Nghiêm Hi mở khoá dươиɠ ѵậŧ trên người cậu, bàn tay hắn bắt đầu vuốt ve dươиɠ ѵậŧ non nớt. Cậu nhỏ bên dưới không chào cờ đã lâu, nay nhận được sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ đột ngột khiến nó hứng khởi cương cứng ngay lập tức. Hơi thở của Phương Dật Côn dần hỗn loạn, cậu nhanh chóng bắn ra dâʍ ɖị©ɧ dưới sự vuốt ve của Nghiêm Hi.
“Nhìn này, tháng này cậu nhịn khá nhiều rồi.” Nghiêm Hi nhìn Phương Dật Côn còn thở hổn hển sau cao trào nhưng tay hắn vẫn không có ý dừng lại, hắn tiếp tục chơi đùa với thằng nhóc của Phương Dật Côn.
“Chủ nhân… Xin ngài dừng lại một chút… A…” Phương Dật Côn vừa lêи đỉиɦ nên bây giờ dươиɠ ѵậŧ của cậu cực kì nhạy cảm. Dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá đỗi này, cơ thể cậu siết chặt toàn bộ cơ bắp để chống lại cơn kɧoáı ©ảʍ quá mức.
“Nhịn lâu như thế thì một lần sao thoả mãn cậu được? Tôi đã nói tôi muốn tất cả dâʍ ɖị©ɧ của cậu, hôm nay cậu phải bắn đến cạn sạch.” Nghiêm Hi vừa dứt lời, hắn nhìn vào đôi mắt đang hoảng sợ của cậu rồi nói tiếp: “Phải nhớ kĩ cảm giác hôm nay, sau này khi nghĩ đến chuyện bắn tinh, cậu sẽ nhớ chuyện này không đơn giản như vậy.” Nghiêm Hi nhẹ nhàng nói, tay hắn vẫn không dừng lại, vẫn tiếp tục giữ nguyên tốc độ ma sát.
“Chủ nhân… Côn sai rồi… Côn không nên làm trái mệnh lệnh của chủ nhân, đáng lẽ Côn phải ở yên trên giường… Cầu xin chủ nhân đừng trách phạt Côn nữa…” Phương Dật Côn cảm thấy lạnh sống lưng. Ở cùng với hắn lâu như vậy nên cậu cũng hiểu được tính tình của Viêm Đế được một chút. Hắn càng tỏ ra nhẹ nhàng thì chuyện hắn làm tiếp đó lại càng trở nên tàn bạo, Phương Dật Côn vội vàng nhận lỗi.
“Cục cưng… Cậu không làm gì sai cả… Đây không phải hình phạt, mà là phần thưởng. Điều đó chứng tỏ khoảng cách giữa tôi và cậu đã được kéo gần hơn.” Tay Nghiêm Hi càng tăng thêm ma sát, Phương Dật Côn nhanh chóng bắn thêm lần hai và tϊиɧ ɖϊ©h͙ vẫn đặc sệt như trước.
“Nhìn chung tốc độ thế này chỉ cần một tiếng.” Tay Nghiêm Hi vẫn giữ nguyên vị trí cũ, cậu nhỏ Dật Côn chưa kịp xìu xuống đã hứng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ, lập tức cương lên.
Không rõ Phương Dật Côn bắn ra bao nhiêu lần, chắc là tám chín lần gì đó. Cậu khóc lóc van xin Nghiêm Hi dừng tay nhưng tên Nghiêm Hi này có thề sống chết cũng muốn vắt cạn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của cậu. Đến lần thứ mười, Phương Dật Côn chỉ có thể thút thít bắn ra một ít dịch đυ.c trắng.
“Bé ngoan… Đừng khóc… Cậu thấy đấy, vẫn còn mà.” Nghiêm Hi cho thêm một ít chất bôi trơn rồi tiếp tục vuốt ve. Lỗ tiểu của cậu đã dần khô ráo, biểu cảm của Phương Dật Côn đau đớn nhưng trong mắt Nghiêm Hi đó chỉ là một thằng nhóc đang độ tuổi nghịch ngợm.
“Chủ nhân… Tôi bắn không nổi nữa… Tôi thật sự không xuất tinh được nữa… Đau quá…” Phương Dật Côn mất sức dần, cậu yếu ớt nói cầu xin Nghiêm Hi đừng giày vò dươиɠ ѵậŧ của cậu nữa.
“Không xuất tinh được nữa ư?” Nghiêm Hi biết được lần đạt cao trào thứ mười một của Dật Côn chỉ xuất tinh khô, không còn chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ nào. Nghiêm Hi đeo găng tay cao su thấm đầy chất bôi trơn, hai ngón tay của hắn dễ dàng nhồi vào hậu huyệt của Phương Dật Côn. Sau vài ngày huấn luyện, hoa huyệt Phương Dật Côn trở nên mềm mại hơn, không cần nới lỏng trước cũng có thể nhét trực tiếp vào. Tay hắn cầm dươиɠ ѵậŧ cậu tăng tốc vuốt ve, ngón tay ấn vào tuyến tiền liệt mẫn cảm ở hậu huyệt của cậu. Phương Dật Luân hét lên một tiếng, dươиɠ ѵậŧ lại bắn ra một chút dịch loãng.
“Vẫn còn nhiều như thế mà… Cố hơn nữa đi, cậu sẽ làm được.” Cơ thể Phương Dật Côn vẫn còn trẻ, với lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ Phương Dật Côn bắn ra e rằng đến Cấm Ngôn cũng không bì kịp. Nghiêm Hi thầm thở dài một hơi, tay hắn tiếp tục tăng thêm cường độ ma sát để Dật Côn đạt cực khoái lần nữa. Cho đến lần xuất tinh thứ mười ba, cuối cùng Phương Dật Côn không thể xuất thêm một giọt tinh nào. Và ba lần sau đó, mặc cho Nghiêm Hi liên tục kí©ɧ ŧɧí©ɧ tuyến tiền liệt, Phương Dật Côn chỉ xuất tinh khô.
Nhìn đôi mắt vô hồn của cậu và dáng vẻ yếu ớt nằm liệt trên giường, Nghiêm Hi lấy ra một vật giống như chiếc đũa, hắn nhấc cậu nhỏ bủn rủn của cậu lên.
“Không được cử động, giờ chúng ta nới lỏng lỗ niệu đạo của cậu một lần.” Dụng cụ khuếch trương là một thiết bị làm bằng chất liệu silicon rỗng ruột, một đầu đặc, một đầu nối với ống bơm.
“Chủ nhân… Làm ơn đừng dùng thứ này…” Phương Dật Côn không dám trốn tránh, cậu chỉ đành dùng hết sức còn lại khe khẽ van xin. Mặc dù mới dùng thứ đó một lần nhưng cảm giác nó mang lại khiến Phương Dật Côn sợ đến mức không tài nào quên được. Cảm giác xé rách ấy khác hoàn toàn với cảm giác hậu huyệt bị nới rộng, niệu đạo không co giãn được cơ vòng. Phương Dật Côn không hiểu được tại sao chủ nhân lại muốn nới lỏng chỗ này, nhưng những điều này không còn quan trọng, quan trọng là Viêm Đế đã đẩy toàn bộ cây vào niệu đạo.
Nội dung chương tiếp theo:
“Không được… Côn chắc chắn sẽ ngoan… Chủ nhân đừng cấy nó vào.” Hành động của Nghiêm Hi vừa thắp lên hy vọng trong lòng Phương Dật Côn. Liệu chủ nhân sẽ đáp ứng thỉnh cầu của cậu chứ? Côn suy đoán trong lòng.