như thế cơ mà, còn giống hơn cả Mộ Dung Tuyết... Đột nhiên, Mộ Dung Ảnh chợt nghĩ đến điều gì đó, cô ta sững sờ.

Hình như… Vạn Dung có một người chị mà lần nào các bậc bề trên nhắc đến cũng giấu kín như bưng?

Đúng vậy, Mộ Dung Ảnh không hề giống Vạn Dung một chút nào, mà giống Vạn Phù, chị gái của Vạn Dung. Vạn Phù từ nhỏ đã xuất sắc hơn Vạn Dung, bất kể là ngoại hình hay tư chất, thậm chí vị hôn phu cũng tốt hơn của bà ta. Vạn Dung lớn lên trong cái bóng của chị gái mình, thế nhưng bà ta lại rung động trước người anh rể tương lai dịu dàng, bị quyến rũ mất cả hồn vía.

Cuối cùng bà ta nghĩ ra một thủ đoạn hèn hạ, lên giường với Mộ Dung Trường Phong trước, còn vứt bỏ hết lễ nghĩa liêm sỉ, làm cho toàn bộ người của các gia tộc ẩn thế đều biết. Trong hoàn cảnh ấy, đối tượng liên hôn giữa nhà họ Vạn và nhà họ Mộ Dung đã buộc phải thay đổi.

Sự phản bội kép của người đàn ông mình yêu và cô em gái yêu đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ Vạn Phù, khiến Vạn Phù tẩu hỏa nhập ma, trở nên điên loạn. Sau khi biến mất một thời gian thì đã trở thành ác quỷ. Khi lò sát sinh xuất hiện, không phân biệt địch hay ta, bà ấy gϊếŧ cả quái vật lẫn một số người vô tội. Khi đó Vạn Phù đã là một siêu anh hùng được hơn năm triệu người theo dõi trên nền tảng xã hội trực tuyến. Hành động này khiến mọi người sửng sốt, cũng bị mắng chửi thậm tệ.

Lúc ấy Vạn Dung vừa hạ sinh con gái, phát hiện con gái mình trúng độc, tin chắc là do Vạn Phù hạ độc để trả thù, bà ta đã phát điên lên vì hận thù. Theo thỏa thuận giữa chính phủ và các gia tộc ẩn thế, sau khi Vạn Phù phát điên, người của thế gia võ cổ sẽ giải quyết chuyện này. Ngay lập tức, Vạn Dung bất chấp việc vẫn đang trong thời gian ở cữ, xông pha đi đầu ra tay sát hại Vạn Phù.

Vạn Phù là thần đồng võ học, tuổi đời còn trẻ nhưng võ công đã đạt đến đỉnh cao, núi sông Tổ quốc thì bao la, muốn trốn thì chẳng ai tìm được. Thế nhưng họ còn chưa tìm ra được Vạn Phù thì tự Vạn Phù đã xuất hiện. Bà ấy vẫn không thể buông bỏ được Mộ Dung Trường Phong. Sau một thời gian ngắn tỉnh táo, bà ấy chạy đến tìm Mộ Dung Trường Phong và đã bị Vạn Dung gϊếŧ chết. Mà cũng vào lúc đó, họ mới biết rằng Vạn Phù cũng đã hạ sinh một bé gái cách đây vài tháng, là đứa con của bà ấy với Mộ Dung Trường Phong.

Hóa ra Vạn Phù và Mộ Dung Trường Phong đã từng có quan hệ từ lâu, nhưng người ta là một cô gái hết sức bình thường, cũng biết xấu hổ, sẽ không kể chuyện này với người khác. Khi Vạn Dung và Mộ Dung Trường Phong làm chuyện đó, bà ấy đã có thai, chẳng qua là họ không biết điều đó mà thôi.

“Vốn dĩ tao đã định gϊếŧ mày rồi, nhưng mày lại được thừa hưởng căn cốt tuyệt vời của mẹ mày, bé tí đã đã bộc lộ năng khiếu đáng kinh ngạc, tình cờ lại trở thành cục pin dự phòng cho đứa con đáng thương của tao.” Vạn Dung nói.

Bao năm qua, lòng căm thù của bà ta đối với Vạn Phù vẫn không hề giảm bớt, bởi vì hễ nhìn thấy vẻ ngoài mong manh của Mộ Dung Tuyết và dung mạo xuất sắc của Mộ Dung Ảnh, bà ta lại cảm thấy đang nhìn mình và Vạn Phù trước kia. Thật quá đáng thương, bà ta sẽ không bao giờ để đứa con gái yêu quý của mình đi theo con đường cũ và sống dưới cái bóng của Mộ Dung Ảnh.

Nghe được sự thật, cổ họng Mộ Dung Ảnh trào lên một ngụm máu tanh, người cha ruột sau lưng hút nội lực của cô ta như người xa lạ, cho đến khi không thể hút được gì từ cơ thể của Mộ Dung Ảnh nữa mới chịu buông tay.

Mộ Dung Ảnh ngã xuống đất.

Nhưng đây chưa phải là kết thúc. Chỉ là hút đi nội lực thôi, cô ta vẫn có thể luyện tập lại, dù sao thì tư chất của Mộ Dung Ảnh cũng quá tốt. Vạn Dung không muốn nhìn thấy cảnh này, mà chẳng phải làm như vậy sẽ khiến bản thân có thêm một kẻ thù tiềm tàng à? Ngộ nhỡ Mộ Dung Ảnh quay lại báo thù cho mẹ thì sao?

Vì vậy, Vạn Dung phá hủy căn cốt của Mộ Dung Ảnh, khiến cô ta từ nay hoàn toàn vô duyên với võ học, chỉ có thể bị giam cầm trong căn viện nhỏ này như một người tàn tật.

Trong căn viện nhỏ, tiếng hét của Mộ Dung Ảnh thấu tận trời xanh, nhưng tiếc thay đây lại là căn viện hẻo lánh nhất trong khu đình viện mênh mông của nhà Mộ Dung, nên chẳng đánh thức được mấy người.