Rút Thẻ Vô Tận Ngày Kiếm Một Tỷ

Chương 10

Người đàn ông mặt sẹo run rẩy cả người. Cảm nhận được những ánh mắt thù địch bắn ra từ bốn phương tám hướng, anh ta cầm cây bút xấu xí kinh khủng bỏ vào trong ngực áo, sử dụng hết sao?

Mực trong cây bút này nhiều như vậy tối thiểu phải bằng hai lọ mực, anh ta có thể viết được bao nhiêu chữ đây? Anh ta còn sợ ai nữa? Anh ta có thể trở thành... Thần!

Những người khác cũng nghĩ như vậy, cây bút này nhiều mực như vậy, muốn dùng đến khi hết thì thi thể có thể xếp thành bao nhiêu cái núi xác rồi? Nếu lại viết chữ nhỏ hơn, không viết mấy cách chết phức tạp lãng phí mực...

“Xin chào, tôi có thể rút một sấp được không?” Có người lập tức nắm lấy cơ hội lên tiếng. Mười triệu đấy, anh ta cũng có, anh ta cũng muốn rút được những thứ người đàn ông mặt sẹo rút được!

Nhất thời tất cả mọi người đều cố đè nén những suy nghĩ lộn xộn trong lòng.

Trong sự im lặng đầy căng thẳng Giang Tinh Chước cong đôi mắt đẹp: “Đương nhiên là được.”

“Chúc mừng, anh đã rút được một viên thuốc hồi phục.”

“Chúc mừng, anh đã rút được chiếc áo choàng tàng hình, có thể sử dụng trong thời gian giới hạn là 10 phút, thời gian hồi lại là 72 giờ.”

“Chúc mừng, anh đã rút được đôi giày giảm trọng lượng...”

“...”

“Tôi cũng muốn rút!”

“Tôi cũng vậy!”

“Thêm một sấp nữa!”

“Nữa đi!”

“...”

Trong căn cứ của băng nhóm tội phạm cấp A này, những kẻ điên cuồng có tiền ngoài vòng pháp luật dần lao vào rút thẻ bài, người này nối người kia, sấp thẻ này đến sấp thẻ khác, chẳng mấy chốc đã rơi vào lòng tham rồ dại, giống như những con bạc đánh đến đỏ mắt.

Thật ra thì chuyện này cũng đâu khác gì một chiếu bạc? Mà thậm chí còn kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn cả đánh bạc trên chiếu bạc, không ai biết được lật thẻ bài lên sẽ là tấm thẻ trắng hay là cơ hội để thay đổi số phận, được tái sinh.

Nhưng cũng không phải ai cũng giàu như vậy, mỗi một lần lên kế hoạch phạm tội thì những tên trùm sẽ đứng ở trên, rồi lại phân chia xuống theo từng lớp, chênh lệch giàu nghèo ngày một lớn.

Mà vào ngày thường có thể sẽ có một số người trong lòng bất mãn, nhưng cũng chỉ là bất mãn suông mà thôi.

Con số mười triệu do Giang Tinh Chước đặt ra rất vi diệu, đối với những thứ quá xa xôi, con người sẽ khó sinh ra khát vọng mãnh liệt, sẽ lập tức rút lui trước khi hành động, nghĩ thầm chuyện tốt thế này tuyệt đối không có khả năng đến phiên mình.

Nhưng đây lại chỉ là mười triệu, đối với những kẻ điên cuồng ngoài vòng pháp luật thì cái giá này lại nằm ngay giữa nhiều và không nhiều, giống như củ cà rốt treo trước mắt, chỉ thiếu một chút nữa thôi là có thể ăn vào miệng, đầy cám dỗ và khiến lòng người nóng lòng không thôi.

Nhiều người có mặt ở đây là những kẻ ở tầng chót của băng cướp vì tiền không đủ để rút một lần thẻ nên chỉ có thể đứng ở bên cạnh nhìn người ta, hai mắt dần đỏ lên, bất mãn trong lòng sôi trào, dần biến thành sự oán hận và căm phẫn.

Rõ ràng mỗi khi hành động họ cũng bỏ ra rất nhiều sức lực, nhưng tại sao chỉ vì tham gia muộn mà lại được chia cho có tí tẹo?

Dù chỉ hơn một chút thôi là đủ rồi! Nhưng họ lại không có! Còn những thứ tốt đẹp kỳ diệu mà đám người kia rút ra được thì đáng lẽ họ cũng có thể có được.

Ngoại trừ người không thể rút thẻ sinh lòng ghen tị và oán hận với người được rút thì cũng có một số người rút được thẻ nhưng vẫn có những cảm xúc như vậy, đó là lòng ghen ghét giữa người may mắn và người không may. Có người rút mười thẻ bài mà chỉ toàn thẻ không hoặc rút ra con dao tầm thường, nhưng lại có người quá may mắn rút mười cái thì đã có tỷ lệ rơi đồ đến 50%, thực sự rất khó không khiến cho người ta ghen ghét.

Không khí khắp căn cứ tràn ngập đủ loại cảm xúc tiêu cực.

Còn người tạo ra những cảm xúc tiêu cực này thì đang đứng trước đám đông, nở nụ cười trên môi, đôi mắt đen láy dịu dàng, cả người như được bao phủ bởi một thứ ánh sáng mông lung mờ ảo, thánh thiện như một thiên sứ giáng trần. Ai có thể nhìn ra những cảm xúc méo mó đến đáng sợ như ghen tị, hận thù, tức giận, tham lam... kia đều đang dồn về phía cô, bị cô nuốt chửng.

Chúa tể: Giang Tinh Chước

Cấp độ: Lv1 (Chúa tể thực tập)

Điểm năng lượng: 0... 5283... 8902... 12938... 30292... 41092 ... (năng lượng đang tăng nhanh chóng)

Cấp bậc năng lực sáng tạo: Lv1 (vẫn còn rất yếu, cách vị trí hô mưa gọi gió còn rất xa mới có thể đạt tới, hãy tiếp tục cố gắng!)

Tuỳ tùng: 49 (Người đi theo đang tăng nhanh về số lượng, chất lượng trung bình, hãy tiếp tục tạo ra ác mộng đi!)

Ở vòng ngoài cùng của đám người có một thanh niên đang chứng kiến cảnh tượng điên cuồng và hoang đường này, tim anh ta đập loạn lên, các ngón tay tê dại. Anh ta cũng muốn rút thẻ bài, cũng có lòng tham, nhưng anh ta khác với những người này.

Anh ta là một nội ứng của quân đội.

Băng nhóm siêu tội phạm cấp A này có tổng cộng 49 người, là băng nhóm có lai lịch sâu xa, gϊếŧ người, phóng hỏa cướp ngân hàng, chúng đã phạm đủ thứ tội ác, nhưng lần nào cũng có thể chạy thoát thành công như cá chạch lọt lưới. Để có thể tìm ra chứng cứ, diệt sạch băng đảng này, tra ra người ẩn phía sau mà anh ta đã ở đây làm nội ứng được ba năm.

Trong ba năm qua anh ta đã nhìn thấy những khuôn mặt xấu xí nhất đám người này, thấy được sự xấu xa trong bản chất con người, thấy được nhiều sự việc hoang đường ly kỳ. Nhưng không có một lần nào giống lần này, thực sự... không thể tin được, anh ta lại tự hỏi liệu mình có đang nằm mơ hay không.

Phải nghĩ biện pháp truyền tin tức này ra ngoài thì sinh vật không biết tên này, những thẻ bài thần kỳ này, nhất là thẻ bài "Bút Phán quan ác ma" trong tay tên mặt sẹo kia! Một người như vậy mà sở hữu một cái bút thế kia, thế giới này vốn đã trăm ngàn lỗ thủng e rằng sẽ càng bị bao phủ nỗi tuyệt vọng sâu sắc hơn! Số phận của những anh hùng bị đám tội phạm sợ nhất kia, rồi cả những con người vĩ đại, chỉ sợ là...

Anh ta muốn rời đi, nhưng lại không dám nhúc nhích, anh ta luôn cảm thấy mỗi một động tác của mình đều không thể che giấu được ánh mắt của Giang Tinh Chước.

Giang Tinh Chước: Đây chỉ là ảo giác do hào quang của Cthulhu tạo ra mà thôi ^.^