Chương 2: Đệ đệ cuồng vọng [bị thôi miên chỉ có thể uống nướ© ŧıểυ để giải khát] [vừa uống nướ© ŧıểυ liền động dục] (2)
Khương Trừng vừa định biện hộ, nhưng rồi mặt lại đỏ bừng, cậu ta trầm mặc, hít sâu một hơi trước khi nói: "Không phải, tôi chỉ muốn uống của anh!"
Cậu ta dường như bất chấp tất cả, nhìn Khương Thanh bằng đôi mắt ướŧ áŧ: "Tôi rất muốn uống, sắp không nhịn được."
Khóe miệng Khương Thanh cong lên, cười như không cười, nói: “Được.” Hắn ngồi ở trên giường Khương Trừng, kéo khóa quần, rút
dươиɠ ѵậŧ của mình ra.
Trước khi gõ cửa rồi tiến vào phòng Khương Trừng, hắn còn cố ý uống nhiều nước, để cho Khương Trừng chơi vui vẻ chút.
Hai mắt Khương Trừng sáng lên, liền muốn thò mặt qua ngậm lấy qυყ đầυ, nhưng Khương Thanh đã tát vào mặt cậu ta.
Khương Thanh lấy điện thoại di động ra, bắt đầu ghi hình: "Cậu là ai?"
Người thanh niên đỏ mặt và tránh nhìn vào camera, nhưng cậu ta biết nếu không làm theo ý muốn của Khương Thanh, cậu ta sẽ không thể uống nướ© ŧıểυ.
"Tôi là Khương Trừng."
“Hiện tại cậu muốn làm gì?” Khương Thanh cưỡng bách Khương Trừng ngẩng mặt lên, để cho bộ dáng xấu hổ vạn phần của cậu ta bị thu vào điện thoại.
"Tôi, tôi muốn..." Khương Trừng nghiến răng, nhắm mắt lại, nói: "Tôi muốn uống nướ© ŧıểυ."
"Uống của ai?"
"Uống... nướ© ŧıểυ của anh trai tôi - Khương Thanh."
"Cậu có thích uống nướ© ŧıểυ của đàn ông không?"
"Hức..." Khương Trừng khóc nấc lên: "Tôi thích... Tôi thích làm vậy nhất..."
Khương Thanh lúc này mới vừa lòng mà sờ sờ mặt cậu ta, rồi hắn nhét dươиɠ ѵậŧ của bản thân vào miệng Khương Trừng.
Đầu lưỡi hồng nhuận của thanh niên lập tức quấn lấy qυყ đầυ của hắn. Điện thoại ghi hình lại cảnh Khương Trừng đang liếʍ láp dươиɠ ѵậŧ của Khương Thanh một cách thích thú.
"Haa... Dươиɠ ѵậŧ cũng thật ngon, trước đây tôi cũng không hề biết điều này..." Ngay khi đầu lưỡi của Khương Trừng chạm vào qυყ đầυ của Khương Thanh, cậu ta liền chịu ảnh hưởng của sự thôi miên và bắt đầu động dục. Lớp vải mềm ở đũng quần của cậu ta đã bị dươиɠ ѵậŧ cương cứng làm cho căng lên, thấm ướt một mảng nhỏ, ngay cả chỗ nào đó giữa mông cậu ta cũng bắt đầu chảy nước.
Khương Thanh không suy xét tới việc Khương Trừng lần đầu tiên uống nướ© ŧıểυ, một cột nướ© ŧıểυ mãnh liệt trực tiếp nhắm ngay cổ họng non nớt mà phun ra.
“Ư..." Khương Trừng mất cảnh giác, nhưng lập tức tham lam nuốt xuống, không cam lòng lãng phí dù chỉ một giọt.
Một phần nướ© ŧıểυ màu vàng nhạt cậu ta không kịp nuốt xuống đã trào ra khỏi khóe miệng, chảy dọc cần cổ thon dài, làm ướt chiếc áo sơ mi màu trắng, khiến nơi đó loang lổ vết nướ© ŧıểυ.
Nhưng Khương Trừng không hề cảm thấy tồi tệ, ngược lại còn cảm thấy tiếc, không muốn để nướ© ŧıểυ bị lãng phí, liền liều mạng nuốt xuống.
Âm thanh nuốt xuống “ừng ực” đặc biệt rõ ràng.
Khương Thanh ấn đầu Khương Trừng một cách không thương tiếc và đẩy dươиɠ ѵậŧ của hắn vào chỗ sâu nhất. Khương Trừng bị chọc cho mắt trợn ngược, nướ© ŧıểυ hôi thối tràn ngập trong miệng cậu ta, nhưng cậu ta lại cảm nhận được hương vị thơm ngon cùng sự thỏa mãn tột độ trước nay chưa từng có.
Khi Khương Thanh tiểu xong, vừa thả tay ra, thì phát hiện Khương Trừng đã xuất tinh, đồng thời còn không tự chủ được mà tiểu ra, nướ© ŧıểυ thẩm thấu ra khỏi quần, làm ướt sàn nhà.
Khương Trừng ngồi sụp xuống, há to miệng hít thở không khí.
Mà việc đầu tiên cậu ta làm sau khi lấy lại tinh thần chính là duỗi tay ra, quệt sạch nướ© ŧıểυ thuộc về Khương Thanh trên người mình, sau đó bỏ vào trong miệng.
"Ngon quá..." Khương Trừng si mê mà liếʍ ngón tay, căn bản không còn dư tinh lực để quan tâm đến việc bản thân không tự chủ được mà đi tiểu trước mặt Khương Thanh.
Và cảnh tượng dâʍ đãиɠ này đã được điện thoại di động ghi hình lại một cách chân thực nhất.
Khương Thanh cất điện thoại, chậm rãi ngồi trên giường chờ Khương Trừng thanh tỉnh.
Nhưng hắn hiển nhiên là đợi không được khoảnh khắc đó. Khương Trừng có thể chất rất dễ dàng bị thôi miên, sau khi cậu ta si mê thưởng thức nướ© ŧıểυ của hắn, tác dụng phụ động dục liền xuất hiện.
Chỉ chốc lát sau, cậu ta liền cảm thấy toàn thân khô nóng, dươиɠ ѵậŧ vốn mềm xuống do mới vừa bắn tinh xong lại đứng thẳng lên.
Lỗ hậu ngứa không chịu được.
Khương Trừng cởi bộ quần áo ướt đẫm trên người ra, cậu ta trần như nhộng, xấu hổ chật vật vặn vẹo trên mặt đất, giống như một con chó động dục, không ngừng cọ dươиɠ ѵậŧ cùng núʍ ѵú đang cương cứng của mình lên mặt đất.
"A... Sướиɠ quá, thoải mái quá... Ưʍ..." Nhưng một lúc sau, Khương Trừng lại khóc nức lên, cậu ta banh mông ra, "Thật ngứa... Tôi chịu không nổi nữa... Cứu tôi, Khương Thanh! Cứu em với, anh hai!"
Đây là lần đầu tiên Khương Trừng gọi Khương Thanh là anh hai.
"Anh ơi, phía dưới của em ngứa quá, em chết mất, cầu xin anh hai cứu em với, sau này em sẽ nghe lời anh, bất kể chuyện gì cũng nghe lời anh."
Khương Thanh cũng rất ngạc nhiên đối với việc Khương Thanh lại kháng thôi miên kém tới vậy.
Nhưng hắn không có chút hứng thú nào với một thứ ‘đồ vật’ bẩn thỉu đang vặn vẹo trong đống nướ© ŧıểυ, nên hắn chỉ bất động, để Khương Trừng lăn lộn trên sàn nhà dính đầy nướ© ŧıểυ do chính cậu ta không tự chủ được mà tiểu ra, còn hắn yên tĩnh ngồi nhìn mặt mũi và đầu tóc của cậu ta trở nên dơ bẩn.
Nhưng Khương Thanh không muốn ngừng việc chế giễu và sỉ nhục Khương Trừng tại đây, hắn chỉ đang chờ lần đi tiểu tiếp theo của mình.
Trong khoảng thời gian rảnh rỗi này, hắn ra lệnh cho Khương Trừng đút ngón tay vào lỗ hậu của chính cậu ta để tiến hành khuyếch trương.
Khi Khương Trừng nhận thấy điều này có thể giảm bớt cơn ngứa, cậu ta lập tức một bên khóc lóc, một bên liều mạng thọc ngón tay vào nơi tư mật của mình.
"Ngứa quá, vẫn còn ngứa quá... Hức, anh ơi, cứu em..."
“Em, em xin lỗi anh, em xin lỗi anh hai… Em sai rồi, em cảm thấy khó chịu quá.” Mặt Khương Trừng đỏ bừng, nước mắt đầm đìa.
Thấy đã gần tới lúc, Khương Thanh mới miễn cưỡng yêu cầu cậu ta banh mông ra.
Sau đó, hắn mạnh bạo đâm toàn bộ dươиɠ ѵậŧ vào trong lỗ hậu nóng bỏng kia, mặc kệ Khương Trừng ăn đau mà giãy giụa.
Một cột nướ© ŧıểυ khác tuôn ra.
Khương Trừng có cảm giác như bản thân đang ở trong sa mạc thì được nước lạnh dội từ đầu đến chân, khiến cậu ta cảm thấy thoải mái vô cùng.
Động tác giãy giụa giảm dần, cuối cùng, Khương Trừng bị nướ© ŧıểυ tưới với vẻ mặt say sưa.
Thấy hiệu quả động dục trên người đối phương bị nướ© ŧıểυ áp chế, Khương Thanh rút dươиɠ ѵậŧ ra, rồi nhét vào bên trong lỗ hậu của Khương Trừng một chiếc qυầи ɭóŧ của chính cậu ta để nướ© ŧıểυ không lọt ra ngoài.
Lỗ thịt vốn nhỏ nhắn nay bị qυầи ɭóŧ nhét đầy, chặn kín mít, bụng Khương Trừng đầy nướ© ŧıểυ, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng nước lay động ở bên trong bụng cậu ta.
Thấy Khương Trừng đã bình tĩnh lại, nằm ở trên vũng nướ© ŧıểυ mà xấu hổ che mặt, Khương Thanh rời khỏi phòng.
Bỏ lại Khương Trừng hoài nghi nhân sinh, tê liệt ngã xuống trên sàn.
"Tại sao mình lại như thế này...?" Khương Trừng không thể tin tưởng mà chảy nước mắt, nhưng rồi cậu ta lại không nhịn được mà thèm khát nướ© ŧıểυ của Khương Thanh, thậm chí còn vươn lưỡi liếʍ láp vết nướ© ŧıểυ dính trên quần áo.
Vị ngọt nơi đầu lưỡi là vô tận, Khương Trừng một bên nghĩ đến dươиɠ ѵậŧ và nướ© ŧıểυ của Khương Thanh, một bên vuốt ve dươиɠ ѵậŧ của mình...