Có những người thật sự chân thành với anh ta giữ anh ta lại, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt vì sợ An Duệ bỏ mặc mình. Họ là những người vui mừng vì An Duệ chiến thắng trong cuộc cạnh tranh ác liệt tối nay.
An Duệ nhìn những gương mặt kia, nội tâm rất bình tĩnh, trong đầu hiện lên bóng người bí ẩn khoác áo choàng tỏa ra vẻ nguy hiểm chết người kia, khuôn mặt anh ta hơi dao động, ngón tay run rẩy siết chặt.
“Muốn có mà không tự mình tranh giành, còn mong từ trên trời rơi xuống. Trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy.” An Duệ nói: “Mấy người không đủ can đảm dùng cái chết đền ơn cho tôi, giờ lại muốn tôi bao dung và che chở cho mấy người như một vị thánh nhân. Chẳng phải mấy người ghét cái tính đó của tôi, không muốn tôi như vậy hay sao? Có gan chọn lựa rồi thì phải có gan chịu hậu quả. Tự cầu nguyện cho mình đi. “
An Duệ nói xong liền dứt khoát bỏ đi. Nếu đêm nay anh ta chết, mọi người ở khu 3 đều là đồng lõa, những người này đều là hung thủ gϊếŧ anh ta. Anh ta không gϊếŧ họ để trả thù mà chỉ chọn rời đi, không che chở bọn họ nữa, để cho bọn họ đối mặt với lựa chọn của bản thân đã là sự tốt bụng cuối cùng của anh ta rồi.
Mà anh ta, hiện giờ cũng đang có chuyện khác muốn làm.
Những người ở khu 3 bị bỏ lại không ngờ lại có kết cục như vậy. Cuối cùng họ đã thoát khỏi An Duệ tốt bụng vì người mà quên đi thân mình, cuối cùng họ đã được như ý nguyện. Đây vốn là chuyện may mắn, An Duệ không thích hợp làm lãnh đạo, anh ta không đủ nhẫn tâm, nhưng không hiểu sao khi nhìn bóng lưng anh ta rời đi, trong lòng bọn họ đều cảm thấy bất an, khuôn mặt thất thần.
Trịnh Phong cố gắng nốt hơi thở cuối cùng, lấy viên thuốc hồi phục giấu trong qυầи ɭóŧ ra uống, cuối cùng cũng sống lại được. Anh ta bò dậy từ dưới đất, loạng choạng như sắp ngã, nụ cười hơi kỳ quái: “Mặt như đưa đám thế là sao? Chúng ta thắng rồi! Đã đuổi được tên An Duệ thánh thiện kia đi rồi! Cuối cùng chúng ta cũng không cần lo lắng phải đi mạo hiểm vì người xa lạ, cuối cùng cũng không cần bực bội khó chịu vì cơm mình ăn không ngon mà còn phải sẻ cơm cho người khác nữa rồi!”
Trịnh Phong nói vậy xong, lập tức dẹp tan sự cảm kích và áy náy của mọi người đối với An Duệ.
Trịnh Phong cố lết người tới phòng làm việc của khu trưởng, nơi này vẫn còn đang lộn xộn, anh ta cố chịu đựng cơn đau đầu tìm kiếm trên mặt đất.
Chắc chắn thẻ bài cánh chim ác ma của anh ta đã biến trở về hình thẻ bài rồi, những người khác đã chết, nhất định thẻ bài rơi trên đất, anh ta nhớ An Duệ không nhặt đi.
Nhưng Trịnh Phong tìm muốn nổ đom đóm mắt cũng không thấy thẻ bài đâu, anh ta chợt nhớ tới điều gì đó, mặt lập tức xanh mét.
Trong đêm đen, một đôi cánh bay về phía bức tường lưới điện.
Người đàn ông có đôi cánh phía sau tên là Chu Kim.
Anh ta vừa bay vừa bật cười, rút trúng áo tàng hình đúng là may thật. Lúc đám người Trịnh Phong và An Duệ bắn nhau, anh ta nhanh trí vứt súng đi, mặc áo tàng hình vào mà trốn, sau khi An Duệ gϊếŧ sạch đám người kia, anh ta lại lén nhặt hết thẻ bài.
Cho nên đêm nay anh ta là người thắng đậm nhất.
Hẹn gặp lại nhé! Anh ta sắp rời khỏi nơi quỷ quái này rồi, anh ta sẽ đến một thành phố được thế gia cổ võ bảo vệ. Anh ta có thể tránh bị quái vật tấn công, còn có thể nhờ vào những tấm thẻ bài này mà sống đẳng cấp hơn người khác, ai ngu mới tiếp tục sống ở đây!
Chu Kim phấn khích tới nỗi hai mắt đỏ ngầu lên, lại không để ý trên tòa nhà cách đó không xa có một khẩu súng bắn tỉa đang nhắm vào anh ta.
“Loại quái vật gì lạ thế này?” Tay súng bắn tỉa cau mày nói: “Trông giống người lắm, biểu cảm cũng phong phú nữa.”
“Một người chim có cánh, chắc chắn là quái vật rồi. Mau bắn đi, quái vật biết bay quá nguy hiểm.”
“Phập!” Bộ giảm thanh giữ cho tiếng súng không lan khắp bầu trời đêm.
...
Tại căn cứ quân sự ở thành phố A.
Ký túc xá của Trung tướng.
Tưởng Anh Hào nhìn thẻ bài trước mặt: “Đây là thẻ bài mà cậu nói à?”
“Đúng vậy.” Tào Văn cầm một trong những tấm thẻ lên vẫy nhẹ, một cây bút kỳ quái u ám hiện ra trong tay anh ta: “Đây là Bút phán quan ác ma, chỉ cần viết ra tên và kiểu chết là gϊếŧ được người. Nhưng hiện giờ không có mực.”
Sự xuất hiện đột ngột của cây bút kỳ dị khiến Triệu Lam và Tưởng Anh Hào giật nảy mình.
Bút phán quan ác ma đã hết mực, những mấy tấm thẻ bài khác có thể dùng bình thường, chẳng mấy chốc Triệu Lam và Tưởng Anh Hào không thể không tin lời Tào Văn, có chuyện như vậy thật!
Nếu như sự xuất hiện của thế gia cổ võ có thể coi là khoa học, sự tồn tại của lò sát sinh cũng miễn cưỡng giải thích được bằng khoa học. Cho tới nay những người theo thuyết vô thần cũng tin rằng lò sát sinh là âm mưu của người ngoài hành tinh ở thời không xa xôi nào đó. Tưởng Anh Hào và Triệu Lam cũng là những người theo thuyết vô thần, nhưng làm sao giải thích chuyện trước mặt này bằng khoa học đây?
“Nhưng mà Thủ trưởng, biến số này có thể coi là một bước ngoặt đối với chúng ta không? Nói không chừng chúng ta đã khổ tận cam lai rồi đấy.” Triệu Lam nói.
“Kết cục của Đỉa Độc đang ở ngay trước mắt kia kìa.” Tào Văn không đồng ý, anh ta chính mắt thấy được sự điên cuồng của Đội Đỉa Độc, cũng trải qua sự cám dỗ kia, anh ta biết nó nguy hiểm cỡ nào, cũng cho rằng đó là sự mạo hiểm rất lớn.
Triệu Lam: “Nhưng Đỉa Độc là nhóm tội phạm cấp A, chết không hết tội. Lão Tào, có bao giờ cậu tự hỏi tại sao tất cả Đỉa Độc đều chết hết mà cậu vẫn còn sống không?”
“Vì ông đây ngang nghạnh trước cám dỗ, không rút thẻ.”
“Tại sao cậu không nghĩ biết đâu vì cô ấy biết cậu là người tốt?”
“Là cậu đoán vậy thôi, tôi chỉ biết chúng ta không thể đánh cược được. Nếu những thẻ bài này xuất hiện trong dân chúng, mọi người biết đến sự tồn tại của những thẻ bài này, cậu nói xem thế giới này sẽ trở nên như thế nào? Bước ngoặt ư? Năm đó, sau khi các nước phát hiện ra quy tắc ở lò sát sinh cũng từng cho răng đó là bước ngoặt, kết quả sao?”
Triệu Lam bỗng nghẹn họng.
“Phải hay không, không phải chuyện chúng ta kiểm soát được.” Tưởng Anh Hào nói: “Các cậu không được tiết lộ chuyện này với công chúng, phải liên lạc với anh Tô ngay.”
“Anh Tô?” Vẻ mặt Triệu Lam rạng rỡ như thiếu nữ theo đuổi thần tượng. Tào Văn khoanh tay lại, bĩu môi.
Lớp xóa bỏ nguy hiểm ẩn giấu an ninh quốc gia, mật danh số 0, là một bộ phận đặc biệt được chính phủ ẩn giấu, còn có một bí danh khác là “Thiên Nhãn”. Tưởng Anh Hào tin rằng chỉ khi mật danh số 0 ra tay mới làm rõ được những thẻ bài này và sinh vật đã tạo ra chúng.
Tuy nhiên, ngoài điều này ra còn một lý do khác nữa.