Rút Thẻ Vô Tận Ngày Kiếm Một Tỷ

Chương 12

Còn tên mặt sẹo có được cảm giác nắm trong tay sự sống chết của người khác cũng sảng khoái đến mức nảy sinh phản ứng tâm lý biếи ŧɦái, đây chính là cảm giác được làm thần sao? Quá tuyệt vời, quá tuyệt vời! Nếu không phải vì lúc này không thích hợp thì chắc chắn anh ta đã thiết kế ra đủ các cách thức chết rồi, bút phán quan ác ma, thứ này thực sự rất thích hợp với anh ta, anh ta thích nhất là gϊếŧ người, đặc biệt là hành hạ đến chết!

Tại sao Giang Tinh Chước lại cho anh ta cây bút này? Bởi vì ngay từ đầu người dâng hiến cảm xúc gϊếŧ người tàn nhẫn cho Giang Tinh Chước chính là tên mặt sẹo. Gϊếŧ người là sở thích của anh ta, cho nên thẻ bài chủ chốt phù hợp nhất dành cho anh ta chính là cây bút tội ác ghê tởm này.

Ngay sau khi bọn họ ngã xuống, từng tấm thẻ bài không giới hạn rơi trên mặt đất. Những người không đủ tiền rút thẻ đứng rải rác khắp nơi nhìn cảnh tượng này, hơi thở gấp gáp, lòng tham khiến ngón tay co quắp lại, nhưng bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ người tiếp theo ngã xuống đất chính là mình. Trong danh sách chằng chịt của tên mặt sẹo kia không biết sẽ có tên mình không.

Nếu họ đoán không lầm thì tên mặt sẹo muốn họ làm đồng bọn, họ là những tay sai cấp thấp nhất trong băng nhóm, lại không có thẻ bài, hầu như không có tranh chấp gì với tên mặt sẹo, càng không có tính uy hϊếp. Tên mặt sẹo có cây bút này đã là bất khả chiến bại, không quá cần những thẻ bài này, vậy nên hẳn sẽ dùng những thẻ bài này làm phần thưởng cho họ.

Băng nhóm tội phạm có 49 người, trong đó tổng cộng 14 người là có tiền rút thẻ, có mấy người thấy những kẻ trước mặt đều chết hết, tức khắc sợ đến nỗi quỳ rạp xuống, giao thẻ bài ra, khẩn khoản van xin.

Nhưng tên mặt sẹo không hề dừng tay: “Ha ha ha chết hết đi, chết đi cho ông!”

Lập tức những người đó trừng lớn hai mắt, lòng tràn đầy tuyệt vọng, chờ đợi cái chết sắp sửa xảy đến.

Tuy nhiên, không có chuyện gì sảy ra cả.

Mười giây sau, vẫn không có chuyện gì xảy ra.

Tất cả lặng im, bầu không khí dần trở nên lúng túng.

Biểu cảm của tên mặt sẹo cứng đờ, chợt cúi đầu nhìn quyển sổ, có chuyện gì thế? Là anh ta không khoanh tròn dấu chấm nên bút phán quan ác ma không xác định được là anh ta đã viết xong một câu rồi sao?

Sự yên tĩnh chỉ kéo dài trong thời gian ngắn ngủi, không ai rảnh đi tìm hiểu xem tại sao những người bị viết tên lên đó đều không chết, không lúc này thì còn chờ đến lúc nào? Mấy người van xin ban nãy lập tức xông lên, một cước đá bay tên mặt sẹo, tên mặt sẹo đập vào tường, xương sườn đứt gãy, miệng phun máu tươi, bút phán quan ác ma cũng rơi xuống đất.

Ánh mắt bọn họ sáng lên, vội vã lao tới tranh giành.

Mà lúc này, những người không rút thẻ cũng hành động, không lúc này thì còn chờ đến bao giờ?

Bọn họ lao tới nhặt thẻ bài rơi trên mặt đất, nhặt được một tấm, mới vừa nở nụ cười mừng như bắt được vàng thì sau gáy bỗng nhiên bị một cái búa đập vào, não bắn tung toé. Thẻ bài rơi xuống, bị người khác cướp đi mất. Rồi người khác vừa nhặt lên, lại bị một cây đao đâm xuyên qua giữa giữa lưng...

Cục diện trở nên đẫm máu và hỗn loạn, ai nấy đều rơi vào thế bị động, anh không gϊếŧ tôi thì tôi sẽ phải gϊếŧ anh, từng tấm thẻ bài tỏa ra sức cám dỗ tựa như ma quỷ, khiến cho người ta mất hết lý trí.

Tay chân Tào Văn run lên, vô thức lui về phía sau, rời xa chiến trường, nhưng giây tiếp theo, ánh mắt phản xạ có điều kiện liền chớp một cái, một tên côn đồ đột nhiên bị chém đầu, máu bắn ra rất xa, bắn đến tận trên mặt anh ta.

Còn Giang Tinh Chước cuối cùng cũng chú ý tới anh ta.

Lại không bị mê hoặc à? Ừm... Giang Tinh Chước sờ sờ cằm, nhìn Tào Văn chằm chằm, vậy thì chỉ có hai khả năng, một là anh ta rất nhát gan, ngay cả sức mạnh dễ bề có được trong tầm tay anh ta cũng không dám tranh đoạt, hai là... anh ta là nội gián của quân đội, trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, mang theo sứ mệnh mà tổ quốc giao cho, có thể tự kiểm soát không để bản thân vì ham muốn cá nhân mà đánh mất lý trí.

Anh ta trông không giống như một người nhát gan nhu nhược, nói đi cũng phải nói lại, dám gia nhập băng nhóm tội phạm này đều là những kẻ gϊếŧ người cướp của, không việc ác nào là không làm, có bao nhiêu kẻ hèn nhát không dám gϊếŧ người giành giật kho báu chứ?

Vậy thì đúng là nội gián rồi.

Chuyện này có chút nằm ngoài dự liệu, cô cũng không muốn mới đó đã làm kinh động đến chính phủ ở thế giới này. Cô vẫn chưa nắm rõ tình hình ở đây, mới đó đã xuất hiện công khai thì có thể sẽ gây ra hậu quả bất lợi cho cô.

Giang Tinh Chước cụp mi mắt, suy tư mấy giây, không còn để ý tới Tào Văn nữa.

Mùi máu tanh trong căn cứ càng lúc càng nồng, người này xông ra cướp bút phán quan ác ma của tên mặt sẹo lập tức bị người khác đánh bại, người khác lại bị người khác tấn công, sau đó lại bị người nhặt được thẻ bài lấy được sức mạnh quật ngã...

Bầu không khí chết chóc bao trùm, từng thi thể lần lượt ngã xuống, Tào Văn nhân lúc không ai chú ý, nhanh chân xoay người bỏ đi. Tình hình trước mắt đã nằm ngoài tầm kiểm soát, anh ta cần yêu cầu chi viện!

Trong căn cứ dần dần yên ắng trở lại, thẻ bài nhuốm đầy máu tươi, lẫn lộn trong đống thi thể. Không ai có thể ngờ được, băng nhóm tội phạm ngày trước đem đến vô số cơn ác mộng cho thành phố A sẽ tự chém gϊếŧ lẫn nhau đến mức hủy diệt băng nhóm. Trên những gương mặt không còn sự sống kia dường như vẫn còn sót lại vẻ mờ mịt và không cam lòng.

Tên mặt sẹo vẫn còn hơi thở, vừa tuyệt vọng vừa không cam tâm mà nhìn về phía cây bút cách đó không xa.

Tại sao? Tại sao lại mất đi hiệu lực? Rõ ràng anh ta đã viết dấu chấm câu rồi mà, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mọi chuyện tại sao lại trở thành như thế? Anh ta sở hữu một vật như vậy, rõ ràng anh ta phải trở thành thần mới đúng...

Lúc này, vạt áo màu đen xuất hiện ngay trước mắt anh ta.

Tên mặt sẹo ngẩng đầu đầy khó khăn, trông thấy một gương mặt mỉm cười dịu dàng, nhìn từ trên cao xuống.

Tên mặt sẹo lập tức như tìm thấy ánh sáng, đưa tay nắm lấy vạt áo cô: “Cứu... cứu tôi với...”

Giang Tinh Chước nhìn anh ta, giọng nói vẫn mềm mại như trước, không có bất kỳ thay đổi nào, vào giây phút này, cô càng giống như một vị thần đang cúi đầu nhìn xuống trần gian: “Rút thẻ không?”

“Rút, rút...” Trong mắt tên mặt sẹo phát ra sự mong mỏi mãnh liệt, viên thuốc hồi phục, chỉ cần rút trúng một viên thuốc hồi phục là anh ta sẽ sống lại, tất cả mọi người chết rồi, những tấm thẻ bài đều sẽ là của anh ta!

“Nhưng mà, anh đã hết tiền rồi.”

“Tôi... ký nợ...”

Giang Tinh Chước mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu.

Hi vọng đang ở ngay trước mắt lại không thể nắm lấy, nỗi đau đớn và tuyệt vọng mãnh liệt hơn trước xông thẳng lên đầu, mà những thứ này đều hóa thành năng lượng nhắm vào Giang Tinh Chước.