Số Phận Của Cặp Song Sinh

Chương 46

Chương 35: Phục tùng

Thời gian thấm thoát trôi, chớp mắt một cái đã qua nửa năm, thỉnh thoảng Nghiêm Hi sẽ rời khỏi biệt thự mấy ngày. Tuy trong khoảng thời gian đó có người rất muốn chạy trốn nhưng biệt thự bị canh phòng nghiêm ngặt, gần như không có cơ hội thoát ra. Nơi đây được gọi là biệt thự nhưng giống ngục giam hơn, có rất nhiều bảo vệ và rất nhiều camera giám sát.

Để lập ra kế hoạch chạy trốn, Phương Dật Luân không thể không cắn răng chịu đựng, phục tùng người đàn ông. Đôi khi người đàn ông làm rất nhiều lần một đêm, rõ ràng thể lực của anh không theo kịp Nghiêm Hi nhưng phải giả vờ tỏ ra thỏa mãn, biết ơn. Bình thường, công cuộc dạy dỗ của Nghiêm Hi kéo dài không biết ngày đêm, cơ thể anh luôn trong trạng thái mệt mỏi rã rời.

Và Côn đã trở thành một món đồ chơi độc nhất vô nhị của người đàn ông. Luân chưa từng thấy Côn bắn tinh. Cậu thường bị người ta ép đập đầu vào tường, quỳ trên mặt đất hôn mũi giày của người đàn ông, van xin người đàn ông cho cậu một cơ hội để bắn tinh nhưng Nghiêm Hi chưa từng đồng ý. Nghiêm Hi sẽ nói với Côn: “Cậu là của tôi, tất cả bộ phận trên cơ thể cậu là của tôi, chúng nó chỉ có thể nghe lời tôi.”

Bệnh tim của Côn tái phát ngày càng thường xuyên, cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn Côn sẽ không chịu nổi nữa. Xem ra phải tiến hành kế hoạch chạy trốn càng sớm càng tốt.

Sự phục tùng suốt nửa năm nay đã cho anh một chút tự do, Nghiêm Hi đồng ý để hai người tự do hoạt động trong biệt thự. Phương Dật Luân cẩn thận quan sát từng phòng, ngôi biệt thự này có ít nhất một trăm cái camera giám sát, chỉ có một sơ hở duy nhất là ở góc tường có một góc chết. Nơi đó có một người canh gác, vào giờ tý mỗi đêm sẽ có mười lăm phút đổi ca, lúc đó sẽ không có ai canh gác nữa.

Giờ tý mỗi đêm, chỉ cần là lúc Nghiêm Hi không ở bên cạnh thì Phương Dật Luân sẽ đứng lên đứng cạnh cửa sổ nhìn xung quanh. Luân quan sát rất cẩn thận, chú ý đến thời gian, anh biết có lẽ đây là hi vọng chạy thoát duy nhất của bọn họ.

Đêm nay, Phương Dật Côn bị trói trên một giá đỡ bằng kim loại, hai chân banh rộng, có thể nhìn thấy hai túi tinh mang túi nang đang rung lắc điên cuồng. Hạt cườm không chỉ rung mà còn mang theo một tia điện yếu ớt, bộ đồ nghề tự thẩm trên dươиɠ ѵậŧ đang ra sức làm việc và gậy mát xa bằng kim loại lớn bên trong lỗ hậu càng không cần phải nói, nó cũng có điện. Côn đã bắt đầu run rẩy, hai con ngươi thi thoảng lại trợn ngược. Nước bọt bên khóe miệng như sợi chỉ bạc lỏng tỏng rơi xuống mặt bàn. Kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh mẽ khiến cậu không thể kêu rên, dường như đã rơi vào trạng thái nửa hôn mê.

“Tình yêu, cố lên. Nếu không thể khiến tôi bắn ra thì Côn sẽ tiêu đấy.” Một tay Nghiêm Hi vuốt ve đầu tóc Luân, dịu dàng nói. Cậu bé quỳ dưới háng người đàn ông ra sức khẩu giao cho hắn. Luân lo lắng muốn khóc, hai mắt ầng ậng nước, không ngừng đảo qua đảo lại nhìn Côn và người đàn ông trước mặt.

Nội dung chương tiếp theo:

“Chủ nhân… Làm ơn...hãy bắn vào miệng Luân… Hoặc hãy...hung hăng làm tôi...bắn vào cơ thể dâʍ đãиɠ của tôi… Cầu xin ngài… Thả Côn… Sức khỏe của Côn...” Phương Dật Luân đã tận sức lấy lòng, khẩu giao gần một tiếng đồng hồ nhưng người đàn ông vẫn không bắn một giọt tinh nào. Nghiêm Hi đặt ra điều kiện, chỉ cần khiến cho hắn bắn thì sẽ thả Côn ra, phương thức trao đổi đó là phương thức Nghiêm Hi thích nhất. Phương Dật Luân nhả dươиɠ ѵậŧ ra, tay không dám chậm trễ, vừa không ngừng vuốt ve côn ŧᏂịŧ lớn vừa nói những câu từ dâʍ đãиɠ.