Chương 34: Là chủ nhân… Đã lắp thiết bị kìm hãm vào người em
“Sao lại như thế… Tại sao?” Phương Dật Luân có chút hoảng sợ. Do sức khỏe của bản thân, trước giờ anh chưa từng nghĩ rằng bản thân có thể kết hôn sinh con, cứ như thế trách nhiệm nối dõi tông đường của nhà họ Phương đã đổ lên đầu Phương Dật Côn. Trước đây Phương Dật Côn cứ loay hoay không bắn ra, anh cứ tưởng là do người đàn ông đó đã cho cậu uống thuốc gì đó. Nhưng bây giờ, khi nghe cậu nói rằng cậu không cách nào bắn ra, Phương Dật Luân nhất thời không biết phải làm sao.
“Là… Là chủ nhân… Đã lắp thiết bị kìm hãm vào người em… Em… Em không thể tùy tiện bắn ra… Điều khiển từ xa… Ở chỗ hắn...” Phương Dật Côn cảm thấy xấu hổ cúi đầu xuống nói nhỏ.
“Sao… Sao hắn có thể…” Phương Dật Luân nhất thời cảm thấy như sét đánh ngang tai. Người đàn ông đó rốt cuộc đã làm ra bao nhiêu hành động vô nhân đạo đối với Côn vậy chứ? Nếu như vậy, sau này Côn làm sao có thể thoát khỏi sự kiểm soát của tên ác ma đó đây.
“Bộp bộp bộp!” Từ phía cửa phòng vọng lại một tràng vỗ tay. “Chậc chậc chậc… Ôi một khung cảnh cảm động làm sao… Trò lσạи ɭυâи giữa hai anh em có vui không?” Nghiêm Hi đột ngột bước vào, thấy Côn đang cố lấy thứ trong cậu nhỏ của mình ra liền nói: “Đừng lấy ra, hãy làm Luân lêи đỉиɦ lần nữa đi.” Nghiêm Hi bình thản nói.
“Chủ nhân… Côn… Cái của Côn…” Vốn dĩ Phương Dật Côn đã lêи đỉиɦ một lần nhưng giữa chừng bị chặn lại, nếu vẫn cứ tiếp tục chắc chắn sẽ là một sự dày vò đối với cậu, cậu dùng ánh mắt cầu xin nhìn người đàn ông trước mặt.
“Vừa rồi chẳng phải em thể hiện rất tốt đó sao? Nghe lời nào, tiếp tục đi.” Nghiêm Hi vừa nâng cằm Phương Dật Côn lên vừa nói với giọng điệu ám muội. Vừa rồi thưởng thức một cảnh xuân tɧác ɭoạи của hai anh em qua camera giám sát, hắn không ngờ rằng Luân lại là người chủ động trước, có vẻ như cậu nhóc Luân đã thực sự trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều, ham muốn của anh cũng xem như đã được dạy dỗ thành công.
“Chủ nhân… Không muốn Côn… Luân muốn chủ nhân…” Phương Dật Luân cố tình nói những lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ trái với ý muốn của hắn, quả nhiên giống với những gì anh nghĩ, những máy quay đó đúng là “Con Mắt” mà Nghiêm Hi dùng để giám sát. Không thể nhẫn tâm để Côn tiếp tục bị dày vò, Phương Dật Luân đã phải nhẫn nhục chịu đựng cầu xin người đàn ông này. . . Biểu cảm của anh cũng trở nên vô cùng e thẹn, trông rất thu hút.
“Luân chịu ngoan ngoãn nghe lời, chủ nhân rất hài lòng.” Vẻ mặt của Nghiêm Hi vô cùng đắc ý, vươn tay tới gần lỗ hậu đã được nới lỏng, cảm giác hai ngón tay có thể dễ dàng tiến vào bên trong, các ngón tay ra sức chọc vào các chỗ nhạy cảm trên thành ruột.
“Ưm… A… Chủ nhân ... Rút ra đi mà… Luân muốn chủ nhân…” Phương Dật Luân khép hờ hai mắt, đuôi mắt nghía sang phía Côn ở bên dưới, cậu nhỏ đỏ tía căng cứng dần dịu lại, có vẻ như nếu anh ngoan hơn thì Côn sẽ bớt đau khổ hơn. Anh cố hết sức để làm Nghiêm Hi hài lòng, ít nhất như vậy có thể giúp Côn tranh thủ được chút thời gian nghỉ ngơi.
“Ồ? Nơi nào muốn đây?” Nghiêm Hi tỏ vẻ nghi ngờ, hết lần này đến lần khác chơi đùa với lỗ hậu và lỗ nhỏ đang ẩm ướt của anh. Nhìn thấy cậu nhóc ngoan ngoãn nghe lời như vậy, hắn cũng rất hài lòng.
“Miễn… Miễn là chủ nhân… Ưm… A… Chỗ nào cũng muốn…” Luân cố hết sức dang rộng hai chân ra, cố gắng trêu chọc dây thần kinh thị giác của người đàn ông trước mặt, kèm theo đó là hơi thở quyến rũ, tất cả tạo nên một khung cảnh dâʍ ɖu͙©.
“Bé ngoan, đây là phần thưởng của cậu.” Tay của Nghiêm Hi từ từ di chuyển, máy khuếch trương ngày càng trở nên nhỏ bé bên trong thành ruột, cuối cùng thì người đàn ông đó cũng rút máy khuếch trương ra, bỏ lại một lỗ sâu trong lỗ nhỏ vốn đã chật cứng kia. Nghiêm Hi bắt đầu công cuộc phát tiết của mình bằng cách nhắm vào lỗ nhỏ ẩm ướt rồi đẩy mạnh vào, bên trong trở nên nhạy cảm và mềm hơn bao giờ hết nhờ những cú thúc vừa nãy của Côn, Nghiêm Hi hắng giọng một cái rồi thở ra gợϊ ȶìиᏂ.
“Chủ nhân…” Hai tay Phương Dật Luân ôm lấy cổ của người đàn ông trước mặt, tỏ vẻ kɧıêυ ҡɧí©ɧ hiếm thấy. Nghiêm Hi đột nhiên cảm thấy có chút mất kiểm soát, không cho cậu nhóc thời gian để thở, hắn liền đẩy mạnh với tốc độ bàn thờ.
“Ưm… A… Chủ nhân… Sâu… Chạm đến rồi… A…” Kɧoáı ©ảʍ phía hạ bộ men theo tốc độ đâm rút nhịp nhàng chạy dọc khắp cơ thể. Vì không muốn để Côn nghe thấy tiếng rên dâʍ đãиɠ của mình, Phương Dật Luân hạ tông giọng xuống hết mức có thể, anh hơi quay đầu sang nhìn về phía Côn thì phát hiện cậu đang quỳ trên giường, đầu vùi vào giữa hai chân của Nghiêm Hi liếʍ láp hai viên bi bên dưới cơ thể của người đàn ông đó, hai tay cậu không ngừng vuốt ve cây gậy ở giữa hai mép đùi của hắn. . .
“Tập trung chút nào…” Nghiêm Hi nhận thấy ánh mắt ấy của anh liền cố tình đâm một cú thật mạnh vào trong, anh ngay lập tức phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
“A…” Lỗ nhỏ của anh vốn dĩ đã rất nhạy cảm, cộng thêm cú thúc như trời giáng vừa rồi của hắn, khiến anh suýt nữa thì ngất đi. Anh lấy lại tinh thần, sau đó cơ thể anh di chuyển nhịp nhàng theo từng cú thúc đâm tận vào nơi sâu nhất của người đàn ông phía trên, Phương Dật Luân lúc này chỉ có thể tự nhủ rằng anh nhất định phải cố chịu đựng. . . Hòng tìm cơ hội trốn thoát. . .
Nội dung chương tiếp theo:
Côn đã trở thành một món đồ chơi độc nhất vô nhị của người đàn ông. Luân chưa từng thấy Côn bắn tinh. Cậu thường bị người ta ép đập đầu vào tường, quỳ trên mặt đất hôn mũi giày của người đàn ông, van xin người đàn ông cho cậu một cơ hội để bắn tinh nhưng Nghiêm Hi chưa từng đồng ý. Nghiêm Hi sẽ nói với Côn: “Cậu là của tôi, tất cả bộ phận trên cơ thể cậu là của tôi, chúng nó chỉ có thể nghe lời tôi.”