Chương 33: Chúng ta phải bỏ trốn
Sau khi Nghiêm Hi rời khỏi, Phương Dật Côn liên tục giúp Phương Dật Luân liếʍ mυ'ŧ hạt đậu nhỏ và lỗ nhỏ phía trước theo như yêu cầu của Nghiêm Hi.
“Côn… Dừng lại…” Phương Dật Luân cúi đầu nhìn Côn đang ra sức liếʍ mυ'ŧ phần thân dưới của mình.
“Anh?” Côn ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Phương Dật Luân với khuôn mặt đỏ bừng.
“Cởi trói cho anh đi, tay anh đau quá đi mất.” Phương Dật Luân dời tầm mắt của mình sang đôi tay đang bị trói chặt.
“Không được đâu, ở đây có camera giám sát.” Phương Dật Côn lập tức lắc đầu.
“Đừng lo lắng, sẽ không chọc giận Nghiêm Hi đâu, anh không gạt em đâu.” Ánh mắt Phương Dật Luân vô cùng thành khẩn. Anh biết rằng chỉ có nghe lời thì mới có thể lừa được Nghiêm Hi, phải khiến Nghiêm Hi nghĩ rằng anh đã đầu hàng thì anh mới có thể có cơ hội cùng Côn trốn thoát được.
“…” Phương Dật Côn nghĩ ngợi gì đó, nói cho cùng thì anh trai cậu sẽ không gạt cậu, thế là cậu nhẹ nhàng tháo bỏ còng tay của Luân.
“Côn… Đừng nhúc nhích… Nghe anh nói…” Phương Dật Luân nhìn quanh phòng, quả thực có rất nhiều máy quay, anh xoa cổ tay rồi động đậy cơ thể một chút, máy khuếch trương ở lỗ hậu căn bản không tài nào lấy ra được, cả người anh cũng chẳng còn chút sức lực nào, muốn đánh lừa Nghiêm Hi đúng là chỉ còn có cách này thôi.
Phương Dật Luân đè Phương Dật Côn xuống dưới thân mình bằng một đòn phản công, trông có vẻ như vô cùng mơ hồ, anh nghiêng người cúi thấp xuống, ghé vào tai của Phương Dật Côn trông như thể anh đang làm một vài hành động thân mật.
“Anh?” Phương Dật Côn ngạc nhiên, anh trai như vậy là đang muốn làm gì vậy? Đột nhiên, Côn có chút bối rối, nghiêng đầu nhìn Phương Dật Luân.
“Chúng ta phải bỏ trốn… Nếu không tên khốn đó… Sẽ ngày càng quá đáng cho xem…” Phương Dật Luân híp mắt lại, phà hơi thở quyến rũ trông có vẻ như đang trêu đùa, nhưng lời nói của anh thì hoàn toàn không có ý dâʍ ɖu͙© nào cả. Anh dùng răng cắn nhẹ vào vành tai của Phương Dật Côn rồi nói: “Anh không biết hắn ta đã làm gì với em… Nhưng Côn này… Em hãy nghĩ kỹ lại xem… Cuộc sống trước đây của chúng ta… Chẳng phải em muốn làm một cao thủ hacker sao? Chúng ta không phải là thú cưng của ai cả, cuộc sống của chúng ta không phải như thế…” Phương Dật Luân cố gắng đánh thức trí nhớ của Côn.
Thật vậy, từ đầu Phương Hoài Nhâm đã phát hiện người anh Dật Luân vô cùng thông minh và có tài quản lý hơn người, vốn dĩ ông định để người anh trai kế thừa sản nghiệp của mình, thậm chí còn cho anh được đi đây đi đó học hỏi. Còn người em trai Phương Dật Côn do vấn đề sức khỏe nên chưa bao giờ nhúng tay vào công việc kinh doanh của gia đình, nhưng đứa trẻ này dường như là một thiên tài máy tính, toàn bộ tầng hầm của dinh thự nhà họ Phương đều là phòng máy của Phương Dật Côn, mong ước lớn nhất của cậu là trở thành cao thủ hacker hàng đầu thế giới.
Phương Dật Côn sững sờ một lúc… Nhưng rồi chầm chậm cau mày, chỉ cần nhớ lại những chuyện trước đây, cậu lại bắt đầu cảm thấy đau đầu như thể những kí ức trong quá khứ đều đã bị giam cầm. Lúc này, bàn tay của Phương Dật Luân lướt nhẹ qua khuyên vυ' của cậu, một cảm giác râm ran khó tả ập đến, khuôn mặt của anh trai cậu trông như một thiên thần, còn cậu nhỏ của anh thì không kiểm soát được mà dựng lên.
“Anh ơi… Đầu em đau quá…” Phương Dật Côn rõ ràng đang rối như tơ vò, đầu óc như một mớ hỗn độn, đúng vậy, anh. . . Người quan trọng nhất trong cuộc đời mình, mình muốn anh ấy, rất muốn anh ấy. . . Phương Dật Côn bật dậy rồi đè ngược lại anh xuống giường.
“Anh ơi… Em với anh…” Phương Dật Côn phớt lờ vẻ mặt ngạc nhiên của Luân, bất giác hôn lên bờ môi mỏng ấy, đầu lưỡi tham lam cướp lấy dịch thể từ miệng của Luân.
“Ưm… Côn… Không thể cứ tiếp tục như thế… Những gì vừa nãy anh nói… Em có hiểu không… Không được… A… A…” Phương Dật Luân muốn ngăn Côn lại, anh đặt tay lên ngực cậu đẩy một cái mới có thể né tránh được nụ hôn của Côn. Nhưng ai mà ngờ được Côn khi không lại đè ngược lại anh như vậy, đồng thời cậu còn nhân cơ hội đưa cậu nhỏ đã dựng lên của mình vào trong lỗ hậu đầy dịch nhầy của anh.
“Côn… Không được… Như vậy là lσạи ɭυâи… Em có biết không… A… A… không…” Hai tay Phương Dật Luân đặt trước ngực của Côn một cách chắc nịch để giữa khoảng cách, hơn nữa anh còn nghiêng đầu sang một bên để tránh nhìn thẳng vào mắt Côn. Nhưng Côn vẫn phớt lờ lời nói của Luân, lúc này dường như cậu đã bị du͙© vọиɠ kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến rạo rực, mặc kệ mọi thứ xung quanh mà bắt đầu đâm rút.
“Anh ơi… Côn chỉ muốn anh… Thích… Côn thích anh…” Phương Dật Côn im lặng trong thế giới của riêng mình, hoàn toàn quên mất rằng hiện tại cậu không tài nào bắn tinh được. Cậu dùng hai tay đỡ
đầu gối của Luân rồi dang rộng hai chân ra xa nhất có thể, sau đó ra sức đâm vào tận sâu bên trong.
“A… Côn… Như vậy… Như vậy sẽ… A…” Phương Dật Luân cảm thấy cơn đau ở lỗ hậu đã dần biến mất, nhưng lỗ nhỏ vẫn chưa hoàn toàn bình phục ở phía trước lại bị đâm rút điên cuồng, du͙© vọиɠ trên khuôn mặt Côn ngày một rõ nét, Luân cố gắng chịu đựng sự xâm phạm của cậu em trai, nhưng dù vậy thì cơ thể anh dường như rất thích kɧoáı ©ảʍ mà cậu mang lại. Thật nực cười. . . cơ thể đung đưa của anh vậy mà lại sắp được cậu em trai đưa lêи đỉиɦ.
Phương Dật Côn không ngừng sờ soạng anh, hết lần này đến lần khác đâm vào điểm G, cậu thấy cơ thể của anh mình gần như căng cứng lại, còn bản thân thì cũng đã đạt đến cực hạn, tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ tinh hoàn tuôn ra mạnh mẽ, nhưng khi chảy đến miệng ống dẫn tinh thì bị ngăn lại, lúc này Phương Dật Côn mới nhớ ra rằng không có sự cho phép của Nghiêm Hi thì cậu không thể bắn ra.
“Ưm…” Cơ thể Phương Dật Côn co giật vài cái, vẻ mặt trông rất đau khổ.
“Côn? Em… Em sao vậy?” Sau khi phát hiện ra sự bất thường của em trai mình, Phương Dật Luân mặc kệ dư âm còn sót lại sau khi lêи đỉиɦ, nhanh chóng ngồi dậy đỡ lấy cánh tay của Phương Dật Côn.
“Anh ơi… Em… Em… Em không thể bắn ra…” Phương Dật Côn uất ức ngẩng đầu lên, trông cậu có vẻ như sắp khóc đến nơi, đôi mắt to tròn ngấn nước nhìn thấy mà đau lòng.
Nội dung chương tiếp theo:
“Ưm… A… Chủ nhân ... Rút ra đi mà… Luân muốn chủ nhân…” Phương Dật Luân khép hờ hai mắt, đuôi mắt nghía sang phía Côn ở bên dưới, cậu nhỏ đỏ tía căng cứng dần dịu lại, có vẻ như nếu anh ngoan hơn thì Côn sẽ bớt đau khổ hơn. Anh cố hết sức để làm Nghiêm Hi hài lòng, ít nhất như vậy có thể giúp Côn tranh thủ được chút thời gian nghỉ ngơi.