Số Phận Của Cặp Song Sinh

Chương 43

Chương 32: Nới lỏng lỗ nhỏ cho đến khi nhét vừa một bàn tay mới thôi

Sau cái đâm cuối cùng, Nghiêm Hi rút cây gậy của mình ra, di chuyển nhanh đến đầu của anh, một tay nắm lấy tóc anh bắt anh ngước đầu lên, tay còn lại thì liên tục vuốt ve cây gậy của chính mình, ngay sau đó dòng tinh đặc nóng liền phun ra và dính đầy lên mặt của anh, một ít trong số đó đã lọt vào miệng, sau đó hắn trượt qua quệt lại đầu gậy của mình trên mặt anh, để toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ phủ đầy khắp gò má của anh.

Phương Dật Luân không còn chút sức lực gì để chống cự, mặc cho hắn làm ra những hành động tục tĩu đó, cuối cùng thì như một con búp bê bị hư nằm xụi lơ trên giường. Đôi mắt của Phương Dật Luân như không còn chút tinh thần nào, cứ thế mà nằm chịu đựng bị thứ chất lỏng tanh nồng phun lên mặt, tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc, nhưng người đàn ông ấy lại bước xuống giường, đi đến chiếc tủ bên cạnh rồi lục lọi thứ gì đó, cuối cùng quay lại với thứ gì đó trên tay.

“Haiz… Lỗ hậu chặt như vậy, quả thật do tôi quá vội vàng rồi, là do chủ nhân không đúng.” Nghiêm Hi bày ra vẻ mặt suy tư, trong tay hình như còn cầm một cái dươиɠ ѵậŧ giả bằng kim loại nhỉ? Nhìn có vẻ không giống dươиɠ ѵậŧ giả cho lắm. Nghiêm Hi vừa khởi động món đạo cụ xấu xa đó vừa tách hai chân của Phương Dật Luân ra.

“Chủ nhân… Đau…” Phương Dật Luân dường như đoán được hắn định làm gì, tuy rằng thân thể không dám phản kháng, nhưng hy vọng người đàn ông đó sẽ buông tha cho mình.

“Biết tại sao lại đau không? Là do đằng sau chưa được nới lỏng đàng hoàng, bây giờ hãy dùng máy khuếch trương này nới lỏng trước, cho đến khi chỗ này của cậu nhét vừa một bàn tay của tôi thì xem như đã thành công một nửa.” Nghiêm Hi ân cần nói với anh như đang an ủi mèo con vậy, nhưng ánh mắt sợ hãi của anh thì cứ nhìn hắn chằm chằm, một ánh mắt lo sợ, bất lực và kinh hãi.

“Không… Chủ nhân… Đừng làm vậy với tôi… Tôi sẽ ngoan… Tôi sẽ nghe lời anh… Đừng… Đừng như vậy mà…” Đây là lần đầu Phương Dật Luân cảm thấy sợ hãi, hắn muốn nhét cả bàn tay vào lỗ hậu của anh… Thật kinh khủng, chỗ đó vốn dĩ không phải để làm loại việc này, anh hoảng sợ cầu xin hắn.

“Nghe lời… Nghe lời thì phải ngoan ngoãn tiếp nhận yêu cầu, đây là bước cần thiết để sau này cậu không bị thương, hay là cậu muốn tôi trói cậu lại rồi dùng sức giúp cậu nới lỏng? Còn không thì ngày nghỉ của Phương Dật Côn trực tiếp hủy bỏ vậy, tôi đang rất nóng lòng dạy cho cậu ta một khóa chích điện đây.” Giọng điệu của người đàn ông này nghe thì có vẻ nhẹ nhàng, nhưng lời hắn nói tại sao lại xấu xa đến vậy, nhìn biểu cảm từ kháng cự chuyển sang ngoan ngoãn chấp nhận của anh, hắn hài lòng bôi đầy chất bôi trơn lên máy khuếch trương, sau đó đẩy từ từ vào lỗ hậu của anh.

“Ưm… A… Chủ… Nhân… Không vào được… To quá…” Tế bào trong khắp cơ thể đều kêu gào, hạ bộ ngày càng đau nhức dữ dội, cảm giác đau này không tài nào chịu nổi, mặc dù lỗ hậu đã được khuếch trương, nhưng cái máy này còn to hơn cây gậy thịt của hắn, chỉ cần đâm vào là như thể chết đi sống lại.

“Thả lỏng đi nào, độ đàn hồi ở đây của cậu rất tốt, chúng ta vẫn chưa bắt đầu nới lỏng nữa kia mà.” Nghiêm Hi nói rồi tiếp tục cắm sâu thiết bị vào trong, cắm sâu đến độ chỉ còn chừa lại một phần của máy khuếch trương và dây điện bên ngoài. Vừa nhấn nút khởi động, thiết bị liền rung lên dữ dội.

Vốn dĩ anh chịu đựng sự rung lắc của lỗ hậu đã đủ dày vò rồi, nhưng ai mà ngờ được bàn tay của người đàn ông lại bắt đầu giở trò di chuyển thiết bị, anh cảm giác bên trong trực tràng bắt đầu căng ra, bên trong lỗ sau như thể cảm nhận được một luồng gió mát thổi vào.

“Cậu ngoan ngoãn nằm đây nhé, tôi đi mang Côn đến.” Hắn hoàn thành xong bước nới lỏng liền trói hai tay anh vào đầu giường. Hắn vỗ nhẹ trán anh rồi xoay người rời khỏi phòng. Một lúc sau, hắn đưa Phương Dật Côn trở lại phòng.

Phương Dật Luân khó khăn nhìn lên thì thấy cậu nhỏ của Côn không bị ràng buộc, nhưng hai quả bóng nhỏ bên dưới cậu nhỏ thì đang phồng lên và rủ xuống trông có vẻ rất nặng.

“Thế nào? Côn rất đẹp phải không?” Nghiêm Hi nhận ra sự thắc mắc bên trong ánh mắt của Phương Dật Luân liền nheo mắt nói: “Tôi đã nhét một viên bi vào trong cậu ta… Côn rất thích dáng vẻ này. Bây giờ chỉ cần khởi động viên bi bên trong, một vài cú sốc điện sẽ có thể khiến Côn lêи đỉиɦ, rất tuyệt vời phải không?” Nghiêm Hi vừa truyền nước biển cho Phương Dật Côn vừa nhìn Phương Dật Luân.

“Đừng… Đừng như thế… Chủ nhân... Tôi cầu xin anh... Tha cho Côn… Anh muốn trừng phạt tôi thế nào cũng được… Côn sẽ không thể chịu đựng được…” Phương Dật Luân ra sức cầu xin, nhưng Nghiêm Hi chỉ nhìn Côn một cái, rồi nhìn sang cơ thể gầy gò đang dựa trên chiếc giường lớn của anh, sau đó đi đến giữa hai chân của Phương Dật Luân.

“Trong lúc cậu tiếp nhận “Bài thực hành nới lỏng” thì cứ tận hưởng kɧoáı ©ảʍ mà em trai cậu mang lại đi, tuy nhiên tôi biết rằng bây giờ cậu đang bị thương, nên mỗi ngày Côn sẽ đến liếʍ mυ'ŧ cho cậu, giúp cậu duy trì trạng thái tỉnh táo.” Nghiêm Hi nói rồi nhìn Phương Dật Luân ngoan ngoãn trên giường, hắn cúi người nằm sấp giữa hai chân anh, sau đó vươn đầu lưỡi ra quấn lấy hạt đậu nhỏ của anh rồi bắt đầu mυ'ŧ mạnh. “Đừng nghĩ tới việc lười biếng, khắp phòng đều có camera, nếu để tôi biết được cậu có ý đồ khác thì cậu biết hậu quả là gì rồi đó.” Nghiêm Hi thấy cơ thể Phương Dật Luân căng cứng, liền cười nhẹ rồi xoay người rời khỏi phòng.

Nội dung chương tiếp theo:

“Côn… Không được… Như vậy là lσạи ɭυâи… Em có biết không… A… A… không…” Hai tay Phương Dật Luân đặt trước ngực của Côn một cách chắc nịch để giữa khoảng cách, hơn nữa anh còn nghiêng đầu sang một bên để tránh nhìn thẳng vào mắt Côn. Nhưng Côn vẫn phớt lờ lời nói của Luân, lúc này dường như cậu đã bị du͙© vọиɠ kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến rạo rực, mặc kệ mọi thứ xung quanh mà bắt đầu đâm rút.