Rút Thẻ Vô Tận Ngày Kiếm Một Tỷ

Chương 25

Trên đường đi, Chu Kim nhìn thấy một vài người, khác với khu 3 nam nữ già trẻ yếu đuối tàn tật đều có, khu 6 là vùng tinh hoa do Hướng Huyền tạo ra. Nơi này chỉ thu nhận nam nữ khỏe mạnh cường tráng, bởi vậy những người đi ngang qua đều mạnh mẽ, có thể rút súng gϊếŧ người bất cứ lúc nào.

Rất khác với khu 3.

Tay bắn tỉa không trả lời, kéo Chu Kim đến thẳng một phòng thí nghiệm.

Hướng Huyền đang ở trong phòng thí nghiệm, anh ta ngồi trên một con robot, điều khiển tay nó di chuyển qua lại vô cùng linh hoạt, mà đứng trước anh ta là một cơ thể con người nổi đầy gân xanh. Kinh hoàng hơn là người đó vẫn còn sống, trên ngực bị rạch một đường, có thể nhìn thấy tim đang đập bên trong.

Người này chưa chết, đây là một vật thí nghiệm sống.

Chu Kim bị dọa sợ cho suýt nữa tè ra quần, lúc bị ném xuống đất rõ ràng đã thở không ra hơi rồi nhưng vẫn cố gắng thều thào nói: “Anh Hướng... xin anh Hướng cứu mạng tôi đi, tôi... tôi sẽ cho anh biết một bí mật động trời!”

“Ý cậu là chuyện về đôi cánh trên lưng cậu?” Hướng Huyền đảo mắt khắp thân thể anh ta, Chu Kim lập tức run lên, cảm thấy như người đối diện sắp vươn tay rạch thân thể của anh ta ra kiểm tra.

“Không, sau lưng tôi không có cánh. Tôi có cánh vì nguyên nhân khác. Tôi sắp chết rồi, mau cứu tôi với, tôi sẽ nói hết cho ông...” Chu Kim nói, hơi thở càng lúc càng yếu.

Hướng Huyền điều khiển người máy đến chỗ Chu Kim, nhặt ống tiêm và thuốc trên khay bên cạnh tiêm cho anh ta.

Hai người phụ nữ gợi cảm trông như y tá bước vào, nhanh chóng băng bó cho Chu Kim, sau đó khiêng anh ta đến một bàn thí nghiệm trống.

Lúc Chu Kim tỉnh lại thì đã là ngày hôm sau, sau khi phát hiện mình bị trói trên bàn thí nghiệm lập tức, anh ta lập tức hãi hồn thét lên, vô thức nhìn vào vị trí mình giấu thẻ bài.

“Chỗ đó giấu món đồ ghê gớm gì à?” Giọng nói Hướng Huyền vang lên.

“Không, không có!” Chu Kim vội vàng phủ nhận.

“Tôi đoán hôm qua cậu gặp một cao nhân bí ẩn, chắc người đó đã cho cậu vài thứ.” Hướng Huyền nói.

Chu Kim giật thót tim: “Chẳng lẽ anh cũng gặp...”

“Chuyện xảy ra ở khu 3 tối qua đã lan truyền khắp các khu. Đám chó mèo muốn làm phản khiến An Duệ tốt bụng lương thiện bỏ đi. Mặc dù cậu ta được xem là một kẻ mạnh nhưng cũng chỉ là cơ thể người thường, đầu óc lại còn kém nhanh nhạy, vậy mà có thể rời khỏi hang ổ bọn ăn cháo đá bát khu 3, chuyện này rất lạ.” Giọng Hướng Huyền bình thản: “Tôi còn nghe nói bị đám linh cẩu nhỏ bao vậy mà An Duệ vẫn an toàn rút lui, chẳng lẽ cậu ta lại trở nên... cứng như thép à?”

Da đầu Chu Kim tê rần, cùng là con người mà sao đầu óc chênh lệch nhau dữ vậy. Nghe nói trước kia Hướng Huyền là thiên tài, nhưng không biết tại sao lại rơi vào hoàn cảnh này, bị vứt bỏ ở nơi quỷ quái này, chật vật sinh tồn giống bọn họ.

“Đúng, đúng vậy, anh ta trở thành mình đồng da sắt thật.” Chu Kim vôi vàng thốt lên, vì sợ nếu không nói, Hướng Huyền tự đoán ra được thì không còn cơ hội nữa.

Hướng Huyền làm ra vẻ sẵn sàng lắng nghe.

Chu Kim kể lại chuyện tối hôm qua.

Hướng Huyền nghe xong chỉ im lặng, nhìn Chu Kim với vẻ kỳ quái.

Anh ta vốn tưởng cao thủ nào đó xuất hiện, có thể là một nhà khoa học thiên tài như anh ta, thực hiện nghiên cứu về sự hợp nhất của quái vật và gen người, làm cho Chu Kim mọc thêm cánh, biến An Duệ thành sắt thép. Vây mà Chu Kim vừa nói gì với anh ta đây? Anh ta là một người vô thần, hoàn toàn không tin mấy thứ này.

“Anh Hướng, anh không tin lời tôi sao?”

“Cậu nghỉ ngơi đi.” Hướng Huyền nói, mang máu đã rút khi Chu Kim ngủ đi nghiên cứu, thay vì tin lời Chu Kim, anh ta tin vào thí nghiệm của mình hơn.

Hướng Huyền không tin Chu Kim, anh ta vẫn bị trói trên bàn thí nghiệm, bên cạnh còn có một thi thể thí nghiệm rất kinh khủng, Chu Kim không bao giờ nghĩ Hướng Huyền là người tốt giống An Duệ, vô duyên vô cớ cho anh ta một mũi thuốc, chờ khi vết thương lành rồi để anh ta vui vẻ rời đi. Anh ta hối hận rồi, muốn lấy thẻ bài ra chứng minh, tiếc là Hướng Huyền lại không nghe mà bỏ đi.

Khác với cách người khu 3 đối xử với An Duệ, rõ ràng Hướng Huyền chỉ là một người què ngồi xe lăn, không có chút sức uy hϊếp nào, nhưng người ở khu 6 cực kỳ kính trọng và tin tưởng Hướng Huyền.

Bởi sự tin tưởng sâu sắc đó mà không ai dám tự ý vào phòng thí nghiệm của Hướng Huyền cả, dù cho Chu Kim gọi khản cổ họng.

...

Bên ngoài bức tường là một phần ba diện tích đất của cả nước, 3 thành phố lớn và 6 thành phố nhỏ, tổng dân số còn lại khoảng 500.000 người, nhưng không biết tại sao trong 20 năm qua, số dân này không những không giảm mà còn tăng lên.

Hiện tại phần lớn dân chúng đều tập trung ở thành phố lớn nhất, cũng là thành phố gần thành phố V nhất. Thành phố V đã bị chia thành 9 khu vực, tồn tại 9 thế lực.

9 người chủ giống như 9 ông vua mỗi vùng, ở đó muốn làm gì thì làm, hưởng thụ cực kỳ, nguy hiểm đã có người khác lo, vui vẻ thì phần mình.

Đó là điều mà Trịnh Phong nhìn thấy, cho nên anh ta mới hận An Duệ đến tận xương tủy. An Duệ luôn nói coi anh ta là em trai, cho anh ta làm phó khu trưởng, nhưng cuộc đời của anh ta lại chẳng khác nào một tên đầy tớ phục vụ nhân dân.

Vậy nên ngay ngày thứ hai anh ta lên làm khu trưởng đã tuyên bố tổ chức một bữa tiệc lớn ăn mừng. Ăn no uống say khiến lòng người thoải mái sung sướиɠ, cả khu 3 đắm chìm trong hạnh phúc vì thoát khỏi An Duệ.