Rút Thẻ Vô Tận Ngày Kiếm Một Tỷ

Chương 24

Cô gái mặc áo choàng đỏ bất ngờ xuất hiện đã nện cho các gia tộc lớn một cú trời giáng, khiến họ ngủ chẳng ngon giấc, nhất là người nhà họ Tần.

Các trưởng lão của nhà họ Tần vẫn đang uống trà ở các thành phố khác, chờ chính quyền nhượng lại quyền quản lý thành phố, nghe tin bèn thu dọn đồ đạc vội vàng trở về ngay.

Lúc đó trong đầu bọn họ chỉ có một suy nghĩ - có người muốn cướp địa bàn với nhà họ Tần bọn họ phải không?

Các thế gia lớn trấn thủ các thành phố, ai nấy tự quản lò sát sinh trên địa bàn của mình, đó là quy tắc ngầm, làm gì có chuyện nhúng tay vào việc người khác?

Nhưng cô gái kia đã đột ngột biến mất như cách cô xuất hiện, không thể tìm thấy dấu vết nào, camera trên đường không ghi hình được gì. Cũng không có gia tộc nào thừa nhận đó là người của họ, Nhà Mộ Dung cũng phủ nhận, bảo người đó không phải vị thiên tài kia của nhà bọn họ.

“Chẳng lẽ là cao nhân mới xuất thế?”

“Lò sát sinh đã xuất hiện 20 năm, tôi nghĩ rằng tất cả cao nhân trong thế hệ của tôi đều xuất hiện cả rồi.”

“Nhưng không có lời giải thích nào hợp lý hơn cách giải thích này cả.”

“Nếu vậy thì...” Gia chủ nhà họ Tần nhìn về phía con trai lớn: “A Diêm, chuyện này con làm đi, cần phải tìm được cô gái kia, hôm nay cô ta mới xuất hiện ở thành phố A, không thể rời đi nhanh như vậy được,”

Tần Diêm cụp mắt đáp: “Vâng.”

“Nếu nhà họ Tần chúng ta có cao thủ như vậy gia nhập, sau này thành phố A sẽ an toàn hơn, nếu được có khi còn giúp cho chính phủ khôi phục phía Tây, rất có lợi cho quốc gia chúng ta.”

“Đúng vậy, đúng vậy...”

Trương Hoài Lâm đang ngồi ở phía dưới đám đệ tử, ngẩng đầu nhìn người nhà họ Tần hào phóng ngay thẳng đang lo lắng cho việc nước nhà và người dân mà chế nhạo. Trong lòng anh ta thầm nghĩ, vị cao nhân kia mà vào nhà họ Tần mấy người thì nát bươm luôn, e là sẽ bị ép giao bí kíp võ công ra rồi biến tài sản riêng của người đó thành của nhà họ Tần, giống như nhà họ Trương của anh ta vậy.

Còn chuyện khôi phục phía Tây thì lại càng buồn cười hơn.

...

Chu Kim bất ngờ bị bắn vào vai, mất thăng bằng rớt xuống từ trên không trung, cánh bị vướng vào dây điện khiến anh ta treo lơ lửng.

Ngay phía dưới có vài con quái vật giống linh cẩu đang gặm xác, ngửi được mùi máu tươi bọn chúng nhanh chóng vây đến nhảy chồm lên, muốn miếng thịt béo bỡ từ trên trời rơi xuống này lọt vào miệng.

Chu Kim sợ tái mặt giật giật cánh, nhưng sức mạnh của đôi cánh và bay cao bao nhiêu đều liên quan đến lực con người có thể tác động vào. Hiện tại vai trái Chu Kim bị trúng đạn, hai bên cánh không thể phát lực cùng lúc, không những bay không nổi mà còn suýt rớt xuống, khiến anh ta sợ hãi thét lên.

“Đúng rồi! Áo tàng hình!” Anh ta vội lấy áo tàng hình ra ẩn thân, tuy thân thể tàng hình nhưng máu vẫn nhỏ xuống, quái vật căn bản không bỏ đi.

Lúc này Chu Kim mới nhớ hai thẻ bài này đều có thời hạn, mấy phút nữa cánh sẽ biến lại thành thẻ bài... Nếu thế thì lại là đường chết. Tại sao lại như vậy chứ, anh ta còn tưởng sẽ được sống một cuộc sống thần tiên...

Ở bên kia, người đàn ông cầm ống nhòm đứng cạnh tay súng bắn tỉa nhìn thấy cảnh tượng này mà sững sờ cả người.

“Chuyện gì đây...”

Bọn họ nhìn thấy người chim vừa bị bắn từ trên trời xuống đang treo trên dây, đầu tiên là biến mất rồi sau đấy lại xuất hiện, há miệng như đang kêu cứu. Đúng vậy, khẩu hình miệng rất giống như đang nói cứu mạng!

“Là người ư?”

“Có đến cứu không?” Tay bắn tỉa hỏi.

Người đàn ông suy nghĩ một thoáng: “Cứu. Tôi muốn xem đôi cánh kia là thế nào mà sao lúc nãy chợt biến mất rồi lại xuất hiện.”

“Được.” Tay bắn tỉa đứng lên, vác súng lên vai rồi đi ra ngoài.

Tay bắn tỉa nhường vị trí, người đàn ông lập tức trượt đến bên cửa sổ, chút ánh sáng chiếu vào mới thấy người đàn ông này đang ngồi xe lăn, khuôn mặt gầy gò cùng gò má nhô cao đột ngột hiện ra, hõm mắt rất sâu, trên người mặc áo khoác dài màu trắng.

Đó là Hướng Huyền - khu trưởng khu 6, từng là một bác sĩ phẫu thuật rất nổi tiếng. Ngày nay giới y khoa trong và ngoài nước thường nhắc đến sự mất tích của anh ta với sự tiếc nuối, ai nấy đều cho rằng anh ta đã chết trong lần vào lò sát sinh nào đó. Không ai ngờ anh ta lại không chết mà sống ở thế giới bên kia của bức tường lưới điện.

Tay bắn tỉa lái một chiếc máy bay chiến đấu nhỏ qua đó. Ở thành phố nguy hiểm này, việc bay trên bầu trời cũng rất mạo hiểm, âm thanh sẽ đánh thức một số quái vật đang ngủ, một số quái vật sẽ phát ra sóng âm, làm loạn ra-đa cảm ứng, cuối cùng người lái sẽ tự dẫn xác mình vào miệng quái thú mà chẳng hay biết gì.

Có điều chỉ cần không đi xa, không bay lên cao thì không cần phụ thuộc vào ra-đa.

Đôi cánh ác ma của Chu Kim đã đến thời hạn, mất hiệu lực, anh ta lập tức rơi từ dây điện xuống.

Quái vật lao lên xé xác, Chu Kim dùng áo tàng hình cũng vô ích, máu chảy ra làm lộ vị trí của anh ta, chiếc áo không có chút tác dụng nào cả. Đang lúc anh ta tuyệt vọng thì máy bay chiến đấu lao tới, tay bắn tỉa nhanh chóng gϊếŧ chết mấy con quái vật kia, trước khi có thêm càng nhiều quái vật kéo đến, anh ta đã kéo Chu Kim lên máy bay rồi bỏ chạy.

Con quái vật đang ngủ say nằm trên đường phía xa phát ra tiếng gầm ghè như bị đánh thức khiến Chu Kim sợ run.

Tay bắn tỉa vừa lái máy bay vừa hút thuốc.

“Người, người của khu 6 ư?” Chu Kim nhìn thấy hình xăm trên cánh tay của tay bắn tỉa, đó là biểu tượng của người dân khu 6.

Tay bắn tỉa phớt lờ anh ta.

Chu Kim nhăn mặt vì đau, nhưng cũng thầm cảm thấy may mắn vì sống sót qua kiếp nạn. Anh ta bị cắn mất mấy miếng thịt nhỏ, răng của những con linh cẩu nhỏ đó có virus, kẻ nào bị cắn sẽ sớm đổ bệnh mà chết, chỉ khu 6 mới có thuốc trị!

Nhưng...

Chu Kim trợn mắt: “Người vừa bắn tôi là anh à?”

“Đúng là ông đây, anh có ý kiến gì không?” Tay bắn tỉa liếc nhìn anh ta trong màn khói.

“Nào dám.”

Chu Kim nghiến răng, thầm nghĩ nhất định người này đang có ý đồ với thẻ bài của anh ta. Chết tiệt, nếu không giao thẻ bài ra bọn họ có cứu anh ta không? Chu Kim ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng quyết định giấu những thẻ bài mà anh ta vẫn nhớ nhặt về lúc bị cắn vào qυầи ɭóŧ, đây là nơi bí mật nhất, ai lại đi lục soát chỗ đó của anh ta chứ, thật kinh tởm.

Căn cứ của khu 6 nằm trong một viện nghiên cứu, không biết bằng cách nào mà quái vật cỡ nhỏ đều tránh xa nơi này, như thể có thứ gì đó làm chúng ghê tởm phát ra từ đây. Chỉ những con quái vật vừa và lớn mới có thể đe dọa bọn họ, nhưng bọn họ vẫn có những cách khác chuyển hướng mối đe dọa đi.

Phía trước viện nghiên cứu có một tháp chuông cao, được dùng làm đài quan sát của khu 6, vừa rồi tay súng bắn tỉa kia đã bắn rơi Chu Kim tại chỗ này.

Tay súng kéo Chu Kim yếu ớt vì mất máu đi vào.

“Đây là ai?”

“Vì cái này à?”

“Là sản phẩm thử nghiệm của một loại thuốc mới?”