"Anh..." Phương Dật Côn mơ màng mở mắt nhưng không thấy bóng dáng của Phương Dật Luân, hình như bây giờ đã là ban ngày rồi. Phương Dật Côn bối rối không biết làm sao, liên tục gọi Phương Dật Luân.
“Đây, anh ở đây.” Phương Dật Luân mở cửa phòng, nhìn em trai đang ngồi trên giường, ánh mắt cậu hốt hoảng. Anh vội vàng chạy đến cầm tay Phương Dật Côn, an ủi cậu.
“Anh... Em nằm mơ… Mơ thấy ba và mẹ...” Vừa nhìn thấy anh trai, nỗi ấm ức trong lòng Côn tuôn trào. Cậu vùi vào lòng Phương Dật Luân, giọng nói mang theo chút run rẩy.
“Côn, em phải kiên cường thêm chút nữa. Anh vừa nấu cho em chút cháo, em đã ngủ cả ngày trời, mau ăn đi.” Phương Dật Luân nhẹ nhàng vỗ lưng cậu bé, liên tục trấn an.
Kể từ lúc đến biệt thự của Nghiêm Hi, người đàn ông chỉ cho hai người ăn thức ăn đặc, dù sao thì truyền dịch dinh dưỡng không thể duy trì luyện tập cường độ cao. Nhưng Nghiêm Hi là người quyết định hai người bọn họ ăn gì, thức ăn thanh đạm là chính.
“Anh... xin lỗi anh... Côn vô dụng quá...” Phương Dật Côn ngẩng đầu nhìn Phương Dật Luân, anh trai rơi vào tình cảnh này đều vì cậu cả.
“Đồ ngốc... Đừng nói mấy lời ngốc nghếch như thế...Mau ăn đi... Nạp năng lượng. Tối nay, tối nay chúng ta sẽ rời khỏi đây. Anh đã nhìn thấy, sáng nay Nghiêm Hi đã đi rồi.” Phương Dật Luân bưng bát cháo, cầm thìa khuấy lên, múc một thìa nhẹ nhàng thổi nguội rồi đút đến bên miệng Phương Dật Côn.
“Chủ... chủ nhân sẽ không đồng ý đâu.” Cậu bé mở to mắt để lộ dáng vẻ ngây thơ non nớt. Cậu cúi đầu ngoan ngoãn ăn cháo.
“Côn, em đang nói gì vậy? Hắn là ác ma, không phải là chủ nhân. Có phải em bị hắn tẩy não rồi không?” Phương Dật Luân nhìn em trai mình bằng ánh mắt không thể tưởng tượng được. Tuy lúc trước em trai được cưng chiều đến hư hỏng nhưng Côn bốc đồng lúc trước không giống người trước mắt. Luân nghi ngờ có khi nào Nghiêm Hi đã cho Côn uống bùa mê thuốc lú rồi không nhưng quan sát lâu như vậy anh không thấy điều gì khác thường.
“Anh...” Vẻ mặt Phương Dật Côn đột nhiên ỉu xìu, sáp lại gần Phương Dật Luân: “Có khi chủ nhân thật sự yêu chúng ta đó?” Không biết vì sao giọng điệu của Côn lại nhẹ nhàng thư thái như thế, mắt khép hờ dựa vào vai Phương Dật Luân.
“Côn, em nhìn anh đi. Nếu hắn thật sự yêu em thì sao hắn lại tổn thương em? Hắn đã từng thể hiện tình yêu của hắn chưa? Lại nói, hắn là đàn ông, hắn không thể cho em bất cứ thứ gì, ngay cả sức khỏe của em...” Dứt lời, Phương Dật Luân dần cúi đầu, nhìn hai chân của Côn. Giọng nói ngày càng nhỏ đi, không nỡ nhìn thẳng.
“Cái cơ thể này của anh đã tiêu rồi nhưng em phải kéo dài hương quả cho nhà họ Phương nên chúng ta phải chạy thôi. Anh sẽ nghĩ cách thoát khỏi đống công cụ xiềng xích này, Côn chỉ cần nghe lời anh là được. Được không? Hửm?” Thấy Côn lặng im không nói không rằng, Phương Dật Luân nói tiếp, từ từ cúi đầu tìm kiếm tầm mắt của Côn.
“Nhưng...nhưng nếu bị phát hiện... Em... em sợ.” Đối diện với ánh mắt của anh trai, Côn có chút sợ hãi nhưng không dám chống lại quyết định của anh trai.
“Không sao đâu, anh đã chuẩn bị xong xuôi, tối nay Côn chỉ cần đi theo anh là được. Bây giờ Côn ngoan ngoãn ăn cơm, nghỉ ngơi cho tốt, những thứ còn lại để anh trai lo là được.” Luân biết tính em trai, nếu bây giờ bản thân anh không dũng cảm thì bọn họ không bao giờ thoát khỏi bàn tay của Nghiêm Hi. Tuy rất mạo hiểm nhưng phải thử một lần. Nhìn thấy Côn ngoan ngoãn ăn cơm đi ngủ, Luân mới nhẹ tay nhẹ chân bước ra khỏi phòng.
“Côn...dậy dậy... Mau dậy đi.” Màn đêm nhanh chóng buông xuống, Phương Dật Luân nhẹ nhàng lay Côn tỉnh lại. Anh cố gắng đè giọng xuống, sợ kinh động đến đối phương.
“Ưʍ... Anh à...” Cậu bé dụi mắt, đôi mắt ngái ngủ mơ hồ nhìn Luân đứng trước mặt mình.
Phương Dật Luân xé tấm ga giường thành nhiều sợi dây dài. Bọn họ ở đây nửa năm nhưng không có nổi một bộ đồ tử tế, cả hai chỉ có một áo thun trắng rộng thùng thình và trong lớp áo chỉ có dây da bản to màu đen vào công cụ để trói người của Nghiêm Hi. Cổ tay, cổ chân, ngực và đũng quần không sót chỗ nào.
“Đừng cử động, anh phải buộc em thật chặt. Tuy lầu ba không cao nhưng anh không muốn bé cưng Côn của mình gặp bất trắc gì.” Gương mặt để lộ nụ cười hiếm thấy, đã rất lâu chưa được nhìn dáng vẻ tươi cười của anh trai, Côn đã sắp quên nụ cười của anh trai mình rồi. Nhìn Côn ngoan ngoãn giơ hai tay lên, Luân cột ga trải giường lên hông cậu, buộc một nút thắt chắc chắn. Luân vừa động tay động chân vừa nói: “Lát nữa chúng ta đi theo cửa sổ xuống dưới, chúng ta chỉ có mười lăm phút. Nhớ kỹ, lát nữa em phải nhanh lên, tuyệt đối không được buông tay. Sau khi tiếp đất an toàn thì nhanh chóng tháo nút thắt trên hông xuống, đứng sang một bên rồi anh sẽ theo sau.” Nhìn Côn hiểu chuyện gật đầu, Luân kéo Côn ngồi xổm bên cửa sổ. Anh cột những sợi vải dài vào nhau rồi lấy đuôi sợi dây cột vào chân giường.
Nội dung chương tiếp theo:
“Côn! Mau đi đi. Đừng để ý đến anh, anh không thể đi được nữa. Đừng cãi lời anh, mau đi đi...” Nhìn bóng người ẩn sau bóng tối ở phía xa, Phương Dật Luân càng khẳng định tình cảnh của chính mình. Anh ngẩng đầu nói với em trai, kệ Côn muốn nói gì, anh cắm đầu lao về nơi phát ra âm thanh ấy.