Rút Thẻ Vô Tận Ngày Kiếm Một Tỷ

Chương 27

Có tiếng gõ cửa, cánh cửa bị mở ra.

Một cô gái trẻ xuất hiện ở cửa, nhìn thấy Hướng Huyền, lập tức vui vẻ hỏi: “Anh Hướng, có tiến triển gì không?”

Hướng Huyền lắc đầu.

Mạc Dao lập tức cụt hứng, nhưng lại nhanh chóng cười ngay: “Không sao đâu anh Hướng, anh giỏi như vậy, nhất định sẽ tìm được cách mà!”

“Ừ, cô tâm sự với em gái tôi đi.” Hướng Huyền không nói nhiều, anh ta ra khỏi phòng.

Mạc Dao đóng nhẹ cửa lại, đi tới bể cá cúi người: “Hướng Cầm, chào buổi tối.”

Trên màn hình kết nối với đại não, đường sóng của đại não dao động nhẹ.

Mạc Dao nhìn nó thở dài: “Mỗi lần nhìn thấy cảm xúc của cậu, tớ không khỏi cảm thán sự thần kỳ của sinh mệnh, cậu chỉ còn lại bộ não nhưng vẫn sống. Mà không chỉ còn sống, có phải cậu vẫn còn ý thức không?”

Dao động vẫn tăng lên một chút.

“Hướng Cầm, cảm ơn cậu.” Mạc Dao dựa sát vào bể cá, nụ cười tươi rói trên khuôn mặt hơi nhăn nhúm: “Nếu không nhờ cậu, tớ không thể đến được ngày hôm nay. Cậu thật sự là bạn tốt của tớ, người bạn tốt duy nhất.”

Dao động lên xuống cực mạnh.

Mạc Dao nhìn nó mà như thể nhìn thấy một linh hồn tội nghiệp bị mắc kẹt trong bể cá này, không thể nói hay khóc, không ai biết cô ấy đang nghĩ gì, muốn bày tỏ điều gì.

Đúng là quá bi thảm, ai có thể ngờ rằng chủ nhân của bộ não này vốn là một cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp đáng yêu, nổi đình nổi đám trong trường cơ chứ? Cô ấy cũng rất tốt bụng, khi thấy ai đó bị xa lánh hoặc bị bắt nạt, cô ấy sẽ giúp đỡ, cho đi sự ấm áp. Tại sao cô ấy có thể phóng khoáng, dám nói dám làm như vậy?

Bởi vì cô ấy có một người anh trai cực kỳ giỏi.

Vậy tại sao anh trai của mình lại là một tên khốn?

Mỗi lần Mạc Dao vô thức nhớ lại chuyện bị anh trai đánh mắng vì làm mất tiền, bắt cô ta nghỉ học để đi làm là cô ta lại nghĩ đến Hướng Cầm. Hướng Cầm cũng mồ côi và chỉ có anh trai, anh trai Hướng Cầm không bắt cô ấy làm vậy, muốn cô ấy học hành chăm chỉ, mua cho cô ấy sách vở và quần áo đẹp, bảo vệ cô ấy khi cô ấy bị bắt nạt, giỏi đến mức hiệu trưởng trường cũng đặc biệt quan tâm săn sóc Hướng Cầm.

Thật ngưỡng mộ và ghen tỵ.

Mười lăm năm trước, trong cuộc sơ tán ở phía Tây, mọi người điên cuồng chạy trốn, ai nấy đều sợ chỉ chậm một bước là rơi vào địa ngục, đường sá chật ních người, những gì có thể thấy là sự hỗn loạn. Vô số người bị giẫm chết, những người nhỏ nhắn, thấp bé rất nguy hiểm, thậm chí có người còn chết ngạt vì quá đông. Mức độ nguy hiểm không kém gì một cuộc tấn công của quái vật.

Hướng Cầm dẫn Mạc Dao trốn trong ký túc xá trường học: “Dao Dao đừng sợ, anh tớ sẽ đến đón chúng ta, cậu đi với tới đi.”

Mạc Dao vô cùng hoảng sợ, nghe vậy vẫn không kiềm được lòng ghen tỵ, cô ta kéo kéo tay Hướng Cầm: “Lỡ như không đến thì sao?”

“Không đâu.” Hướng Cầm khẳng định.

Đã mấy ngày trôi qua, Hướng Cầm và Mạc Dao vẫn trốn ở trong trường học, bên ngoài vẫn hỗn loạn nhưng có vẻ đã giảm đi một chút rồi, lúc này sự yên tĩnh đem đến cảm giác sợ hãi kinh khủng, dường như thành phố này đang chết dần chết mòn, ngay cả làn gió thổi qua cũng giống như hơi thở hấp hối của thành phố này.

“Anh tớ sẽ đến đón tớ.” Hướng Cầm vẫn chắc chắn, cặp mắt sáng rực.

Cuối cùng cũng đợi được.

Đội tìm được Hướng Cầm đầu tiên hỏi: “Phải cô Hướng Cầm không?”

“Là tôi!” Hướng Cầm kéo Mạc Dao ra ngoài.

“Tìm thấy cô rồi, nếu còn không tìm được, anh Hướng sẽ đích thân đi tìm mất, đi thôi.”

Lúc này bên ngoài không còn chật ních người giống mấy hôm trước, trái lại hiếm thấy người đâu mà chỉ toàn xác chết của quái vật và con người. Ngoài ra còn có một số con quái vật lớn đang hoành hành ở phía xa, tiếng nổ cùng tiếng súng vang vọng.

Theo lý mà nói tiếng động bên kia sẽ thu hút rất nhiều quái vật, tính an toàn khá cao, nhưng bọn họ lại không may gặp phải một con quái vật hình rắn vừa mới đẻ trứng đang đói, trông hệt một con Anaconda vậy.

Con quái vật này nhanh nhẹn, rất khó đối phó.

“Bà mẹ nó chứ...” Đội trưởng thốt lên đầy tuyệt vọng, ý thức được nhiệm vụ, anh ta nghiến răng nói: “Tiểu Tam, Tiểu Tứ, các cậu dẫn Hướng Cầm đi, dù thế nào cũng phải bảo đảm an toàn cho cô ấy.”

Hướng Huyền là nhân tài cao cấp hiếm có, để anh ta yên tâm làm việc, đóng góp lợi ích cho công chúng, đất nước sẽ đáp ứng một số mong muốn của anh ta. Đội ngũ này đến đây để tìm Hướng Cầm, Mạc Dao chỉ là tiện thể đi cùng Hướng Cầm nên được cứu. Nhưng sự thật này làm cho Mạc Dao tổn thương sâu sắc. Con người cũng phân chia cấp bậc hay sao, Hướng Cầm hơn cô ta chắc?

Khi những người bảo vệ họ bị con quái vật hình rắn nuốt chửng hết, hai học sinh trung học cơ sở bất lực chạy loạn như ruồi mất đầu, nhưng cuối cùng lại gặp phải một con quái vật giống kỳ nhông, đầu óc Mạc Dao trống rỗng, tới khi cô ta hoàn hồn bèn đẩy Hướng Cầm ra rồi chạy một mình.

Đầu óc cô ta không nghĩ được gì, chỉ muốn muốn chạy trốn giữ mạng, phải sống sót.

Cô ta rất may mắn, chạy lung tung suốt quãng đường nhưng không gặp phải con quái vật nào nữa, thậm chí còn gặp được Hướng Huyền đang xông vào tìm em gái.

“Là cô sao? Hướng Cầm đâu?” Hướng Huyền lập tức nhận ra Mạc Dao, anh ta từng xem hình hai người chụp chung, đây là bạn tốt của Hướng Cầm.

Mạc Dao hoảng sợ, trong đầu chợt lóe lên, ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc biểu hiện ra kỹ năng diễn xuất có thể đoạt giải Oscar của mình: “Anh Hướng Huyền, anh mau đi cứu cô ấy đi!”

Cô ta khóc lóc dẫn đường cho Hướng Huyền, biết rõ tuyến đường này nên cô ta cố tình đi lòng vòng, cho tới lúc tìm đến chỗ Hướng Cầm, cô ấy chỉ còn lại một nửa thân thể.

“Tiểu Cầm! Tiểu Cầm!” Mạc Dao bổ nhào qua, khóc thét lên: “Anh Hướng Huyền, mau cứu Tiểu Cầm đi, mau cứu cậu ấy đi!”

Mạc Dao quên mất lúc đó vẻ mặt của Hướng Huyền ra sao, nhưng cô ta biết kỹ năng diễn xuất của mình không một chút sơ hở. Vì sống sót, đôi khi con người ta bộc phát ra năng lực ngoài sức tưởng tượng.

15 năm qua, bởi danh nghĩa “bạn thân” của Hướng Cầm, cô ta được Hướng Huyền che chở, sống như một nàng công chúa ở khu 6.

“Hiện tại tớ vẫn rất ngưỡng mộ cậu, đến tận bây giờ anh Hướng Huyền vẫn chưa từ bỏ cậu.” Mạc Dao nói: “Nhưng tớ không ghen tỵ với vậu nữa rồi, vì... người sống mới là kẻ thắng.”

Mạc Dao cười phá lên.

Bộ não này vẫn còn sống, nhưng Mạc Dao không nghĩ Hướng Cầm sẽ sống lại, sao có chuyện này được? Nếu có thì ít nhất cũng phải hai ba chục năm nữa, khi đó cô ta mãn nguyện rồi, hoặc cô ta cũng đã tìm được đường ra, chuyện không còn quan trọng nữa.

Hướng Cầm bị Mạc Dao hại chết, ít nhất khi cô ta còn trẻ sẽ không ai biết bí mật này.

Sóng não trên màn hình dao động dữ dội, như chứa đầy nỗi đau và sự tức giận không thể nói nên lời.

...