Chương 4: Trứng màu [miệng ngậm qυầи ɭóŧ xuất hiện trước mặt cha mẹ].
[Tác giả có lời muốn nói:]
Đệ đệ thảm quá, nhưng thịt thật thơm ~
-----Nội dung trứng màu-----
Đây là một ngày bình thường của anh em nhà họ Khương.
Khương Thanh cùng Khương Trừng không hẹn mà cùng xuất hiện ở trong phòng khách.
Nhưng điều kỳ quái chính là, hôm nay mặt Khương Trừng lại đỏ bừng, còn đeo cả khẩu trang.
Mẹ Khương quan tâm hỏi: “Tiểu Trừng bị cảm sao?”
Khương Thanh giành trước một bước mà thay Khương Trừng trả lời: “Tiểu Trừng có chút không thoải mái, sợ lây bệnh cho cả nhà cho nên mới đeo khẩu trang đấy ạ. Em ấy đã uống thuốc rồi, dì đừng lo.” Khương Thanh mỉm cười ôn hòa, bộ dáng kia giống như thật sự là vì Khương Trừng mà suy nghĩ, đổi được một nụ cười cảm tạ của mẹ kế.
Ba Khương cũng nói: “Người trẻ tuổi, ngủ một giấc là tốt rồi.”
Lúc này mới làm cho mẹ Khương an tâm.
Thế là hai người Khương Thanh cùng Khương Trừng liền giống ngày thường mà ngồi đối diện TV xem phim.
Nhưng mà, chẳng ai ngờ được rằng Khương Trừng đeo khẩu trang không phải là do bị cảm, mà là để che đi gương mặt đỏ ửng với hai gò má căng phồng do miệng bị chèn qυầи ɭóŧ.
Bên dưới lớp khẩu trang, Khương Trừng đang điên cuồng dùng môi lưỡi nhấm nháp vị tanh tưởi trong miệng, cố gắng ép nướ© ŧıểυ khỏi chiếc qυầи ɭóŧ.
Khương Thanh hảo tâm đắp chăn cho cậu ta: “Điều hòa phòng khách lạnh, đừng để bị cảm nặng hơn.”
Nhưng kỳ thật lại ở bên tai cậu ta mà nhẹ nhàng nói một câu: “Đĩ da^ʍ, cứng lên ngay trước mặt cha mẹ sao?”
Trong lòng Khương Trừng cả kinh, lúc này mới ý thức được bản thân vô sỉ tới mức nào.
Nhưng Khương Thanh tuy rằng hảo tâm nhắc nhở, lại mượn lớp chăn che lấp mà dùng tay cách quần Khương Trừng nhẹ nhàng kí©ɧ ŧɧí©ɧ dươиɠ ѵậŧ của cậu ta.
Đùa bỡn Khương Trừng đến nỗi nước miếng và nước mắt của cậu ta không ngừng tuôn rơi. Nước miếng từ khe hở của khẩu trang chảy xuống, chạy dọc theo cần cổ trắng nõn. Hai mắt Khương Trừng đỏ bừng, mặt tràn đầy vẻ si mê.
Cứ như vậy, hai người ở phòng khách đùa bỡn cho tới khi cha mẹ của họ về phòng ngủ mới thôi. Rất nhiều lần suýt nữa bị phát hiện ra có điều khả nghi, chỉ là Khương Trừng vẫn luôn một bên kinh hồn táng đảm, một bên lại thấy sướиɠ tới nỗi cơ thể không thể ngừng co giật.
Nhưng cậu ta đâu biết rằng cả cha và mẹ đều đã sớm bị Khương Thanh thôi miên.
Bất kể hai anh em bọn họ làm ra chuyện kỳ lạ cỡ nào, trong mắt hai vợ chồng già, đều chỉ là biểu hiện của việc anh em trong nhà có cảm tình tốt...