“Nếu cậu chống cự như thế thì chúng ta đây khuếch trương niệu đạo nhé. Cậu có thể chọn giữa que nới rộng niệu đạo và que chặn niệu đạo.” Nghiêm Hi bắt đầu dùng que nới rộng niệu đạo ra, nhưng lực nén cho thấy Dật Côn đang kháng cự việc nới lỏng, bên trong niệu đạo liên tục co rút. Dụng cụ này rất nhạy, nếu nơi đó của người sử dụng nới rộng đến hết cỡ thì dụng cụ sẽ tự động ngừng khuếch trương để ngăn niệu đạo bị vỡ. Như hiện tại, niệu đạo Dật Côn vừa được nhét vào một một chút thì nó đã ngừng hoạt động.
Phương Dật Côn trố mắt chết lặng vì que chặn niệu đạo mà Nghiêm Hi nhắc đến được làm bằng kim loại, nó có độ dày tương đương với ngón tay út của một đứa trẻ, đủ dài để nhét vào bàng quang. Nhưng đây không phải là điều khủng khϊếp nhất, que chặn niệu đạo sẽ tiếp tục rung buộc thành niệu đạo phải giãn ra, trong cú sốc điện, nó sẽ buộc thành niệu đạo phải thắt lại hết lần này đến lần khác.
“Que nới rộng niệu đạo…” Sau khi trải qua sự giam lỏng vào đêm hôm đó, Phương Dật Côn rất kỵ dùng đồ có điện, Viêm Đế nhìn cậu thầm chờ đợi bằng ánh mắt thâm trầm. Phương Dật Côn biết rằng nếu mình không chọn nhanh thì Viêm Đến sẽ chọn thay cho cậu. Cậu bất lực nhắm mắt và thả lỏng cơ thể.
“Hôm nay cậu ngoan ngoãn phối hợp thì ngày mai chủ nhân sẽ dạy cậu làm đàn ông, chỗ này… Còn chưa vào được.” Một tay Nghiêm Hi nhẹ nhàng vuốt vài sợi tóc trên trán Dật Côn, tay còn lại chơi đùa với dươиɠ ѵậŧ đã kiệt sức của cậu.
“Đau quá…” Bây giờ dươиɠ ѵậŧ cậu không chỉ không cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ mà càng thêm đau nhức. Nghe người đàn ông kia nói, Phương Dật Côn tỏ vẻ khó hiểu nhưng cậu không thể thốt ra một lời.
Một tay Nghiêm Hi cầm máy bơm và bắt đầu ép que nới rộng niệu đạo vào trong. Hắn chiêm ngưỡng vẻ mặt đau khổ của Dật Côn, đồng thời nhẹ nhàng an ủi cậu như thể thủ phạm không phải là hắn.
Máy bơm không nới rộng ra nữa chứng tỏ cơ thể cậu đã đến giới hạn. Gương mặt Phương Dật Côn tái mét, cậu run lẩy bẩy, ánh mắt dường như đang cầu xin sự buông tha. Thân dưới của cậu đau đến mức khiến cậu không thể nói lời nào, nó giống như một quả bóng chứa đầy không khí sẽ nổ tung chỉ với một cái chạm tay.
“Bé ngoan… Cậu làm rất tốt… Nhìn xem, chẳng phải cậu đang kiên trì sao?” Những câu ấy xuất hiện vào khoảng hai tiếng sau, Nghiêm Hi đã ăn xong bữa tối. Đứng cạnh Côn, hắn vừa nói vừa tiêm dinh dưỡng vào người cậu.
“Chủ nhân… Xin anh lấy ra đi… Được không?” Côn thận trọng dò hỏi bởi cậu sợ rằng chủ nhân sẽ từ chối. Phải biết rằng, khi đau đến mức độ nào đó, các dây thần kinh sẽ tê liệt. Giống như bây giờ dươиɠ ѵậŧ Phương Dật Côn đã mất cảm giác, tác dụng của que nới rộng niệu đạo rất tốt, niệu đạo của cậu không hề bị thương.
Nghiêm Hi rút que nới rộng niệu đạo ra khỏi ống giãn nở, hắn từ từ rút thiết bị ra, lúc này niệu đạo của cậu đã nới rộng, có thể nhét vừa một ngón tay út.
“Giờ đã đến lúc tặng quà cho cậu.” Nghiêm Hi mở chiếc hộp nhỏ ban nãy, trong đó có một miếng kim loại rất nhỏ, hắn dùng kìm để gắp miếng kim loại rồi lắc nó trước mắt Phương Dật Côn.
“Nhớ cảm giác bắn tinh hôm nay chưa? Từ nay về sau, cậu sẽ không được tự ý xuất tinh nữa. Thiết bị điều khiển từ xa thông minh này sẽ được cấy vào ống dẫn tinh của cậu… Tôi sẽ giữ nó cho cậu mãi mãi.” Nghiêm Hi liếc nhìn Dật Côn đang chằm chằm vào hắn với vẻ mặt khó tin, hắn mỉm cười dịu dàng nói tiếp: “Chỉ có hai cách để thoát khỏi sự ràng buộc. Một là tôi sẽ tự mình nhấn nút tách trên điều khiển từ xa và lấy con chip ra. Hai là, cậu cũng có thể thoát khỏi sự khống chế bằng cách cắt bỏ bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của mình.” Sự kiểm soát nô ɭệ của Nghiêm Hi là tuyệt đối, không ai có thể chống lại, đó cũng là lý do Cấm Ngôn không thể xuất tinh.
“Chủ nhân! Làm ơn, tôi xin anh… Đừng cấy nó vào cơ thể tôi… Tôi sẽ nghe theo tất cả mệnh lệnh của anh… Đừng mà, tôi không muốn nó…” Phương Dật Côn liên tục lắc đầu sau khi nghe hắn nói, như thể cậu có thể thay đổi ý định của hắn, nhưng vùng vẫy thường vô ích.
“Côn, cậu rất ngoan, rất nghe lời. Nhưng quá trình nới lỏng hôm nay mất rất nhiều thời gian để chuẩn bị, sẽ rất tiếc nếu không làm điều đó.” Nét mặt Nghiêm Hi vờ rầu rĩ nhìn Phương Dật Côn, hắn muốn gây khó dễ cho cậu.
“Không được… Côn chắc chắn sẽ ngoan… Chủ nhân đừng cấy nó vào.” Hành động của Nghiêm Hi vừa thắp lên hy vọng trong lòng Phương Dật Côn. Liệu chủ nhân sẽ đáp ứng thỉnh cầu của cậu chứ? Côn suy đoán trong lòng.
“Vậy thì làm theo cách cũ, chúng ta chọn một trong hai cách.” Câu nói của Nghiêm Hi lại khiến Phương Dật Côn hoang mang. Mỗi khi làm trắc nghiệm kiểu này, cậu lại ép mình mình phải phục tùng hắn. Khuôn mặt của cậu dần vẻ đau khổ, Phương Dật Côn cụp mắt xuống, chờ câu hỏi trắc nghiệm cho mình.
“Một, Côn phải cấy thiết bị này. Hai là nong niệu đạo mỗi ngày cho đến khi đường kính của niệu đạo đạt từ 3cm trở lên, thực ra tôi chưa thử làm niệu đạo khô bao giờ, nghe nói cần có thuốc bôi trơn, Côn cũng rất muốn thử phải không?” Sét đánh giữa trời quang, vốn dĩ Phương Dật Côn không hề có sự lựa chọn, nếu chủ nhân đút dươиɠ ѵậŧ vào thì sẽ gϊếŧ người mất.
Nhưng Côn biết rằng chỉ cần cậu lựa chọn thì chủ nhân chắc chắn nói được làm được, không cần thiết phải chọn mấy câu trắc nghiệm như thế, cậu cúi đầu tuyệt vọng, nhỏ giọng nói: “Xin chủ nhân hãy cấy nó vào người tôi…”
Nội dụng chương tiếp theo:
"Muốn đi tiểu… Thật là ngứa... Cứu tôi... " Trên mặt Phương Dật Luân đều là nước mắt, trên người toàn bộ đều là kim châm, thân dưới chỉ cần dùng một chút sức lực sẽ tác động đến kim châm, sau đó chính là sự đau đớn, đã nhịn tiểu suốt một ngày đơn giản bởi vì không có cách nào phóng thích được. Sự ngứa ngáy trong hoa huyệt đã không thể nào dằn xuống được, Phương Dật Luân không nghĩ tới cơ thể mình thế mà lại khao khát đàn ông.