Nỗi sợ vô hình bao giờ cũng đáng sợ nhất, Chu Kim bị trói ở trong phòng thí nghiệm mấy ngày, vì sợ hãi mà gầy rộc đi, ngay cả cô y tá gợi cảm đút cho anh ta ăn, anh ta cũng nơm nớp lo sợ đó là bữa cơm cuối cùng.
Cuối cùng cửa cũng mở ra, Chu Kim lập tức hét lên: “Anh Hướng! Anh Hướng, tôi nói thật đó, tôi có chứng cứ, có chứng cứ thật mà!”
“Ở đâu?” Hướng Huyền hỏi, mắt tia vào chỗ Chu Kim giấu thẻ bài.
Chu Kim không còn quan tâm đến việc bị lấy mất thẻ nữa: “Ở trong qυầи ɭóŧ, thẻ bài ở trong qυầи ɭóŧ!”
Cho tới bây giờ Hướng Huyền vẫn chưa tin những gì Chu Kim nói, nhưng anh ta vẫn kêu người đến cởi đồ Chu Kim ra.
Có hai tấm thẻ bài được giấu trong qυầи ɭóŧ thật. Y tá cẩn thận khử khuẩn hai tấm thẻ mấy lần, đeo bao tay cho Hướng Huyền rồi mới đưa thẻ cho anh ta.
Những tấm thẻ bài được làm khá tinh xảo, trông rất cao cấp, không có một vết xước nhỏ, y như được đúc ra từ băng...
Chu Kim nói: “Anh Hướng, anh hãy nghĩ trong đầu từ “Biến” rồi vẫy nhẹ thẻ bài đi.”
Hướng Huyền liếc nhìn Chu Kim, anh ta làm theo, một giây sau thẻ bài biến mất, đôi cánh mọc ra sau lưng Hướng Huyền.
Hướng Huyền: ...
Hướng Huyền: ...
Hướng Huyền: ...
Thế giới quan bị đả kích cực mạnh.
Hành động thực tế hơn lời nói, dù là Hướng Huyền cũng không tránh khỏi kinh ngạt tột độ.
Đôi cánh sau lưng anh ta rất lớn, rất thật, chúng bị mắc kẹt vào sau xe lăn của anh ta, không thể nói đó là thuật thôi miên hay ảo giác.
Chu Kim phấn khích một cách khó hiểu: “Anh Hướng, xem đi, tôi không nói dối! Đó là sự thật! Nếu anh vẫn không tin thì đi tìm An Duệ đi! An Duệ lấy được thẻ cơ thể thép, anh ta còn rút trúng viên thuốc hồi phục nữa, khiến cái chân bị chặt mọc ra lại!”
Hướng Huyền quay phắt về phía Chu Kim: “Cậu nói gì? Mọc lại chân à?”
Trước đó Chu Kim cũng nói đến việc An Duệ rút thẻ nhưng không nhắc đến chuyện An Duệ bị chặt chân, do Chu Kim chột dạ, sợ nói ra hành vi phản bội đó sẽ bị gϊếŧ chết.
“Không sai!”
Đôi cánh sau lưng biến lại thành thẻ bài trong tay Hướng Huyền, giờ đến lượt chiếc áo tàng hình, làm đôi chân của anh ta biến mất tại chỗ.
Hướng Huyền buộc phải tin thần ma tồn tại trên đời, anh ta nắm chặt thẻ bài, quay lưng bỏ đi.
“Anh Hướng, anh Hướng, xin anh tha mạng cho tôi, tha mạng cho tôi đi mà...”
Hướng Huyền phớt lờ anh ta, ra lệnh cho thuộc hạ.
“Tìm An Duệ, mời anh ta đến đây, nói là chuyện liên quan đến thẻ bài và người khoác áo choàng.”
Thuộc hạ của anh ta không hiểu gì nhưng vẫn lập tức đi ra ngoài tìm người.
Người của Hướng Huyền tìm được An Duệ ở khu 9, khi nghe tin Hướng Huyền muốn trò chuyện về thẻ bài và người thần bí, An Duệ chợt khựng lại, sua đấy đi theo người khu 6.
An Duệ không biết Hướng Huyền đã gặp Giang Tinh Chước hay là nghe người khác kể lại, nhưng không quan trọng, hiện tại An Duệ rất sẵn lòng bàn bạc chuyện này với người khác.
“Anh An.”
“Anh Hướng.”
Hai người bắt tay một cái thật chặt, sau đấy ngồi xuống đối mặt với nhau.
“Tôi rất quan tâm đến chuyện xảy ra với anh đêm đó, tôi nghĩ sinh vật bí ẩn kia do anh triệu hồi ra.” Hướng Huyền đi thẳng vào vấn đề, muốn Chu Kim kể đơn giản những chuyện xảy ra hôm đó.
An Duệ không phủ nhận, anh ta cũng cho rằng bản thân đã triệu hồi Giang Tinh Chước, vì cô nói rõ hồ rút thẻ của cô xuất hiện thẻ bài hạch tâm của anh ta, cô nghe thấy tiếng gọi nên mới tới.
Nghĩ đến đây, lòng anh ta hơi rạo rực.
“Nói cho tôi biết lúc đó anh nghĩ gì được không?” Rơi vào cảnh bị phản bội, suy nghĩ đơn thuần tan vỡ, thể xác tinh thần đều bị tra tấn, lúc tuyệt vọng nhất An Duệ nghĩ gì mà triệu hồi được thứ đó?
An Duệ nhìn Hướng Huyền, ánh mắt hoàn toàn khác với An Duệ của trước kia khiến cho Hướng Huyền sững sờ. Trước kia mắt An Duệ sáng rực rất hiếm thấy ở vùng đất bị bỏ rơi này, hiện giờ mắt An Duệ vẫn sáng, nhưng trong ánh sáng đấy có thứ gì đó rất đặc biệt, khiến Hướng Huyền bỗng chốc không biết nó là gì.
An Duệ nói: “Tôi cầu nguyện, cầu ma quỷ xuất hiện làm giao dịch với tôi.”
Cầu nguyện?
Hướng Huyền ngẩn ra. Đối với người ở thế giới này, cầu nguyện là việc làm vô lý, nực cười biết mấy. Nếu thật sự có thần thì làm sao thế giới này lại biến thành dạng quỷ quái này được? Vì không có thần nên cầu nguyện với ma quỷ, và ma quỷ đáp lại ư?
Có một cảm giác phi lý đến khó tin, nhưng đó lại là sự thật.
“Có phiền nếu tôi kiểm tra sức khỏe cho anh không?”
“Được.”
Nếu nói An Duệ là mảnh lương tâm cuối cùng sót lại của vùng đất bị bỏ hoang thì Hướng Huyền chính là đấng cứu thế cuối cùng của vùng đất ấy. Vì số người được Hướng Huyền cứu sống còn nhiều hơn cả số người từng chịu ơn của An Duệ. Tuy người này cũng rất đáng sợ nhưng chí ít anh ta quang minh lỗi lạc, tuyệt nhiên không phải phường tiểu nhân bỉ ổi.
Vậy nên An Duệ không hề lo lắng anh ta sẽ đột nhiên giở trò bỉ ổi gì với mình.
Và đúng là Hướng Huyền cũng không giở mánh khóe gì. Đích thân anh ta kiểm tra sức khỏe cho An Duệ, xác nhận sức khỏe của An Duệ giống như bất cứ người bình thường nào khác, không có gì khác lạ. Thế nhưng khi Hướng Huyền phi một con dao về phía An Duệ, cơ thể anh ta lập tức hóa thành thép.
Không có bất cứ cơ sở khoa học nào cả. Hoàn toàn phi logic.
Nhưng có lẽ chính sức mạnh phi logic, khó tin này mới có thể khiến ảo giác phi logic khó tin trở thành sự thật. Đây chẳng phải là “kỳ tích” hay sao?
“Là viên thuốc hồi phục cấp SSR, đúng không?” Hướng Huyền lẩm bẩm một mình. Trái tim nằm trong l*иg ngực đột ngột tăng tốc. Anh ta luôn tin vào con dao phẫu thuật của mình hơn bất cứ ai, cũng đã quen kiểm soát số phận bằng chính đôi bàn tay mình. Nhưng việc người bình thường không làm được thì nhiều vô số kể, chẳng hạn như chuyện em gái đã chết được hồi sinh.
An Duệ đứng dậy, nhìn Hướng Huyền đang thất thần, cũng từng nghe kể láng máng về chuyện của Hướng Huyền và em gái anh ta: “Cầu nguyện đi! Nếu không cất lên tiếng nói khát khao mãnh liệt mà chỉ trông chờ kỳ tích lặng lẽ xuất hiện với mình thì đời nào có chuyện?”
Hướng Huyền công nhận An Duệ nói câu này là đúng. Để cho em gái được hồi sinh, anh ta có thể hy sinh hết thảy, chỉ cầu xin ma quỷ thôi mà, hiển nhiên cũng có thể làm được. Để tăng khả năng triệu hồi Giang Tinh Chước, anh ta không chỉ cầu nguyện một mình mà còn kêu gọi người khác cầu nguyện cùng.
Vì lí do này nên An Duệ ở lại, muốn xem thử liệu Hướng Huyền có làm được hay không.
Các thành viên thuộc khu 6 nếu không uống rượu, hút thuốc, rèn luyện sức khỏe trong trụ sở nghiên cứu thì sẽ ra ngoài săn bắt quái thú, tìm nguyên liệu nghiên cứu mà sếp cần. Bất thình lình bị sếp gọi về, ai nấy đều ngơ ngác tập trung ở đại sảnh tầng một của trụ sở nghiên cứu. Cần thông báo mệnh lệnh quan trọng gì chăng?
Mạc Dao cũng có mặt. Cô ta tương đối nổi bật giữa đám đông. Khu 6 gồm toàn những tinh anh, bất kể nam hay nữ, người nào người nấy đều vai u thịt bắp, da ngăm ngăm, mặt vênh tận trời. Chỉ có Mạc Dao là trắng trẻo nõn nà, chải chuốt tinh tế, quần là áo lượt, dẫu sao cũng là công chúa của khu 6 mà, chẳng bao giờ cần phải ra bên ngoài mạo hiểm chịu khổ.
Dù Hướng Huyền có đưa ra quyết định trọng đại đến mấy đi chăng nữa, cũng hầu như chẳng can hệ gì đến Mạc Dao. Cô ta chỉ việc ở phía sau hưởng trái ngọt là được. Vậy nên vẻ mặt cô ta cực kỳ nhẹ nhõm, chỉ thấy tò mò chứ không thấy căng thẳng.