Rút Thẻ Vô Tận Ngày Kiếm Một Tỷ

Chương 9

Những tấm thẻ được Giang Tinh Chước lặng lẽ tạo ra nằm trong vòng bao phủ của vòng xoáy sương mù màu trắng, giả bộ như bị người ta rút ra, mà thông qua lần này Giang Tinh Chước lại có thêm hiểu biết mới về Trò chơi Chúa tể.

Chỉ cần trong đầu nghĩ đến một đồ vật gì càng chi tiết và có logic thì ngay cả khi nó chỉ là thứ vô nghĩa, chỉ cần nghe giống thật thì sẽ càng cần ít điểm để tạo ra hơn. Mà điều càng thú vị hơn là, chỉ cần người sáng tạo càng khẳng định chắc chắn, như thể thứ mình bịa ra thật sự có thật thì lại càng cần sử dụng ít điểm hơn.

Không ai biết rằng, dưới bề ngoài của người phụ nữ cao sang, thần bí, nguy hiểm trước mặt này, trong đầu cô lại đang bịa ra đủ thứ đồ kỳ quái.

Người của băng tội phạm cấp A này căng thẳng nhìn chằm chằm không hề chớp mắt vào Giang Tinh Chước và tên mặt sẹo, cùng với thẻ bài đang tản ra ánh sáng thần kỳ kia.

Giang Tinh Chước: “Chúc mừng, anh đã rút ra một viên thuốc hồi phục, có thể sửa chữa 10% thương tổn trên cơ thể.”

Cái gì? Cái gì mà thuốc hồi phục?

Rồi lại thấy tấm thẻ đó biến thành một luồng ánh sáng rơi vào trong thân thể người đàn ông.

Người đàn ông kinh hãi giật mình không thôi, sắc mặt trắng bệch, lùi lại một bước, còn tưởng rằng mình phải chết, nhưng không ngờ vết sẹo trên mặt vừa nóng vừa ngứa, không kìm được mà muốn gãi, rồi anh ta lại nghe thấy những người xung quanh chợt hít vào một hơi.

“Nhìn mặt của mặt sẹo kìa!”

“Vết sẹo đang...”

Cảnh tượng kia rất kỳ lạ, vết sẹo trên mặt người đàn ông vốn chằng chịt, khi còn trẻ đã bị chém hơn mười nhát, không còn nhìn thấy hình dáng ban đầu, những vết sẹo gớm ghiếc, ghê tởm.

Thế nhưng vào khoảnh khắc này những vết sẹo giống như con rết chậm rãi nhúc nhích, kinh tởm đáng sợ vô cùng. Nhưng ngay sau đó, màu sắc lúc đầu của con rết đã trở nên nhạt hơn, chỗ lồi dần lõm xuống, dần hòa vào màu da xung quanh, cuối cùng vết sẹo đã hoàn toàn biến mất!

Nhưng thế vẫn chưa xong, ngoài khuôn mặt bị biến dạng thì vẫn còn vết sẹo ở hai ngón tay bị cụt, khi anh ta còn nhỏ đã bị chặt mất. Mặt sẹo cảm thấy nóng ran ở chỗ vết cắt của ngón tay bị đứt lìa, nhìn vào thì không thể tin được, chỉ thấy ngón cái và ngón trỏ bên bàn tay phải đang từ từ dài ra.

“Cái gì!!”

Đồng tử mọi người đều run lên, không dám tin mở to hai mắt nhìn, hô hấp cũng không khỏi ngừng lại.

“Mặt tôi, ngón tay của tôi...” Mặt sẹo là người trong cuộc lại càng thêm không tin nổi, sờ ngón tay và mặt mình, bỗng nhiên còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.

Tại sao có thể xảy ra chuyện như vậy? Không thể nào? Điên rồi sao?

“Mời lật thẻ bài.” Một giọng nói nhẹ nhàng mà thần bí vang lên, kéo tâm hồn đã bay xa của mọi người trở lại, ánh mắt nhìn Giang Tinh Chước vừa sợ hãi vừa nóng bỏng.

Tên mặt sẹo lại càng e ngại Giang Tinh Chước hơn, cũng càng mong đợi hơn đối với tấm thẻ, vươn tay lật tấm thẻ thứ hai.

Ánh sáng trắng của tấm thẻ bài thứ hai tan đi, lộ ra màu trong suốt không có hoa văn hay chữ viết gì. Mặt sẹo nhìn về phía Giang Tinh Chước.

Giang Tinh Chước: “Rất tiếc, anh đã rút ra một tấm thẻ trống.”

Cảm giác hơi thất vọng, nhưng anh ta cũng đã hiểu đại khái đây là trò chơi gì, cũng giống như cờ bạc, có thắng có thua là chuyện bình thường.

Tấm thẻ bài thứ ba được lật.

Giang Tinh Chước: “Chúc mừng anh rút được một con dao bình thường.”

Thẻ thứ tư được lật lên, lại là một thẻ trống khác.

Tấm thẻ bài thứ năm được lật ra, lại có thêm một viên thuốc hồi phục, viên thuốc này vừa vào cơ thể thì người đàn ông mặt sẹo đã trở nên rắn chắc hơn, tóc đen hơn, như trẻ ra năm tuổi. Bỗng chốc, toàn bộ người trong căn cứ chợt bùng nổ trong lòng.

Niềm vui và nỗi buồn của con người không giống nhau, nhưng hầu hết những mong muốn của họ thì lại giống nhau. Giàu có, tuổi thọ, đó là hai trong những điều mong ước muôn thuở.

Các tấm thẻ tiếp theo đều là thẻ trống, rất nhanh đã chỉ còn lại tấm thẻ cuối cùng.

Cơ hội cuối cùng luôn khiến cho người ta hồi hộp nhất, tất cả mọi người đều căng thẳng cùng với gã mặt sẹo.

Tấm thẻ bài được lật lên, để lộ những đường nét hoa văn phức tạp kỳ lại mà bí ẩn trên thân bài.

Tấm thẻ biến thành ánh sáng, rơi vào tay người đàn ông mặt sẹo, biến thành một cây bút màu đen. Hình dáng cây bút rất lạ, mực đen đổ đầy vào ống đựng mực hình hai con rắn quấn vào nhau, phần tay cầm là hai đầu rắn phun ra cái lưỡi, sau đó uốn đến chỗ cuối thành một đầu bút bình thường.

Toàn bộ cây bút có vẻ nặng nề, cồng kềnh xấu xí, nhìn chằm chằm mắt rắn một lúc lâu sẽ tự nhiên dâng lên cảm giác khϊếp sợ. Cầm lưỡi rắn cũng sẽ khiến người ta cảm thấy khó chịu, như thể họ thực sự cầm vào một cái lưỡi rắn còn sống.

Người đàn ông mặt sẹo lại không cảm thấy khó chịu chút nào, vô thức lật qua lật lại nhìn thử, ngoại trừ vẻ ngoài xấu xí và to lớn thì trông cây bút rất bình thường, giống như mọi cây bút thông thường khác.

Người đàn ông mặt sẹo hơi thất vọng, anh ta còn hy vọng mình có thể rút thêm một viên thuốc hồi phục, cảm giác cơ thể trẻ ra và tràn đầy sức sống thật quá tuyệt vời.

Hơn nữa anh ta cũng không thích bút, từ khi còn nhỏ đã không thích học hành gì, sau khi bị ép vào đại học anh ta đã hận đến mức gϊếŧ mẹ mình.

Mà ở đây có không ít đàn ông trung niên trạc tuổi tên mặt sẹo kia, thấy anh ta không tiếp tục rút được thuốc hồi phục thì trong lòng mừng thầm, nhìn thấy đồng bọn cùng trang lứa bỗng trờ nên trẻ hơn khỏe hơn thì họ vừa lo lắng vừa ghen tị.

Giang Tinh Chước làm ra vẻ hơi bất ngờ, rồi sau đó lập tức khôi phục trạng thái ban đầu: “Chúc mừng, anh đã rút ra thẻ hạch tâm “Bút phán quan ác ma”, chấp bút phán mệnh, muốn ai canh ba phải chết thì không ai có thể sống đến canh năm. Đây là thẻ phục chế UR (thẻ cực hiếm, hiếm hơn cả thẻ SSR). Dùng bút này viết tên và phương thức chết của người mình muốn gϊếŧ vào bất kỳ chỗ nào cũng được, sau đó đối phương sẽ chết đúng như kế hoạch anh đã viết.”

Cái gì?

Câu nói này như một quả bom phát nổ trong bể bơi, ngay cả người bình tĩnh nhất cũng đứng bật người dậy.

Là thật sao? Thật sự có loại đồ như thế này sao? Nhưng khuôn mặt và ngón tay của mặt sẹo đều đã khôi phục, mà cũng thực sự xuất hiện một con dao tầm thường, người phụ nữ này... Không, người này không thể là một con người.

“Chuyện này, đây là sự thật sao? Cô sẽ không nói dối đúng không?” Có người run rẩy hỏi. Làm sao lại có loại đồ vật như thế này chứ?

Giang Tinh Chước: “Đương nhiên là già trẻ không gạt. Tuy nhiên, dù đầy mực nhưng chỉ một ngày là sẽ hết tác dụng, anh phải dùng cẩn thận.”