Chương 3: Đệ đệ là bồn chứa nướ© ŧıểυ [cúc hoa và miệng bị qυầи ɭóŧ chèn đầy] [lỗ hậu bị bơm đầy nướ© ŧıểυ].
Kể từ thời điểm đó, mối quan hệ giữa Khương Trừng và Khương Thanh nhanh chóng phát triển, nhưng không phải là theo một ngã rẽ đúng đắn.
Cha mẹ Khương không hề hay biết, họ cảm thấy nhẹ nhõm khi nghĩ rằng mối quan hệ giữa hai đứa con cuối cùng cũng đã bắt đầu tốt hơn, vì vậy họ không những không nghi ngờ về việc hai anh em ở riêng rất lâu, mà thậm chí còn ủng hộ và trợ giúp để điều đó có thể xảy ra nhiều hơn.
Mẹ kế của Khương Thanh biết rất rõ Khương Trừng - con trai riêng của bà ấy, là người như thế nào. Bà rất vui mừng vì Khương Trừng đột nhiên trở nên cư xử ngoan ngoãn hơn ở nhà, và gán công lao cho Khương Thanh.
"Ba, mẹ, con sang phòng anh hai chơi game."
Khương Trừng, giống như một đứa em trai bình thường, đi theo anh trai tới phòng hắn. Bậc cha mẹ - những người vẫn còn đang ngồi trên ghế sofa xem TV, nhìn hai anh em họ với vẻ mặt vui mừng.
Nhưng điều họ không biết là hai anh em không cùng huyết thống về phòng không phải vì để chơi game...
***
“A… Khát quá, em khát quá.” Sau bữa tối, Khương Trừng bắt đầu trở nên khát trong tiềm thức, cậu ta liếʍ đôi môi hơi khô của mình, nhìn chằm chằm vào hạ bộ của Khương Thanh.
“Anh hai, em muốn uống nướ© ŧıểυ.” Sau khi Khương Trừng uống nướ© ŧıểυ vài lần, sự xấu hổ của cậu ta dần giảm bớt. Lúc này đây, cậu ta không biết xấu hổ mà cầu xin người anh kế của mình cho mình uống nướ© ŧıểυ.
Khương Thanh cười nhẹ nhìn Khương Trừng mang vẻ mặt si ngốc, giống như một người anh trai ấm áp, hỏi: "Hôm nay có ngoan ngoãn không?"
Đôi mắt Khương Trừng hơi ửng đỏ: "Có, có, em rất ngoan."
“Cởϊ qυầи ra cho anh kiểm tra.” Khương Thanh thoải mái ngồi ở trên giường.
Khương Trừng đứng đối diện hắn, thuần thục cởi bỏ quần áo, chỉ để lại giày và tất. Cảm giác nửa vời có mặc cũng như không này khiến cậu ta càng thêm xấu hổ, nhưng kèm theo đó là sự hưng phấn.
Khương Trừng quỳ xuống dưới sàn, chỉ có cái mông nhếch lên cao, để lộ lỗ hậu cho anh kế kiểm tra.
Đó là bộ phận riêng tư mà ngay cả bản thân cậu ta cũng hiếm khi chạm vào, nhưng giờ nó lại bị nhét đầy dị vật.
Vì Khương Trừng sẽ chịu tác dụng phụ là động dục ngay khi cậu ta uống nướ© ŧıểυ, Khương Thanh đã phải rót nướ© ŧıểυ của hắn vào lỗ hậu của cậu ta để giúp cậu ta giảm ngứa.
Mà Khương Trừng càng ngày càng không chịu nổi tác dụng của thôi miên, cảm giác động dục càng ngày càng khó đè nén.
Cuối cùng, Khương Thanh chỉ có thể đều đặn xối nướ© ŧıểυ lên đường ruột của Khương Trừng mỗi ngày, nhưng chất lỏng trong lỗ hậu rất khó để không bị rò rỉ ra ngoài.
Để cố tình xúc phạm Khương Trừng, Khương Thanh không chọn cách nhét phích cắm mông cho cậu ta.
...Như Khương Thanh bây giờ có thể thấy, thứ nhét trong lỗ hậu của Khương Trừng là một cái qυầи ɭóŧ.
Lần nào cũng thế, Khương Thanh sẽ ném qυầи ɭóŧ của Khương Trừng xuống sàn, sau đó đi tiểu lên qυầи ɭóŧ của cậu ta, khiến toàn bộ qυầи ɭóŧ của cậu ta thấm ướt nướ© ŧıểυ của hắn.
Sau đó hắn sẽ ra lệnh cho Khương Trừng tự nhét chiếc qυầи ɭóŧ đó vào lỗ hậu của chính mình.
Khung cảnh khi đó thực sự rất hài hước.
Khương Trừng không những không cảm thấy bẩn, ngược lại, cậu ta đỏ mặt, cố gắng kìm nén ý muốn nhét chiếc qυầи ɭóŧ của bản thân vào miệng, và sau đó gấp không chờ nổi mà nhét chiếc qυầи ɭóŧ bẩn thỉu thấm đầy nướ© ŧıểυ vào nơi riêng tư của mình.
Ngay khi chiếc qυầи ɭóŧ được nhét vào, Khương Trừng cảm thấy như đang lạc trên sa mạc khô nóng thì gặp được ốc đảo. Trong nháy mắt, khuôn mặt của cậu ta tràn đầy vẻ mê đắm.
…Nhưng hãy quay trở lại hiện tại, chiếc qυầи ɭóŧ này đã được nhét vào cả ngày rồi. Nướ© ŧıểυ có trong qυầи ɭóŧ đã được đường ruột hấp thụ gần hết. Thêm vào đó, bây giờ Khương Trừng lại bắt đầu cực độ thèm nướ© ŧıểυ, đã đến lúc phải đổi một chiếc qυầи ɭóŧ mới.
Khương Thanh hiền hòa ngồi ở trên giường, nhưng miệng lại tàn nhẫn ra lệnh: "Tự mình bài xuất qυầи ɭóŧ ra."
"Haa..." Lý trí của Khương Trừng đã gần như sụp đổ.
Cậu ta không hề có ý muốn cự tuyệt Khương Thanh hay cảm thấy yêu cầu hắn đưa ra là khó có thể thực hiện được, mà ngay tức khắc ngồi xổm ở trước mặt Khương Thanh, dươиɠ ѵậŧ trắng nõn ngẩng cao đầu, mặt đỏ bừng.
Cậu ta cố hết sức để bài xuất qυầи ɭóŧ của chính mình ra.
Nhưng cho dù loại vải may chiếc qυầи ɭóŧ kia rất mềm mại và thấm hút tốt, thì so với đường ruột non mềm của một con người, nó cũng vẫn được coi là thô ráp. Lực ma sát mạnh khiến qυầи ɭóŧ không những không dịch ra ngoài mà còn bị hút vào sâu hơn.
"Hức, không được, anh ơi, giúp em với, Tiểu Trừng không đẩy ra được..." Có hai hàng nước mắt giàn giụa trên gò má ửng hồng của Khương Trừng.
"Nếu những nữ sinh từng mê mẩn cậu thời đi học nhìn thấy thần tượng của họ có bộ dáng khó coi như lúc này, bọn họ sẽ nghĩ gì về cậu đây?" Khương Thanh cười: "Đúng là phế vật, cậu còn không thể bài xuất đồ lót của chính mình ra."
Khương Trừng khóc thút thít xin lỗi: "Thực xin lỗi anh hai, em là đồ phế vật."
Bị Khương Thanh sỉ nhục, dươиɠ ѵậŧ của Khương Trừng ngược lại càng thêm hưng phấn.
Với vẻ mặt ôn hòa, Khương Thanh yêu cầu Khương Trừng trở lại tư thế quỳ bò, rồi hắn đeo găng tay cao su vào hai tay mình.
Khương Trừng biết tại sao anh trai của cậu ta lại phải đeo găng tay, theo lời Khương Thanh thì là do lỗ da^ʍ của cậu ta quá bẩn, khiến hắn không muốn trực tiếp chạm vào.
Đối với việc này, Khương Trừng chỉ có thể cầm nước mắt, run rẩy cảm nhận sự xâm nhập của găng tay cao su vào nơi tư mật của bản thân.
Trải qua một ngày, qυầи ɭóŧ đã tiến vào rất sâu, Khương Thanh đã phải tốn rất nhiều công sức mới có thể làm lỗ nhỏ giữa hai chân Khương Trừng mở rộng để có thể lấy chiếc qυầи ɭóŧ bên trong ra.
Khi qυầи ɭóŧ bị lấy ra từng chút một, lớp vải dệt cọ sát vào đường ruột, khiến Khương Trừng không nhịn được mà rêи ɾỉ.
“Thoải mái quá… Anh ơi, ư aa… sao mà lại thoải mái như vậy chứ.” Khương Trừng rơi lệ đầy mặt vì kɧoáı ©ảʍ. Qυầи ɭóŧ không ngừng cọ xát vào tuyến tiền liệt của cậu ta, khoảnh khắc Khương Thanh rút toàn bộ qυầи ɭóŧ ra, Khương Trừng liền đạt cao trào bằng phía sau.
Cột chất lỏng nhỏ trong suốt phun ra khỏi lỗ hậu hồng hào của cậu ta.
Dươиɠ ѵậŧ của Khương Trừng cũng bắt đầu không tự chủ được mà chảy nướ© ŧıểυ ròng ròng.
“Lần sau vẫn là nên tới phòng của cậu.” Khương Thanh không khỏi cau mày khi thấy sàn phòng mình lấm lem nướ© ŧıểυ, nhưng vẫn dùng ngữ khí ôn hòa mà phun ra những lời độc ác: “Nếu không, sàn nhà của tôi sẽ bị cậu làm cho dơ bẩn."
Khương Trừng chỉ có thể vừa cao trào vừa gật đầu với hắn, không hề có quyền từ chối.
Khương Thanh nhẹ nhàng xách chiếc qυầи ɭóŧ hôi tanh lên, ở mặt trên không chỉ có nướ© ŧıểυ còn sót lại của hắn, mà còn có tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chính Khương Trừng.
Hắn ôn nhu đưa những ngón tay đeo găng vào giữa đôi môi non mềm của Khương Trừng, rồi cạy miệng cậu ta ra.
Sau đó, qυầи ɭóŧ nằm ở trong lỗ hậu của Khương Trừng nguyên một ngày liền bị nhét vào trong miệng Khương Trừng.
Miệng Khương Trừng không lớn, nhét một chiếc qυầи ɭóŧ vào thì cả khoang miệng đã đầy, giờ phút này cậu ta giống như một con hamster, hai má phồng lên có chút đáng yêu.
"Trong miệng mình tràn đầy hương vị tanh hôi bốc ra từ dưới đó của mình." Khương Trừng xấu hổ nghĩ. Nhưng trên đó cũng có nướ© ŧıểυ của Khương Thanh, Khương Trừng chỉ ngửi một chút liền không tự chủ được mà chảy nước miếng.
Dù là thứ gì đi chăng nữa, chỉ cần được "chấm" nướ© ŧıểυ của anh trai thì lập tức sẽ trở nên mỹ vị mười phần.
Khương Trừng không những không bất mãn với việc miệng mình bị nhồi đầy bởi một chiếc qυầи ɭóŧ bẩn thỉu, mà còn thở dốc khoái chí liếʍ mυ'ŧ qυầи ɭóŧ trong miệng, cố gắng nếm được vị ngon ngọt.
Nhưng khi cậu ta còn chưa liếʍ đã thì Khương Thanh đã rút dươиɠ ѵậŧ của hắn ra, và như thường lệ, nhét dươиɠ ѵậŧ chưa cương cứng vào bên trong cái lỗ nhỏ ướt nhẹp và trơn tuột giữa hai chân Khương Trừng.
Ngay cả khi không có dầu bôi trơn, việc thâm nhập cũng chẳng mấy khó khăn.
Sau đó, đúng như Khương Trừng dự đoán, một lượng lớn nướ© ŧıểυ ập vào bên trong lỗ hậu của cậu ta.
Khi cột nướ© ŧıểυ xối thẳng vào tuyến tiền liệt, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt đánh úp lại.
Khương Trừng không thể nói chuyện hẳn hoi bởi miệng bị qυầи ɭóŧ nhét đầy, chỉ có thể phát ra âm thanh như đang bị cưỡиɠ ɧϊếp, dươиɠ ѵậŧ ngu ngốc của cậu ta lại một lần nữa đi tiểu mất tự chủ, một cột nướ© ŧıểυ mạnh mẽ bắn lên sàn nhà, cả thể xác và tinh thần của Khương Trừng đều đạt đến một cấp độ mới của sự sảng khoái.
Sau đó, như thường lệ, Khương Thanh nhặt lấy qυầи ɭóŧ Khương Trừng vừa cởi ra rồi nhét nó vào lỗ hậu của cậu ta, dùng nó để thay thế cho phích cắm mông, yêu cầu Khương Trừng kẹp chặt qυầи ɭóŧ dính nướ© ŧıểυ cả đêm.
Trán Khương Trừng ướt đẫm mồ hôi, cậu ta thở hổn hển như chó, ngây người nhìn trần nhà rồi trở mình, hai mắt nhắm lại, đã ngất đi.