Lúc này, người rút thẻ cuối cùng đã xong, họ đã hết sạch tiền.
Giang Tinh Chước cười nói: “Hôm nay là một ngày rất vui vẻ. Các vị, trò chơi đã kết thúc, hi vọng chúng ta còn có cơ hội gặp lại.”
Sau khi cô nói xong, vòng xoáy liền tiêu tán, bọn họ còn chưa kịp nói một lời thì Giang Tinh Chước đã biến mất tại chỗ, áp lực kinh khủng vốn đè lên đầu mọi người cũng biến mất, tất cả mọi người bỗng nhiên thoải mái thở phào một hơi.
Hai giây sau, họ chợt nhận ra rằng mọi chuyện đã kết thúc, người phụ nữ bí ẩn không biết là thần hay sinh vật gì kia đã rời đi, lý trí đang nóng hừng hực cũng hạ nhiệt, sự tỉnh táo đã quay trở lại. Nhưng chiếc l*иg trống rỗng và chiến lợi phẩm trên tay do rút được thẻ đã chứng minh đây không phải là một giấc mơ.
Một bầu không khí vi diệu dần lan tỏa.
Lúc này, đại ca mới trông như đã bình tĩnh lại, nói: “Mọi người đã thấy chuyện vừa xảy ra rồi đấy, thật không thể tưởng tượng nổi, cái thứ kia... cũng không biết là thứ gì. Chúng ta phải báo cáo với cấp trên, thẻ có giới hạn thì mọi người tự dùng, nếu không phải thẻ có giới hạn thì… mọi người cũng cứ cầm trước đi.”
Thẻ có giới hạn về cơ bản là rút ra là sẽ dùng hết. Ví dụ như những viên thuốc hồi phục tự động bay vào thân thể người rút thẻ là thẻ có giới hạn. Thẻ không giới hạn thì chính là thẻ có thể cầm trên tay, nếu giữ không kỹ thì có thể bị mất hoặc bị đánh cắp, người khác cũng có thể sử dụng.
Mọi người còn tưởng đại ca muốn lấy đi chiến lợi phẩm của mình nghe vậy chợt thở phào nhẹ nhõm.
“Nhưng …” Đại ca quay đầu, ánh mắt rơi vào tên mặt sẹo: “Mặt sẹo, tên nhóc nhà cậu may mắn thật, thế mà lại có được cây bút kia, giao lại ông chủ đi, thế thì cậu sẽ được ngang cấp với tôi.”
Mặt sẹo cười nói: “Nếu không thì sao.”
“Giao ra đi.” Ánh mắt đại ca ẩn chứa tia sáng uy hϊếp, những người khác cũng vây quanh tên mặt sẹo.
Cây bút đó quá tà ác, đặt vào tay ai thì người đối đầu chắc chắn sẽ xong đời ngay, có nhiều người trong tổ chức cũng có khúc mắc với tên mặt sẹo. Đương nhiên nếu cây bút này nằm trong tay đại ca thì việc anh ta có giao lại cho ông chủ không cũng là một ẩn số.
Mặt sẹo cười hì hì: “Giao cái con mẹ mày!”
Anh ta đột nhiên lấy ra một tờ giấy ghi chép rách nát to bằng lòng bàn tay, vốn dĩ định dùng để tính toán số phần tang vật mình sẽ được chia, nhưng lúc này khi lật ra thì đã có lít nhít rất nhiều chữ.
Hóa ra trong lúc đồng bọn đang đắm mình vào việc rút thẻ thì anh ta đã viết tên và cách chết của không ít người có mặt ở đây vào đó, nhưng anh ta rất thông minh, viết rồi nhưng không có dấu chấm. Nếu không có dấu chấm làm kết thúc thì còn chưa được coi là viết xong kế hoạch chết của một người, cây bút sẽ không có hiệu lực.
Người đầu tiên anh ta viết là tên của đại ca, lúc này nhanh chóng giơ bút viết một dấu chấm vào cuối.
Đại ca vừa đứng dậy thì đột nhiên thất khiếu chảy máu, mắt trừng to ngã ngửa xuống.
Mà cô nàng Giang Tinh Chước không thể thật sự biến mình thành một sinh vật không phải con người thì đang mặc áo tàng hình đứng trong l*иg mỉm cười nhìn bọn họ.
Vở kịch bắt đầu rồi.
Đại ca đột nhiên thất khiếu chảy máu mà chết, khiến tất cả mọi người có mặt ở đó đều kinh hãi, nhưng cũng có người lập tức hành động.
Người rút trúng áo tàng hình nhanh chóng khoác chiến lợi phẩm lên, biến mất ngay tại chỗ. Thế nhưng chẳng mấy chốc, anh ta lại hiện hình lần nữa, và lần này, anh ta không phải đứng thẳng mà là nằm sấp, cũng thất khiếu chảy máu, áo tàng hình trên người khôi phục về hình dạng thẻ bài, rơi bên cạnh anh ta.
Tên mặt sẹo là người thông minh, trên thực tế, trong băng nhóm tội phạm này không có nhiều kẻ ngốc, chẳng qua chỉ khϊếp sợ trước hào quang Cthulhu của Giang Tinh Chước, đồng thời trò rút thẻ của cô quả thực có sức hấp dẫn quá lớn, người thông minh đến mấy cũng không thể không bị lay động, mà cho dù không lay động thì thể nào cũng sẽ bị ép gia nhập đội ngũ rút thẻ, nếu không muốn biến thành thịt cá.
Vậy nên khi nhìn thấy người này rút được áo tàng hình, tên mặt sẹo lập tức liệt anh ta vào nhân vật có sức uy hϊếp thứ hai. Sau khi gϊếŧ chết đại ca, tên mặt sẹo liền thêm dấu chấm vào sau cách thức chết của anh ta, chết theo kiểu thất khiếu chảy máu là đơn giản nhất, vừa nhanh chóng chuẩn xác lại còn tàn độc, còn tiết kiệm mực.
Nhìn thấy tấm thẻ bài trong suốt ánh lên hoa văn bí ẩn rơi xuống đất, trong mắt những người kia lập tức tràn ngập kích động, muốn cúi người nhặt nó lên.
“Để tôi xem ai dám nhặt tấm thẻ bài kia.” Tên mặt sẹo một tay nắm chặt bút một tay cầm sổ ghi chép, đứng trên bục cao, nhìn xuống tất cả mọi người bằng vẻ uy hϊếp.
Trong chốc lát mọi người đều không dám ho he, không ai muốn làm người tiếp theo thất khiếu chảy máu mà chết.
“Này mặt sẹo, anh có ý gì? Anh không sợ ông chủ biết hả?” Một cô gái xinh đẹp lạnh giọng hỏi.
“Ông chủ?” Tên mặt sẹo cười: “Giờ bố mày còn sợ ông ta chắc? Chúng mày dám nói bây giờ chúng mày đang sợ ông ta không?”
Nội gián Tào Văn của quân đội khẽ lay động trong lòng, ông chủ, nhân vật bí ẩn thao túng nhiều băng nhóm phạm tội cấp A trên khắp đất nước, đây cũng chính là mục đích cuối cùng của anh ta khi nằm vùng, sự tồn tại của người này đã khiến cho biết bao thành phố không được bình yên, tạo ra số kẻ phạm tội nhiều không đếm xuể.
Những người nắm giữ thẻ bài thần kỳ lặng im trước câu hỏi của tên mặt sẹo, bọn họ đều là kẻ xấu, làm gì nói được hai chữ trung thành? Có được sức mạnh, ai còn chịu làm đầy tớ cho kẻ khác? Nói cho cùng nếu người rút được “Bút phán quan ác ma” là bọn họ, bọn họ cũng sẽ trở nên giống như tên mặt sẹo thôi.
“Nếu đã như vậy, mặt sẹo, chúng ta hợp sức với nhau, cùng nhau làm chủ thiên hạ, thế nào? Anh cũng biết đấy, mặc dù chúng tôi có được mấy tấm thẻ bài này nhưng những thế gia cổ võ ngoài kia, chính phủ và những thứ trong lò sát sinh, chẳng có cái nào là dễ dây vào, một cây làm chẳng nên non mà.” Một người đàn ông vạm vỡ với cái đầu trọc lốc xăm chằng chịt những hình thù nói.
Những người khác cũng nhao nhao lên tiếng, tên mặt sẹo có được chiếc bút nghịch thiên kia, cùng vết xe đổ của đại ca và người đàn ông mặc áo tàng hình ở đó nên không ai dám chọc giận anh ta, chỉ có thể lấy lòng trước, rồi lẳng lặng chờ thời cơ...
Tên mặt sẹo cười khằng khặc: “Các người nói không sai, một cây làm chẳng nên non, tôi cần có đồng bọn. Thế nên, chúng mày đi chết hết cả đi!”
Tên mặt sẹo cầm bút vẽ xoành xoạch những dấu chấm câu. Tưởng anh ta ngu hả? Chẳng lẽ anh ta lại không biết đám người này đang nhắm vào anh ta, cùng hội cùng thuyền với bọn họ chẳng qua chỉ là bảo hổ lột da, không chừng một ngày nào đó sẽ bị hãm hại.
Gì chứ? !
Tên mặt sẹo xếp hạng dựa trên những gì anh ta quan sát, cảm thấy người nào là mối đe dọa lớn nhất với mình thì xếp trước, đám người kia bỗng nhiên xông lên, nghĩ rằng ra tay trước sẽ có lợi, nhưng lần lượt từng người đều thất khiếu chảy máu mà chết.
Một người, hai người, ba người, bốn người... đã sắp sửa chạm đến chỗ tên mặt sẹo đứng rồi nhưng đều ôm hận, bất lực mà ngã xuống.