“An Duệ đi rồi à?” Khu trưởng khu 1 nghe vậy lập tức đứng dậy xông xáo: “Được lắm, An Duệ tốt bụng từng cứu ông đây một lần, làm tôi không muốn chiếm địa bàn. Nếu An Duệ đã đi, ông đây không cần khách sáo nữa!”
“Tên ngốc An Duệ đi rồi, khu 3 là cái thá gì chứ? Để lại đống vũ khí trong căn cứ cho lũ ngốc đó thì thật lãng phí. Chúng ta đi giúp An Duệ thu dọn đi!” Khu 2 cũng hành động.
Đương nhiên khu 4 cũng không bỏ qua miếng thịt béo bở này.
Lòng tốt của An Duệ làm người ta ngứa mắt, nhưng người từng chịu ơn anh ta không ít, đó cũng là nguyên nhân tại sao một đám người già yếu bệnh tật nhát gan ở khu 3 có thể sống sót bình an vô sự suốt nhiều năm qua. Nhưng mấy người ở khu 3 kia không nhìn rõ thực tế, còn tưởng mình mạnh thật, đổi người khác làm khu trưởng cũng không sao.
Mà kẻ phản bội thì có thế nào đi nữa cũng không thể ngụy biện được, đặc biệt là ngay cả người như An Duệ mà bọn họ cũng có thể phản bội. Chán ghét tính cách của An Duệ là một chuyện, nhưng hiểu đạo lý, có lòng biết ơn hay không thì lại là một chuyện khác.
Bỗng chốc, số phận của người khu 3 trong tâm trí của những người muốn chiếm lấy khu 3 đều cùng một kết cục, đều là cái chết.
Không ném thẳng vào lò sát sinh thì cũng sẽ trở thành mồi nhử, cuối cùng bị đám quái vật kia ăn sạch. Ai nuôi mấy người đó được chứ? Bọn họ cũng chẳng phải đồ ngốc An Duệ kia!
Còn khu 3 thì đang nghênh đón ngày diệt vong trong bầu không khí vui vẻ tưng bừng.
An Duệ đã đoán trước được kết cục này rồi. Nhưng đó chẳng phải là lựa chọn của bọn họ hay sao?
...
Tất cả các khu đều muốn có phần trong miếng bánh khu 3, riêng khu 6 là vẫn không có chút động tĩnh nào.
Khu 6 cũng không cần thêm địa bàn, trong căn cứ đã đủ an toàn rồi, không cần thèm thuồng vũ khí trong căn cứ khác, vả lại khu 6 rất nhiều tiền, lại còn hợp tác chặt chẽ với những thế lực bên ngoài bức tường.
Bên dưới bức tường lưới có một cánh cửa nhỏ mở ra, con người đi qua không lọt nhưng hàng hóa thì được.
Những người bên trong và bên ngoài tường kiểm tra tiền với hàng xong, sau khi xác nhận thành công thì cửa lại được đóng lại.
“Đây có phải là loại thuốc xua đuổi những con quái vật nhỏ, khiến chúng không còn hứng thú với thịt người không?” Một người đàn ông mặc áo choàng, trông giống quản gia của thế gia cổ võ lên tiếng. Ông ta lấy ống thuốc trong hộp ra, nhìn chất lỏng không màu bên trong, cau mày hỏi.
“Đúng vậy, chúng tôi đã thử nghiệm rồi. Trong số 19 quái vật nhỏ được biết đến cho đến nay, 14 con có phản ứng căng thẳng mạnh mẽ với loại thuốc này.”
“Ở đây đúng là loại người gì cũng có. Loại thuốc thế này mà cũng làm được.” Nhưng nếu sử dụng bừa bãi loại thuốc này, không biết là điều xấu hay tốt với gia tộc bọn họ nữa...
“Nhưng không phải ai cũng làm ra được, người tạo ra nó là nhà khoa học Hướng Huyền, một thiên tài siêu cấp, năm 19 tuổi đã làm rạng danh giới y học trong và ngoài nước.”
“Tại sao thiên tài như vậy lại không được đưa ra?” Quản gia ngạc nhiên nói. Đợt người sơ tán đầu tiên đều là những nhân tài, cho dù lỡ bị tuột lại phía sau thì chắc chắn cũng nghĩ cách cứu ra. Hiện tại nhân tài càng quý hơn so với trước kia.
“Có phải không đón đâu, tại ông ta không chịu ra ngoài đấy chứ. Hướng Huyền có một người em gái, khi sơ tán bị lạc nhau, nhiều người được cử đi tìm nhưng không tìm thấy, Hướng Huyền tự chạy vào tìm, sau đó thì không ra nữa.”
“Vẫn không tìm được à?”
Người nói chuyện ghé sát tai quản gia, nói nhỏ: “Nghe nói tìm thấy rồi, nhưng bị gặm hết một nửa thân thể. Chúng tôi nghi ngờ anh ta chịu đả kích lớn, giờ tâm trí đã không được bình thường nữa rồi. Cho nên số thuốc này giao cho các vị trước.”
Thứ thuốc mà một tên điên khiến người ta e ngại làm ra, dù có tốt cũng không dám sử dụng bừa, đặc biệt là các nhà khoa học bên ngoài không thể nào phân tích ra thành phần của thuốc này. Mặc dù đã làm thí nghiệm mấy lần, nhưng vẫn chưa đủ, tiếp theo sẽ phân phát cho những thế gia này. Sau khi lò mổ xuất hiện, bọn họ tung số thuốc này ra là biết hiệu quả như thế nào.
“Được, tôi hiểu rồi.”
...
Khu 6.
Hướng Huyền mãi không thể kiểm tra ra thành phần gì lạ trong máu của Chu Kim, làm anh ta rất bực bội, không thể không tìm Chu Kim lần nữa.
Nhưng trước khi tìm Chu Kim, anh ta quyết định đến thăm em gái.
Mấy ngày nay anh ta không nói chuyện với em gái mình, chắc là cô ấy rất cô đơn, nếu mà còn thân thể có lẽ sẽ đánh chết anh ta mất.
Anh ta bước vào cửa, trong phòng công chúa màu hồng không có giường, chỉ có một thứ giống như bể cá. Trong bể cá có một bộ não người được ngâm trong chất lỏng, rất nhiều dây nối với bộ não, có dây dẫn chất dinh dưỡng cũng có dây dẫn điện.
“Em gái.” Hướng Huyền gõ gõ bể cá. Tấm kính phát ra âm thanh nhẹ, màn hình kết nối với não người xuất hiện dao động nhẹ.
Bộ não vẫn còn sống, có thể cảm nhận âm thanh.
Hướng Huyền: “Anh nhất định sẽ làm em sống lại, em chờ một thời gian nữa nhé.”
Hướng Huyền biết chuyện này không được phép nên đã quyết định ở lại đây. Ở đây có tất cả những gì anh ta cần, thậm chí còn có không gian yên tĩnh, môi trường không bị xáo trộn, anh ta muốn em gái mình sống sót, đây là người thân duy nhất của anh ta, chỉ cần vẫn còn chút hi vọng nhỏ nhoi, anh ta sẽ không từ bỏ.
Mặc dù từ sâu trong nội tâm anh ta biết cơ hội này cực kỳ nhỏ, cũng không biết dù anh ta thật sự tạo ra một thân thể mới, người sống sót trong thân thể có thật sự là em gái anh ta hay không.
Hướng Huyền thăm em gái xong bèn đến phòng thí nghiệm tìm Chu Kim, chắc chắn Chu Kim kia vẫn còn giấu diễm điều gì đó.