Chương 31: Chủ nhân hãy… Thưởng thức… Cơ thể… Dâʍ đãиɠ của… Luân… Đi ạ
Ánh mặt trời chói chang ngoài cửa sổ, nhưng trong một căn phòng nọ lại hiện ra một cảnh tượng dâʍ ɖu͙©, một cậu nhóc đang quỳ trên chiếc giường lớn, hai tay nhẹ nhàng tách hai bên mép lỗ nhỏ của mình ra, để lộ cơ quan bí mật nhất của mình trước mặt người đàn ông khác.
“Chủ nhân hãy… Thưởng thức… Cơ thể… Dâʍ đãиɠ của… Luân… Đi ạ.” Anh vùi mặt vào trong gối, bất đắc dĩ nói ra những lời dâʍ đãиɠ ấy, anh ngoan ngoãn như vậy vì Nghiêm Hi yêu cầu và đã hứa rằng sẽ để Côn nghỉ ngơi một tuần.
“Đây mới đúng là một cậu bé ngoan.” Nghiêm Hi xoa nắn hạt đậu nhỏ của anh, cơ thể anh không ngừng run rẩy, âm hành sưng tấy vô cùng nhạy cảm, cảm giác tê dại chết người khiến lỗ nhỏ không ngừng phun ra dâʍ ŧᏂủy̠, Nghiêm Hi dùng ngón cái và ngón trỏ véo vào âm hành rồi đè mạnh xuống, khiến cậu nhóc ấy không nhịn nỗi mà hét lên một tiếng.
“A ha… Chủ nhân… Chỗ đó… Chủ nhân…” Hai mắt của Phương Dật Luân như bị bao phủ bởi một lớp sương mờ, khó khăn quay đầu nhìn người đàn ông phía sau. Hạt đậu nhỏ bây giờ thực sự quá đỗi nhạy cảm, chỉ cần chạm nhẹ một cái cũng đủ khiến Phương Dật Luân phát điên, nói gì đến việc bị giày vò tàn bạo hơn nữa.
Nghiêm Hi vỗ nhẹ cậu nhỏ, rồi trực tiếp cho hai ngón tay đã dính không ít dịch nhờn tiết ra từ tiểu huyệt vào trong lỗ hậu của anh, ngón tay linh hoạt len lỏi vào trong mọi ngóc ngách, tìm kiếm điểm G của chàng thiếu niên này.
“A…” Cậu nhóc đột nhiên rướn đầu lên muốn đẩy người về phía trước, suýt chút nữa đã buông tay đang tách hai bên mép lỗ nhỏ ra, trong người anh đột nhiên như có một luồng điện chạy qua, khiến anh bất giác co rút lỗ hậu lại.
“Thả lỏng… Chỉ vừa chạm vào tuyến tiền liệt thôi, đừng có căng thẳng.” Nghiêm Hi cũng cho luôn cả ngón thứ ba vào, ba ngón tay khuấy đảo trong lỗ hậu chặt chẽ cho đến khi nó mềm mại giãn ra, khi đó hắn mới thỏa mãn rút ngón tay của mình ra, tiếp đó hắn cởi phăng luôn cả dây thắt lưng, đã ba ngày không chạm vào cơ thể của Phương Dật Luân, quả thực có chút hưng phấn, thậm chí ngay cả cây gậy to lớn của hắn vừa nãy cũng đã ngóc đầu, một tay nâng cự vật đang hừng hực của mình lên nhắm thẳng vào lỗ nhỏ của anh, sau đó lập tức đâm mạnh vào bên trong cậu nhóc nằm bên dưới.
“A… Rách mất… Chủ nhân… Chủ nhân… Đau quá…” Khuôn mặt thanh tú của Phương Dật Luân trong chớp mắt liền biến dạng, nghiến răng nghiến lợi phát ra những tiếng rên thảm thiết, đôi lông mày thanh thoát của anh siết chặt vào nhau, chịu đựng cơn đau ở hạ thân.
“Ôi ôi… Chủ nhân làm cậu đau rồi sao, ngoan nào, đừng khóc nhé” Giọng điệu của Nghiêm Hi có chút tội lỗi, nhưng tay thì vẫn ôm chặt lấy đùi anh, rồi ra sức xoa nắn hạt đậu nhỏ ở giữa hai mép đùi, khiến Phương Dật Luân nhất thời không nhịn được mà bật khóc.
“Chủ nhân… Đừng… Đừng chạm vào chỗ đó… Làm ơn… Thực sự… A… A... Không thể… Thực sự không thể…” Anh sợ hãi kêu lên khi phải chịu đựng cơn đau đến từ hai phía, lỗ hậu bị sưng tấy đau như muốn chết đi sống lại, hạt đậu nhỏ phía trước thì vừa mới lêи đỉиɦ. Tay của hắn lúc này đang bận giữ chặt lấy cánh tay vừa nãy đang không ngừng quơ quào của Phương Dật Luân, khiến anh chỉ còn biết không ngừng lắc đầu van xin người đàn ông ở trên dừng lại.
Khóe miệng của Nghiêm Hi cong lên, hắn thích nhất là nhìn anh khóc lóc van xin dưới thân hắn, điều này khiến hắn vô cùng hài lòng, không ngừng dùng tay xoa nắn hạt đậu nhỏ, cả cơ thể cũng bắt đầu chầm chậm di chuyển, mặc dù trước đó đã được nới lỏng, nhưng vì cự vật của hắn quá thô to nên dẫn đến bên ngoài lỗ nhỏ còn vương lại vài vệt máu. Mặc dù lúc bắt đầu hắn rất nhẹ nhàng, nhưng với tốc độ đâm rút đều đặn như vậy cũng đủ khiến cho anh choáng ngợp.
Tiếng khóc dần trở nên nức nở hơn, chính nhờ sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà hắn mang lại, khiến cho cậu nhỏ bắt đầu muốn cương lên, nhưng do bị chiếc l*иg kiên cố chặn lại, nên anh đành bất lực mà hứng chịu một cảm giác tê tái từ hạ thân truyền đến.
“Nói xem chỗ nào của cậu đang thèm khát?” Sau khoảng gần bốn mươi phút, Nghiêm Hi cuối cùng lên tiếng hỏi han anh với hơi thở có phần nặng nhọc.
“Xin chủ nhân… đừng bắn vào trong…” Giọng của Phương Dật Luân có phần yếu ớt, dù sao thì anh đã hôn mê ba ngày rồi, cơ thể chẳng còn chút sức lực nào, nếu như để hắn xuất tinh vào bên trong thì anh có thể sẽ bị phạt.
“Ồ? Chỗ này không muốn sao? Được thôi, chiều ý cậu vậy.” Nghiêm Hi bắt đầu hung hăng đâm vào, mỗi lần đều chạm vào tận điểm G của anh.
“A… A… Ừm…” Cậu nhỏ ngày càng đau rát đến khó chịu, tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ niệu đạo bắt đầu ồ ạt chảy ra, nhưng cậu nhỏ bị chèn ép phải gục đầu xuống ấy đã căng cứng trong chiếc l*иg sắt mà không tài nào giải thoát được. Thật không thể ngờ rằng, hắn vậy mà lại đồng ý yêu cầu của anh.
Nội dung chương tiếp theo:
“Biết tại sao lại đau không? Là do đằng sau chưa được nới lỏng đàng hoàng, bây giờ hãy dùng máy khuếch trương này nới lỏng trước, cho đến khi chỗ này của cậu nhét vừa một bàn tay của tôi thì xem như đã thành công một nửa.”