Chương 36: Chủ nhân… Làm ơn...hãy bắn vào miệng Luân
“Chủ nhân… Làm ơn...hãy bắn vào miệng Luân… Hoặc hãy...hung hăng làm tôi...bắn vào cơ thể dâʍ đãиɠ của tôi… Cầu xin ngài… Thả Côn… Sức khỏe của Côn...” Phương Dật Luân đã tận sức lấy lòng, khẩu giao gần một tiếng đồng hồ nhưng người đàn ông vẫn không bắn một giọt tinh nào. Nghiêm Hi đặt ra điều kiện, chỉ cần khiến cho hắn bắn thì sẽ thả Côn ra, phương thức trao đổi đó là phương thức Nghiêm Hi thích nhất. Phương Dật Luân nhả dươиɠ ѵậŧ ra, tay không dám chậm trễ, vừa không ngừng vuốt ve côn ŧᏂịŧ lớn vừa nói những câu từ dâʍ đãиɠ.
“Được nha, chẳng phải nói rồi à? Chỉ cần tôi bắn, Côn sẽ được thả.” Ánh mắt nuông chiều của người đàn ông luôn mang tia trìu mến. Nhìn đôi mắt bất lực và thất vọng của Luân: “Xem ra tôi phải giúp cậu rồi.” Dứt lời, hai tay Nghiêm Hi giữ lấy đầu Phương Dật Luân, một cú thúc nhắm vào trong miệng Phương Dật Luân rồi bắt đầu mạnh mẽ đâm thọc.
Mỗi cú thúc vừa nhanh vừa sâu, côn ŧᏂịŧ đâm vào chỗ sâu nhất ở cuống họng khiến Phương Dật Luân liên tục buồn nôn nhưng cho dù thế thì khuôn miệng của anh vẫn cố gắng nuốt lấy du͙© vọиɠ của người đàn ông, đầu lưỡi liếʍ láp nơi gốc rễ của đàn ông, kɧıêυ ҡɧí©ɧ người đàn ông nhanh chóng bắn tinh.
Động tác rất hiệu quả, một lúc sau Nghiêm Hi gầm nhẹ một tiếng, bắn tinh hoa của mình vào miệng Phương Dật Luân. Thấy người đàn ông rút côn ŧᏂịŧ ra, cậu bé vội vàng ngẩng đầu, vẻ mặt si mê, hé miệng, đầu lưỡi quấy đảo tinh hoa trong miệng để người đàn ông nhìn rõ gương mặt dâʍ đãиɠ của mình.
“Ngoan... có thể nuốt rồi.” Nhìn khoảng nửa phút, Nghiêm Hi hài lòng nâng cằm anh, ra hiệu cho anh có thể nuốt xuống. Phương Dật Luân vội vàng ngậm miệng, yết hầu lên xuống nuốt hết tinh hoa. Sau đó anh mở miệng để người đàn ông nhìn thấy anh đã nuốt xuống.
“Tốt lắm... Có vẻ Côn có thể nghỉ ngơi rồi...” Người đàn ông nghiêng người đến bên Phương Dật Côn đã rơi vào trạng thái nửa hôn mê bên cạnh, đích thân tắt đống công cụ quái ác, đến khi cởi bỏ trói buộc thì cậu bé mềm nhũn ngã ra đất.
“Chăm sóc Côn là trách nhiệm của cậu nhỉ? Biểu hiện của cậu tốt như vậy, tối nay tôi sẽ để cho cậu và em trai cậu nghỉ ngơi.” Tầm mắt của Nghiêm Hi luôn dán lên người Phương Dật Luân nên hắn có thể nhìn ra, trong khoảnh khắc Côn ngã xuống đất, Phương Dật Luân muốn chạy đến đỡ nhưng lại để ý sắc mặt người đàn ông nên không dám hành động thiếu suy nghĩ. Thật ra, anh đã sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng.
Nghiêm Hi kéo khóa quần, bình tĩnh đi về phía cửa, khóe mắt liếc nhìn Phương Dật Luân bò dưới đất đến bên Côn, sau đó hắn quay đầu mỉm cười tà ác, ánh mắt mang theo tia sắc lạnh khó hiểu. Hắn không nán lại nữa, trực tiếp mở cửa đi ra ngoài.
“Côn! Côn tỉnh lại... Em có sao không?” Phương Dật Luân ngồi xổm trên đất, nâng đầu Côn dậy đặt lên đùi mình, bàn tay khẽ vỗ lên má em trai, lo lắng đến nỗi khóc ra nước mắt.
“Ưʍ... Anh... anh trai... Em... em không sao...” Phương Dật Côn mơ màng ở mắt nhìn Phương Dật Luân đang rơi lệ ôm mình, Phương Dật Côn miễn cưỡng nói ra một câu đứt quãng.
“Côn, chúng ta không thể chờ nữa, anh phải dẫn em đi.” Phương Dật Luân điều chỉnh tâm trạng, đau lòng nhìn cậu bé yếu ớt: “Hôm qua anh nghe đám bảo vệ nói ngày mai Nghiêm Hi sẽ rời khỏi đây, hình như vì để xử lý một dự án lớn nào đó. Hôm nay em nghỉ ngơi cho tốt, tối mai anh dẫn em đi. Chúng ta sẽ không bao giờ... trở lại đây nữa.” Phương Dật Luân ôm chặt Côn vào lòng.
“Ừm... Được... Anh trai...” Côn không thèm nghĩ ngợi đáp lời anh trai. Chẳng lẽ sâu trong tiềm thức của cậu, cậu cũng muốn chạy trốn? Hai mắt Côn dần trở nên trống rỗng, tầm mắt ngày càng mơ hồ rồi cứ thế ngất xỉu.
Nội dung chương tiếp theo:
“Cái cơ thể này của anh đã tiêu rồi nhưng em phải kéo dài hương quả cho nhà họ Phương nên chúng ta phải chạy thôi. Anh sẽ nghĩ cách thoát khỏi đống công cụ xiềng xích này, Côn chỉ cần nghe lời anh là được. Được không? Hửm?” Thấy Côn lặng im không nói không rằng, Phương Dật Luân nói tiếp, từ từ cúi đầu tìm kiếm tầm mắt của Côn.