Ý thức dần biến mất, lúc này, tên mặt sẹo lại nghĩ tới bút phán quan ác ma, lòng không cam chịu nảy sinh nghi vấn, muốn nhận được lời giải thích, bằng không anh ta sẽ chết không nhắm mắt.
Giang Tinh Chước có vẻ bất ngờ, nói: “Không phải tôi từng nói rồi ư? Mặc dù ruột bút to, nhưng mực nước cuối cùng cũng sẽ có ngày dùng hết, hãy sử dụng cẩn thận.”
Tên mặt sẹo giật mình, đúng vậy, cô từng nói như thế, tất cả mọi người đều nghe thấy. Nhưng... nhưng ruột của cây bút kia lớn như vậy, nhiều mực như vậy cơ mà!!! Có thể viết ra được bao nhiêu chữ...
Bỗng chốc trong đầu anh ta lóe lên một tia chớp, tên mặt sẹo đột ngột mở to mắt nhìn Giang Tinh Chước, nhịp tim tăng nhanh, nỗi sợ hãi dồn dập kéo đến.
[Không phải tôi từng nói rồi ư? Mặc dù ruột bút to, nhưng mực nước cuối cùng cũng sẽ có ngày dùng hết, hãy sử dụng cẩn thận.]
Anh ta bất chợt hiểu ra ẩn ý trong lời nói này, thông thường tất cả mọi người đều hiểu thành: [Ruột của cây bút này rất to, rất nhiều mực, có thể viết được rất nhiều chữ, nhưng cuối cùng cũng sẽ có ngày dùng hết, vậy nên phải dùng tiết kiệm.]
Không hề gạt người. Cô quả thực không hề nói dối, chỉ là cô không nói rõ cho anh ta biết mực này không tính theo loại mực bình thường của con người, viết một chữ sẽ tiêu hao rất nhiều rất nhiều mực so với bọn họ nghĩ, đồng thời câu nói này chỉ là để dụ dỗ tất cả mọi người mà thôi.
Nếu như không có câu nói này, nếu như ngay từ đầu cô nói ra số lần có thể sử dụng và lượng mực tiêu hao thì sự việc đã không đi đến bước đường này, bọn họ dĩ nhiên sẽ không liều mạng một mất một còn vì cây bút chỉ có thể gϊếŧ đến mấy mạng người ấy, bởi vì anh ta sẽ không dễ dàng viết tên và cách thức chết mà không biết tiếc mực như vậy.
Hơn nữa nghĩ kỹ lại thì trong toàn bộ thẻ bài không giới hạn không có tấm nào có tác dụng chữa trị, đây thực sự chỉ là trùng hợp sao?
Sau khi ý thức được chuyện này, tên mặt sẹo bắt đầu sợ hãi, cảm thấy khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng, luôn mang ý cười của Giang Tinh Chước thật đáng sợ, giống như ma quỷ đùa giỡn lòng người đang mỉm cười nhìn xuống vong hồn vậy.
Khuôn mặt đáng sợ này đã khắc sâu trong lòng anh ta trước khi chết, nếu có thể biến thành ma thì e rằng đến làm ma anh ta cũng vẫn sợ cô.
Người dân thành phố A nghe tin mà khϊếp sợ, ngoại trừ một người làm nội gián giả côn đồ thì toàn bộ băng nhóm tội phạm vô cùng hống hách, làm nhiều điều ác đều nằm lại nơi đó.
“Chậc, cần gì phải tham tham như thế?” Giang Tinh Chước lắc đầu, tỏ vẻ vô tội mà buông lời cảm khái.
Áo khoác tàng hình có hiệu lực là nhờ vào ý niệm, sau khi hút sạch năng lượng ở nơi này đến mức không còn gì để hút, Giang Tinh Chước nghĩ thầm, sau đó liền biến mất không còn tăm hơi ngay tại chỗ, xoay người rời khỏi căn cứ hệt như bãi tha ma của những kẻ phạm tội này.
Từng tấm thẻ bài rơi xuống bên cạnh từng thi thể người, nhuốm đầy máu tươi, chân cô đạp lên, bỏ đi không chút lưu luyến.
Cô phải đi xem bố cục của thế giới này như thế nào, có những thứ gì để còn sắp xếp kế hoạch tiếp theo. Trước đó cô có nghe được cái gì, thế gia gì đó? Còn cả lò sát sinh là cái gì?
Ừm, tóm lại không cần biết thế nào, phải khiến cho nhiều người đến rút thẻ hơn mới được.
Lúc này, bảng số liệu của Giang Tinh Chước:
Chúa tể: Giang Tinh Chước
Cấp bậc: Lv 1 (Chúa tể thực tập)
Điểm năng lượng: 379273 (Rất tốt, bạn đã nắm được nguyên lý của trò chơi Chúa tể)
Cấp bậc năng lực sáng tạo: Lv 1 (còn rất kém, cách vị trí hô mưa gọi gió còn rất xa mới có thể đạt tới, nhưng bạn đã bước đầu thể hiện được sức sáng tạo, xứng đáng là người dự bị của đấng sáng thế)
Tuỳ tùng: 1 (đã tử vong 48 người. Số người đi theo ít ỏi, nhưng chất lượng cao, xin hãy tiếp tục tạo ra ác mộng!)
Giang Tinh Chước bước qua Tào Văn, anh ta đang ở bên ngoài báo cáo tình hình với cấp trên và yêu cầu chi viện. Cô dừng bước, đưa tay về phía sau gáy anh ta, một tấm thẻ bài chậm rãi hình thành, hút ra một số thứ từ trong đầu anh ta.
Băng nhóm tội phạm cấp A này tên là Đỉa Độc, thành lập được 5 năm, trừ một nội gián ra thì số thành viên đã biết có 48 tên. Đây là một băng nhóm tội phạm thành phố rất lớn. Theo lý mà nói số người càng nhiều thì càng dễ lộ ra sơ hở, càng dễ dàng bị bắt, tuy nhiên số người của băng nhóm này nhiều như vậy nhưng lại có thể tồn tại trong thành phố tới tận năm năm, chuyện này hẳn có lý do đặc biệt.
Mặt đất vẫn còn rung chuyển, cấp trên của Tào Văn, Tưởng Hào Anh vốn đang sống dở chết dở, nghe Tào Văn báo cáo xong liền tức giận đến máu dồn lên não: “Mẹ kiếp! Lúc này cậu gọi điện tới chỉ để nói với tôi cậu đang nằm mơ giữa ban ngày hả?”
Tào Văn biết lúc này yêu cầu chi viện là không thích hợp, nhưng tình hình bây giờ thực sự rất cấp bách: “Thủ trưởng, anh nghe tôi nói đã, tôi thề là bây giờ tôi tuyệt đối không có nói lung tung, đây là sự thật, anh lập tức cử người tới đây đi là biết có phải tôi đang nói vớ vẩn không.”
Tào Văn đang nói thì đột nhiên dừng lại, anh ta phát hiện mình không còn nhớ nổi Giang Tinh Chước trông như thế nào nữa, bất kể có cố gắng thế nào thì hình ảnh trong đầu cũng đều rất mơ hồ.
“Được rồi, bây giờ không rảnh, chờ kết thúc rồi nói, cậu tự bảo vệ mình đi nhé!”
Tưởng Hào Anh cúp điện thoại, nhìn hình ảnh trên màn hình lớn trước mắt, tóc tai dường như cũng bốc cháy: “Người nhà họ Tần vẫn chưa đến hả!”
“Nói là sắp đến rồi.”
“Mẹ nó, câu này đã nói nửa tiếng trước rồi! Thành phố B cách thành phố A có bao xa đâu, chẳng lẽ họ không đi máy bay mà cưỡi ngựa tới à!”
“Còn không phải sao!” Phía sau, một lính cảnh vệ trẻ tuổi đầy vẻ tức giận nói: “Đám thế gia này, đều là một đám rác rưởi cậy có võ mà không coi ai ra gì! Lại có thể trơ mắt nhìn nhiều người dân vô tội như vậy...”
“Đừng nói nữa.” Một người đàn ông khác có vẻ là một chỉ huy nhã nhặn, nói: “Bị nghe thấy lại có lý do gây sự đó. Hơn nữa không phải nhà nào cũng đều như thế.”
...
Mặt đất vẫn còn đang rung chuyển, không biết tại sao lại duy trì lâu như vậy, từ lúc băng nhóm tội phạm bắt đầu chia của là đã rung chuyển rồi, Giang Tinh Chước vẫn còn nhớ rõ dáng v ẻ như đã quá quen của những tên kia.
Tuy nhiên sự rung chuyển này không phải là động đất, mà giống như từ đằng xa truyền tới, rất không theo một quy luật thời gian nào, vả lại còn kéo dài.
Căn cứ của băng nhóm tội nằm ở nơi rất vắng vẻ, cách xa trung tâm thành phố, Giang Tinh Chước cũng không tiện trộm xe người ta, vậy nên ban đầu định bắt xe buýt hoặc đi tàu điện ngầm nhưng không ngờ cuối cùng, ra đến đường lớn lại nhìn thấy trên đường có rất nhiều xe đậu lộn xộn, mấy chiếc xe buýt cũng dừng lại, còn cả mấy chiếc xe máy và xe điện ngã xuống đất, như thể lái xe đột nhiên gặp chuyện gì đó nên vội vàng bỏ xe mà chạy.
Cả thành phố rơi vào trạng thái yên tĩnh kỳ lạ, giống như tất cả mọi người đều biến mất, mọi thứ ngừng hoạt động vậy.
Cùng lúc này, Giang Tinh Chước chú ý tới hai bên đường, cứ mỗi khoảng 50 mét là lại có một cánh cửa đen, cửa nằm trên mặt đất nên hẳn là lối vào được xây được dưới lòng đất, nhìn không giống như lối vào ga tàu điện ngầm.
Giang Tinh Chước đi tới chỗ cửa, ngồi xổm xuống gõ thử, cầm lấy tay nắm cửa cong cong ra sức kéo mạnh... không mở được.
Giang Tinh Chước khẽ cau mày, ngón tay tỏa ra một chùm ánh sáng nhàn nhạt. Một tấm thẻ bài từ từ xuất hiện, bị cô kẹp ở đầu ngón tay, lật lại, trên thẻ bài trong suốt là hình vẽ một cái tai, nó nhọn nhọn giống như tai của yêu tinh vậy.
Thuận Phong Nhĩ, có thể nghe thấy tất cả âm thanh của con người trong phạm vi năm trăm mét, hơn nữa còn có thể dùng ý niệm để điều khiển phương hướng nghe và số lượng người muốn nghe. Điểm tiêu hao là 30 nghìn.