Xe quân đội và xe tang cùng chạy đến căn cứ của băng nhóm tội phạm, Triệu Lam cũng đi.
Triệu Lam và Tào Văn là bạn học cũ, cả hai đều là học sinh do Trung tướng Tưởng Anh Hào đưa ra từ căn cứ quân sự thành phố A.
Tào Văn đã nói trước với Triệu Lam chuyện anh ta gặp phải, nhưng tận mắt chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng trong căn cứ, Triệu Lam vẫn không khỏi bàng hoàng, cảnh này thật sự rất đẫm máu và điên cuồng.
“Đội Đỉa Độc... Chết hết rồi sao? Thế... thẻ mà cậu nói đâu rồi?”
Tào Văn đưa thẻ đã thu được cho Triệu Lam.
Triệu Lam nhìn những tấm thẻ, không biết chúng làm bằng chất liệu gì, chúng rất đẹp, trong suốt, có các dòng chữ khó hiểu.
“Đây là gì? Thẻ bài à? Nhìn rất...” Bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói.
Triệu Lam vội cất tấm thẻ đi, Tào Văn đẩy người nọ ra: “Nhìn cái gì mà nhìn!”
“Xin lỗi, tôi chỉ tiện thể ngó qua chút thôi, không phải cố ý nhìn lén đâu.” Người nọ áy náy với vẻ rất chân thành, da anh ta rất trắng, nhìn khá khôi ngô, dáng người gầy gò, lúc này hai tay đeo găng dính đầy máu, đang ôm một cái đầu cụt.
Tào Văn không quen anh ta, chỉ cảm thấy phong thái của anh ta khiến người khác không thoải mái bèn hỏi Triệu Lam: “Đây là ai?”
“Người dọn xác của nhà tang lễ.”
“Tôi nhớ lúc trước người dọn xác là một ông già mà.”
“Thì đó, ông ấy già rồi nên đưa cháu đến nối nghề.”
Những người dọn xác trong nhà tang lễ đã được đào tạo chuyên nghiệp, mấy cái xác được thu dọn vừa nhanh vừa gọn. Từng cái xác bị chặt lìa đã được gom đầy đủ để lên xe tang rồi đưa vào nhà tang lễ, đợi sau khi bác sĩ pháp y đến khám nghiệm, liệt vào sổ hỏa táng thì mới được đem đi thiêu.
Tào Văn và Triệu Lam rời khỏi căn cứ đẫm máu, cầm thẻ bài chạy đến căn cứ chỉ huy.
...
Tại vùng đất bỏ hoang.
Trong khu an toàn số 3, văn phòng làm việc của khu trưởng nhanh chóng trở nên yên tĩnh, đã lâu không có động tĩnh gì khiến những người canh gác bên ngoài không khỏi nhìn nhau, hơi căng thẳng.
Một người bước tới định gõ cửa thì đột nhiên cửa mở ra, mùi máu tanh và cảm giác ngột ngạt ập đến.
Những người ngoài cửa lập tức lùi lại.
An Duệ bước ra ngoài, một tay túm đầu thủ lĩnh của mấy người kia, kéo đi ra ngoài.
Trịnh Phong bị nắm đầu kéo đi, mặt rướm đầy máu như sắp bị đánh chết, cả người yếu ớt như cái bao rách.
An Duệ thân hình cao lớn, thường ngày rất có uy nghiêm, nhưng lúc này không biết tại vì bùi mù phía sau cùng thi thể nằm trên mặt đất, hay là do ánh mắt anh ta đã thay đổi mà lại có sức răn đe hơn hẳn trước kia, làm bọn họ không dám rút súng ra.
“Đại, đại ca...” Có người lẩm bẩm.
An Duệ liếc nhìn người đàn ông kia, mặt không chút cảm xúc.
An Duệ nắm đầu Trịnh Phong lôi đi, làm đám người đang đi tuần đường kinh hãi, mọi người trốn trong nhà như đà điểu vùi đầu vào cát đều vô thức lần lượt đi ra, nối gót theo sau An Duệ.
Cuối cùng An Duệ lôi Trịnh Phong đến hội trường. Đèn trong hội trường sáng lên, làm lộ ra mọi thứ ẩn hiện trong bóng tối.
Ánh mắt An Duệ quét qua đám người phía dưới, có người kinh ngạc mừng rỡ chắp tay trước ngực ra vẻ cảm tạ trời đấy. Một số người thì chột dạ mặt đầy vẻ căng thẳng. Với tình hình hiện giờ thì xem ra cuộc đối đầu giữa An Duệ và Trịnh Phong đã có kết quả rồi, An Duệ thắng, còn Trịnh Phong và những người khác cướp ngôi thất bại.
“Chắc mọi người đều biết đêm nay xảy ra chuyện gì.” An Duệ giơ Trịnh Phong lên đối mặt với đám người ở dưới.
Đám người ồn áo náo loạn cả lên
“Trịnh Phong, hồi tôi mười bảy tuổi đã cứu cậu ta, khi đó cậu ta mới chín tuổi, giờ sói con đã lớn rồi, nghĩ mình nên làm sói vương, mọi người thấy sao?” Giọng An Duệ trầm thấp, thật ra anh ta là một người rất dễ hiểu, ngày thường giọng anh ta hiền lành ấm áp, trong trẻo như ánh mặt trời, người khác dễ dàng thích anh ta, nhưng cũng dễ dàng ghét anh ta. Nhưng lúc này giọng nói trong trẻo kia đã trở nên hơi nặng nề hơn bình thường, không ai đoán được cảm xúc của anh ta, nhưng ai nấy đều cảm giác được nguy hiểm.
“Đúng là mơ tưởng!” Có người lập tức lên tiếng: “Khu 3 do anh dựng lên, chắc chắn anh phải làm chủ rồi, tên đó vong ân phụ nghĩa, đáng phải chịu kết cục này!”
“Đúng, đúng…”
An Duệ bật cười: “Vậy tại sao đêm nay không có ai đứng ra ngăn cản Trịnh Phong?”
Bầu không khí lập tức lắng xuống, không ai dám nói là không biết, bởi vì đám người Trịnh Phong hành động rất phô trương, chúng lựa chọn cách thức không diệt tự tan, từng nhóm kiềm chế lẫn nhau, hoặc xúi giục hoặc đe dọa, cuối cùng khiến từng tốp từng tốp người phải giữ im lặng, hình thành cuộc nổi dậy soán vị âm thầm đêm nay.
Trịnh Phong muốn khiến An Duệ phải sụp đổ, mà chỉ khi tất cả mọi người đều phản bội thế này mới có thể khiến An Duệ đau đớn nhất, giáng xuống sự hồn nhiên lương thiện của anh ta một đòn chí mạng nhất.
Trịnh Phong ghét cái tính hồn nhiên lương thiện này của An Duệ nhất, rõ ràng đã là người bị bỏ rơi mà còn mơ mộng hão huyền cứu người khác, trở thành anh hùng. Cuối cùng hại Trịnh Phong gặp nguy hiểm, có mấy lần còn suýt chết.
“Là Trịnh Phong ép chúng tôi.”
“Trịnh Phong nói nếu chúng tôi dám bép xép thì sẽ cắt lưỡi, dám ngó nghiêng ngang dọc thì sẽ bị móc mắt, cuối cùng ném chúng tôi vào lò sát sinh!”
“Đúng vậy đúng vậy...”
Bọn họ nháo nhào tố cáo, họ yếu đuối như vậy sao chống lại băng nhóm có đạn thật được, cũng chỉ có thể cam chịu số phận, thắng làm vua thua làm giặc thôi.
“Nhưng tôi lại nghe nói mọi người bất mãn với tôi.” An Duệ nói: “Vì tôi định thu nhận những người tị nạn từ khu 4.”
Những người cai trị khu 4 rất tàn bạo, thường xuyên chọn người đưa đi cống nạp cho lò sát sinh. Người ở khu 4 khổ không sao tả xiết, bèn xin An Duệ ở khu 3 giúp đỡ. Tất cả mọi người đều biết An Duệ là người có lương tâm nhất ở vùng bỏ hoang này, chỉ nhờ anh ta giúp mới có thể được cứu thôi.
Mà nếu vậy thì chắc chắn khu 3 với khu 4 sẽ xích mích, người tị nạn tới đây, người ở khu 3 lại phải chia cho bọn họ vật tư và thực phẩm. Sau khi những người dân ở khu 3 được An Duệ tốt bụng giúp đỡ, họ rất sợ sự ổn định này sẽ bị phá hủy, vậy nên rất để ý đến lòng tốt của An Duệ, cảm thấy rằng anh ta quá lương thiện, ai cũng muốn cứu hết. Từ trước đến giờ anh ta đều tốt như vậy, rất nhiều người dân ở khu 3 đã có ác cảm với anh ta từ lâu.
Cho nên lần này đám người Trịnh Phong chỉ cần nói kích một câu là lập tức xảy ra chuyện tối nay.
An Duệ liếc nhìn những gương mặt vừa rụt rè vừa ích kỷ kia: “Tôi hiểu mọi người muốn gì. Nếu mọi người muốn sống theo luật rừng ai mạnh nhất sẽ thắng thì tôi chiều.”
An Duệ buông tay thả Trịnh Phong ngã xuống đất.
“Tôi quả thực không thích hợp làm cái chức khu trưởng này, ai thích thì cứ làm, sống được bao lâu cũng tùy.” An Duệ nói.
Tất cả mọi người đều kinh hãi.
“Đại ca nói vậy là sao?”
“Khu trưởng, anh bỏ mặc chúng tôi sao?”
“Đừng mà, anh không thể làm vậy được...”